An An gật đầu nói được.
Đàm Hi và Tiểu Công Trúa lùi về ngồi xuống ghế, vừa ăn bắp rang vừa đong đưa người theo nhạc.
Hàn Sóc ngẩng đầu lên: “Trăm bề sầu thương khó phân giải, dẫu lòng đã rõ ý tình nồng.”
Chất giọng khàn khàn của rượu và thuốc hát giọng nam không hề có khó khăn gì.
So với Trương Học Hữu tinh tế mà đa tình thì tiếng ca của Hàn Sóc lại có mấy phần ủ rũ và buồn bã, Đàm Hi cảm thấy nghe còn hay hơn so với bài hát gốc, càng đàn ông hơn.
An An: “Biển tình mênh mông, không bờ không bến, mối tình si bỗng chốc hóa cô liêu...”
Giọng này... Nói thế nào đây nhỉ?
Người hát giọng nữ nguyên gốc của bài này là Canh Bảo vốn có tiếng hát rất dịu dàng và linh động, không ngờ An An lại chẳng hề thua kém chút nào, thậm chí càng nhẹ nhàng và dịu ngọt hơn, cho dù cô là con gái mà nghe cũng mềm cả người.
Hàn Sóc: “Đã mỗi người mỗi phương trời riêng biệt, sao vẫn mong sẽ có ngày tương phùng.”
An An: “Tiếng gió thê lương, lệ sầu chua xót thấm ướt đẫm dưới cơn mưa.”
Hàn Sóc: “Dòng đời truân chuyên phiêu bạt ấy là mộng.”
An An: “Mối tình thâm sâu lưu truyền mãi muôn đời.”
Hàn Sóc: “Dẫu sương buốt giá tuyết hoài rơi.”
An An: “Vẫn mong hoa vẹn nguyên màu thắm đỏ.”
Hợp ca: “... Chẳng hề chi mưa gió quản đường xa.”
Sau đó là một đoạn nhạc dạo du dương.
Tiểu Công Trúa kéo ống tay áo của Đàm Hi: “Làm sao bây giờ, đột nhiên tớ cảm thấy hai cậu ấy thật xứng đôi?” Hai mắt bắn ra trái tim, trạng thái mê muội.
Đàm Hi cực kỳ đồng tình: “Hay là ghép bọn họ thành một đôi nhỉ?”
“Hi Hi, cậu đúng là xấu xa quá~”
“Cũng như nhau thôi mà.”
Hai người nhìn nhau cười.
Bên kia, khúc hát vẫn chưa kết thúc, màn biểu diễn vẫn tiếp tục.
Hàn Sóc: “A... nhắn gửi tương tư hòa trong mưa gió.”
An An: “A... nhắn gửi tình si bay cùng gió mưa!”
Hàn Sóc: “Ôm lấy vầng trăng hóa gió xuân, mây bay tìm dấu mộng uyên ương, oán hận, lòng đau bởi nhân thế hoài trêu đùa. Trăm bề sầu thương khó phân giải, dẫu lòng đã rõ ý tình nồng.”
An An: “Biển tình mênh mông, không bờ không bến, mối tình si bỗng chốc hóa cô liêu.”
Hàn Sóc: “Đã mỗi người mỗi phương trời riêng biệt.”
An An: “Nhưng vẫn nguyện sẽ có ngày tương phùng.”
Hợp ca: “Đêm dài đằng đẵng, trên đường xa người phải tự bảo trọng.”
Bài hát kết thúc, Đàm Hi và Nhiễm Dao vỗ tay. Hàn Sóc và An An ôm nhau nhẹ nhàng, đương nhiên người chủ động vẫn là Hàn Sóc. Lúc An An bị cô nàng ôm chầm lấy vẫn còn ngơ ngác chưa kịp phản ứng lại.
“Hát hay quá đi mất! An An, không ngờ tiếng hát của cậu lại bay bổng như thế.” Nhiễm Dao vốn rất sùng bái An An, hiện giờ lại tăng thêm ba phần.
An Mỹ Nhân nghe thấy thế thì nhoẻn miệng cười, buông micro ra, đi tới ghế và ngồi xuống: “Lúc nhỏ tớ cũng có ở Hồng Kông một thời gian.”
“Thì ra là thế.”
Hàm Sóc thò mặt vào, cợt nhả: “Có lẽ chúng ta từng gặp thoáng qua nơi góc đường cũng chưa biết được nhỉ?” Hồng Kông nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.
“Duyên phận luôn là một thứ rất kỳ diệu.” An An gật đầu, cực kỳ thận trọng.
Tính tình cô gái này vốn lạnh nhạt, ít khi thổ lộ tình cảm bạn bè, nhưng vừa bước vào cuộc sống đại học cô đã có được ba người bạn, không phải không cảm kích, không phải không quý trọng, lúc nào cô cũng ghi tạc ở trong lòng.
Đàm Hi nâng cốc lên: “Vì duyên phận, cạn...”
“Cụng ly!”
Trong nháy mắt, hai vại bia đã hết, ngay cả Tiểu Công Trúa ngoan ngoãn cũng uống cạn hai cốc đầy.
Cốc cốc...
Có người gõ cửa.
Đàm Hi đứng gần cửa nhất nên ra mở: “Có việc gì thế?”
Người đứng bên ngoài là một phục vụ trong quán, có thể nhận ra qua trang phục điển hình là áo vest cùng với chiếc nơ màu đỏ, “Vừa rồi có mở nhạc random ra bên ngoài, vừa vặn phát tới căn phòng các cô đang thuê, khách ngoài sảnh lớn nghe xong bài hát “Tương tư trong mưa” vẫn luôn nói rất hay.”
“Thì sao?”
“Có thể mời hai vị ra ngoài sảnh lớn hát thêm một bài không?”
“Tại sao chứ hả?” Đàm Hi cười khẽ, bộc lộ ra sự khắc nghiệt chanh chua, không dễ tới gần.
Nhân viên phục vụ sững người, bình thường mà nói, trong tình huống này thường sẽ từ chối hoặc đồng ý, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy một câu trả lời khác.
Đàm Hi cười nhìn hắn, đôi con ngươi đen láy xuất hiện ý cười như không cười khiến cô càng thêm nữ tính và quyến rũ.
Nhưng trên thực tế, cô mới chỉ gần hai mươi tuổi mà thôi.
“Nếu được mọi người hoan nghênh, hưởng ứng nhiệt liệt thì chúng tôi có thể miễn phí tiền thuê phòng tối nay cho các cô.”
Đàm Hi nhún vai, cô không thiếu tí tiền này, chỉ có điều...
“Tôi muốn ban nhạc của của các anh.”
Nhân viên phục vụ đần mặt ra.
Hàn Sóc tiến lên, ôm lấy bả vai Đàm Hi, nói với hắn ta: “Đừng hiểu lầm, chúng tôi không có ý đoạt bát cơm của các anh đâu, chỉ là mượn tạm đàn guitar và vị trí tay trống, được không?”
Đối phương lập tức thở phào: “Đương nhiên có thể.”
Đàm Hi và Hàn Sóc liếc nhìn nhau, lại quay đầu nhìn An An. Đại mỹ nhân đội cái mũ lưỡi trai do Tiểu Công Trúa đưa cho lên đầu, lúm đồng tiền như hoa: “Tất nhiên tớ phải liều mình bồi quân tử rồi.”
Nhiễm Dao bị hành động của mấy cô bạn làm cho ngứa ngáy, rốt cuộc cũng giơ tay báo danh: “Tớ muốn vị trí đàn organ.”
Đêm, đúng 8 giờ tối, ở đại sảnh quán karaoke.
Ánh đèn sân khấu chợt tối sầm lại, mọi âm thanh cũng theo đó dừng hẳn, khách khứa đưa mắt nhìn nhau.
“Các vị khán giả, xin trân trọng giới thiệu bốn vị khách quý mang đến cho chúng ta bài hát “Vẫn cứ thích em”!”
Âm thanh vỗ tay rời rạc vang lên, rõ ràng là chẳng có hứng thú cho lắm.
Rốt cuộc, đại bộ phận người tới hát karaoke đều chỉ có trình độ như “quỷ khóc sói tru”, thế nhưng lại có rất nhiều người không biết tự lượng sức mình.
Thà rằng nghe người ta lên sân khấu gào rú bằng cái giọng nửa sống nửa chín thì thà cứ bảo ban nhạc cố định ở đây hát một khúc còn hay hơn, tuy chẳng phải tiếng trời gì nhưng còn dễ nghe hơn nhiều!
Đến tận khi khúc nhạc dạo của bài hát vang lên, mọi người vẫn chẳng ôm hy vọng gì.
Loảng xoảng... Đinh...
Đàm Hi đập mạnh tay trống, tiếng lớn làm người ta phải giật mình.
Tiếng guitar của Hàn Sóc lập tức nối vào, tiếng đàn organ cũng hòa cùng, khúc nhạc dạo ngắn ngủi kết thúc, giọng hát uyển chuyển và linh hoạt đầy ảo mộng của An An lập tức vang lên.
“Không xua được u sầu
Không tan được nỗi đau
Tại sao lòng tôi cứ mãi trống rỗng như vậy
Tình yêu đã mất đi, hết thảy cũng mất đi
Hận sầu ngập tràn trong lòng mãi không tan
Vì sao em cứ luôn nói câu đó
Tại sao trái tim tôi chưa thôi hy vọng
Rõ ràng biết rằng yêu sẽ làm tôi mất đi hết thảy
Vì sao tôi vẫn cứ thích em
Ca từ bi thương được An An dùng trái tim để hát lên, “thích” không đáng để ca tụng, nhưng “cố chấp thích” lại được phổ thành một làn điệu vừa cố chấp vừa bất đắc dĩ, biết rõ là không thể nhưng vẫn không ngừng đâm đầu vào bước tường, dũng khí đó đâu phải ai cũng có được đâu.
“Xét đến cùng, cũng chỉ là... vẫn cứ thích em.”
Hàn Sóc hợp âm:
“Yêu là phải gánh vác, yêu như là đọa đày
Trong đáy lòng giờ đây chỉ ngập đầy nước mắt
Hôm qua tình còn như sâu, hôm nay sợ mà vẫn cứ đuổi theo
Vẫn cứ si tâm muốn gặp em...”
Cùng lúc này, ở trong một căn phòng trên tầng hai.
Chu Dịch đứng trước cửa sổ sát đất và thu trọn tình cảnh trên sân khấu vào trong mắt, hơn nữa còn ở trong trạng thái từ trên cao nhìn xuống.
“Cậu Chu, qua đây cùng chơi xúc xắc nào!” Một đám bạn bè lêu lổng gọi hắn ở sau lưng.
Chu Dịch không có phản ứng gì, ánh mắt dừng trên người Đàm Hi, lướt qua An An và Nhiễm Dao, cuối cùng rơi xuống người thiếu nữ đang ôm đàn guitar.
Tóc ngắn, áo da, hoang dại và bừa bãi, cho dù đeo khẩu trang nhưng chỉ cần liếc mắt là hắn đã có thể nhận ra đối phương là ai rồi.
Còn ai nữa?
Con mèo hoang dã trong WC, bị hắn cưỡng hôn...
Khúc nhạc kết thúc, toàn khán phòng yên lặng trong ba giây, sau đó là tiếng vỗ tay rầm trời vang lên cùng với nhứng tiếng hét chói tai hết đợt này tới đợt khác.
Bốn người cùng đi lên chào tạm biệt, nhìn mà xem, toàn là các cô gái trẻ trung xinh đẹp, tiếng hoan hô lại một lần nữa vang dội lên.
Đàm Hi tiến lên hai bước, gỡ micro xuống cầm ở trong tay, “Hôm nay...”
Cô vừa lên tiếng, toàn trường lập tức yên tĩnh lại.
“Là sinh nhật của bạn chúng tôi. Bài hát “Vẫn cứ thích em” này là tặng cho cô ấy, hy vọng cô nàng xinh đẹp của chúng tôi sẽ mãi mãi mười tám tuổi!” Đàm Hi ôm chầm lấy Hàn Sóc đang đứng ngây ra tại chỗ, bắt đầu hát bài Chúc mừng sinh nhật.
Mọi người trong cả đại sảnh cùng hát lên theo, không khí cực kỳ vui vẻ.
“Hi Hi, tớ... cậu... các cậu...” Trong mắt Hàn Sóc bắt đầu nổi lên những đợt ánh sáng nhỏ vụn.
“Đừng có quá cảm động thế chứ.” Đàm Hi ôm lấy cô nàng trước tiên.
An An nghiêng đầu, cười rạng rỡ: “Tớ hát nghe không tồi chứ?”
Tiểu Công Trúa khoe tài: “Luyện tập bao nhiêu ngày như thế, đầu ngón tay cũng mềm ra rồi, cuối cùng cũng có thể đánh được âm thanh metal mà cậu thích, có nên khen tớ một câu không?” Mắt to chớp láy.
Hàn Sóc dang cánh tay ra ôm lấy ba cô bạn, bốn cái đầu chụm lại: “Hu hu... Cảm động chết đi được, trái tim nhỏ của anh đây cũng sắp vỡ tan rồi, “nàm xao” bây giờ, thật sự muốn nạp hết các em vào hậu cung, nhưng mà biết cho ai làm Hoàng hậu bây giờ?”
“...”
“...”
“...”
Lúc này, đám người Nhị Hùng, Đại Quang liền dùng xe con đẩy một chiếc bánh kem tiến ra, ở giữa là một người phụ nữ xa lạ, mặc vest, giày cao gót, trang điểm kiểu điển hình của Bạch Cốt Tinh.
Mắt Hàn Sóc đầy vẻ kinh ngạc: “Chị Trương, sao chị cũng tới đây?”
Trương Á không trả lời cô mà chỉ nói: “Chúc mừng sinh nhật, Tiểu Sóc.”
“Cảm ơn! Ồ, đã quên giới thiệu.” Giờ Hàn Sóc mới nhớ ra, “Đây là người đại diện của tớ, chị Trương. Còn đây là các bạn cùng phòng của em, bạn thân, he he...”
Trương Á chào hỏi mọi người, khi nhìn tới An An thì ánh mắt đột nhiên sững ra.
“Chào chị, em là An An.”
“... Chào em.”
Buổi tụ họp kết thúc lúc 10 giờ tối.
Bánh kem ba tầng bị chia sạch trong quán karaoke. Nhị Hùng và Đại Quang uống tới say khướt. Trương Á bảo lái xe đưa bọn họ về ký túc xá của luyện tập sinh.
Đàm Hi thu dọn đồ đạc, chuẩn bị chạy lấy người. Nhiễm Dao và Hàn Sóc đỡ nhau, cả hai đều say, bước đi chệnh choạng.
“Hai người các cậu tự đi được không đấy?”
“Được chứ!” Lưỡi Hàn Sóc đã líu cả lại.
Tiểu Công Trúa gật đầu đầy kiên định, nhưng hơi nước trong mắt dường như sắp tràn ra tới nơi.
Đàm Hi đỡ trán: “Đúng rồi, An An đâu?”
Ngoài cửa quán karaoke, Trương Á đứng ở đối diện An An, vẻ mặt đầy kinh ngạc: “Thật sự là cháu sao?”
“Dì Tiểu Á.” An An cười khổ.
“Không ngờ cháu lại là bạn cùng phòng với Tiểu Sóc, chuyện này cũng thật là... trùng hợp quá.”
“Anh Hai không nói với dì ạ?” An Diệu đã từng làm giám khảo của cuộc thi Bắc Cực Quang nên phải sớm biết quan hệ giữa cô và Hàn Sóc mới đúng chứ.
“Anh Hai cháu bây giờ đang đắm chìm trong đam mê thám hiểm, năm ngoái chạy tới châu Phi rồi, mấy tháng nay dì có gặp nó đâu.” Đề cập tới An Diệu, Trương Á chỉ thấy thật đau đầu.
May là tiểu tổ tông đó không thuộc sự quản lý của cô. Dạ Huy Nguyệt vừa làm cậu vừa làm người đại diện đúng là quá vất vả rồi.
“Vâng, thế cháu về ký túc xá đây, sau này phiền dì chăm sóc cho Hàn Sóc nhé, cậu ấy là người rất qua loa.” An An nhắc nhở một chút, là cô chủ nhỏ của tập đoàn Tinh Huy, chút đặc quyền này vẫn có thể có.
“Yên tâm đi, công ty vốn dĩ muốn nâng cô bé ấy, cho con bé tài nguyên tốt nhất mà.”
“Vâng.”
Trước khi khóa cổng mười phút thì bốn người mới về tới nơi, trước ánh mắt không hài lòng của dì quản lý ký túc xá, coi như đã an toàn về tới phòng.
Rửa mặt, lên giường, tất cả mọi người đều uống bia nên ngủ cực kỳ say sưa.
Lúc mở mắt thì trời đã sáng.
An An là người tỉnh dậy đầu tiên, đầu vẫn còn hơi choáng, vừa nhìn đồng hồ thì lập tức trợn trừng mắt.
“Mau dậy đi, muộn học rồi.”
Chạy như điên tới lớp mới không bị lỡ mất tiết học của Phạm Trung Dương.
Nhưng quả thực hơi nhếch nhác.
Cũng may là vẫn ăn mặc chỉnh tề, tóc tai không lộn xộn, bốn người bình tĩnh lại, hít sâu một hơi, bước vào lớp học trong tiếng chuông báo réo rắt.
Đàm Hi còn đang thả bay cảm xúc thì đột nhiên ngơ ngác khi nghe thấy tên mình được xướng lên.
“... Nhà trường đã quyết định để bạn Đàm Hi đi tham gia cuộc thi phác họa lần này.”