Nháy mắt đã vào tháng 5, nhiệt độ tăng lên, mỗi ngày lại ấm áp hơn.
Áo phông tay dài đổi thành tay ngắn, váy lại càng ngắn hơn.
Kỳ nghỉ Quốc tế Lao động, An An và Tiểu Công Trúa phải về nhà. Hàn Sóc tiếp tục đến công ty để huấn luyện. Đàm Hi vốn dĩ tính về thủ đô ôm ấp người đàn ông của mình, vé cũng đã mua xong, nhưng vì một cú điện thoại của Lưu Diệu đã làm đảo lộn toàn bộ sự sắp xếp.
“... Đối phương bảo trong ba ngày phải đưa ra phương án giải quyết khả thi, nếu không...”
“Nếu không cái gì?”
“Không loại trừ khả năng tố tụng pháp luật.”
“Gắng gượng trước, tôi đến công ty ngay.”
Đàm Hi đẩy nửa cái vali vừa sắp dở vào gầm giường, lấy túi xách rồi xông ra ngoài.
Hàn Sóc: “Không phải cậu mua vé chuyến 2 giờ 30 phút sao?!” giờ đã là 1 giờ 20 phút rồi.
“Không về nữa!”
“What? Giở trò quỷ gì nữa?”
Đáng tiếc, không ai phản hồi câu hỏi của cô.
2 giờ chiều, Đàm Hi đến dưới tòa thuê văn phòng của Thịnh Mậu, đi thang máy thẳng đến lầu 18.
Ding dong
Lúc cửa mở ra, Lưu Diệu ra chào đón, đưa cho cô một tập tài liệu: “Đây là kế hoạch đầu tư bị tiết lộ, trước mắt Linda vẫn đang tiến hành đàm phán với công ty đối phương.”
Đàm Hi vừa đi vừa lướt lia lịa trên tập tài liệu: “5 phút, kêu mọi người vào phòng họp.”
5 phút sau.
“Ai có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc là chuyện gì?!” Để tập tài liệu lên bàn, phát ra tiếng bộp, trong phòng họp yên tĩnh trở nên cực kỳ nặng nề.
Vừa là phát tiết, mà cũng kinh sợ.
Ánh mắt Đàm Hi lướt đến đâu, mọi người đều tự nhiện cúi đầu xuống: “Lưu Diệu, anh nói.”
“Giữa tháng 3, chúng ta nhận được điện thoại của công ty thực phẩm Cửu Châu, đặt cọc 100 nghìn yêu cầu công ty chúng ta xem như đó là kế hoạch đầu tư ngắn hạn hai quý trong tương lai.”
“Ngày 19 tháng 3, sau khi hai bên gặp mặt đàm phán nhiều lần, chính thức ký kết hợp đồng.”
“Ngày 7 tháng 4, phương án sơ bộ, đưa đến tay người phụ trách công ty Cửu Châu.”
“Ngày 12 tháng 4, sau khi cân nhắc chỉnh sửa theo yêu cầu của đối phương, phương án được đưa tới.”
“Cuối tháng 4, chính thức quyết định phương án, và xác định đầu tháng 6 tiến hành thực hiện. Không ngờ chỉ sau 2 ngày, phương án bị tiết lộ, bị đối thủ là công ty thực phẩm Ngư Thuyền ăn cắp, sau đó thực hiện trước một bước.”
Đàm Hi trầm mặt nghe hết sự việc, toàn thân lạnh đến nổi muốn đóng băng hết những người trong phòng họp.
“Nguyên nhân bị lộ có điều tra rõ ràng không?”
Lưu Diệu theo bản năng siết chặt nắp bút trong lòng bàn tay, “Xin lỗi.”
“Về phía Cửu Châu nói sao?”
“Chắc như đinh không nhận trách nhiệm về phía họ.”
“Vì vậy, là nội bộ Thịnh Mậu chúng ta có vấn đề? “ Đàm Hi cười nhạt, ánh mắt lạnh lùng lướt qua đám đông, vô hình chung tạo ra uy lực mãnh liệt.
Lưu Diệu nhíu chặt lông mày, điểm này anh cũng nghĩ qua ngay từ lúc đầu, nhưng sau khi loại trừ sơ bộ, cơ bản có thể loc sạch những người hiềm nghi.
“Loại trừ sơ bộ?” Đàm Hi nhìn anh một cái, “Loại trừ thế nào?”
“Máy tính công ty và máy tính cá nhân đều kiểm tra qua, cũng xem qua camera giám sát trong văn phòng, không có phát hiện vấn đề gì. Vì vậy, tôi nghi ngờ người tiết lộ là nội bộ Cửu Châu, đối phương không bắt được kẻ làm, nên đẩy hết mọi trách nhiệm cho chúng ta.”
“Có chứng cứ không?”
“... Không có.”
“Gặp trường hợp này, trước tiên kiểm thảo bản thân, mới có tư cách chỉ trích đối phương!”
“Xin lỗi, là do sơ xót của tôi.”
“Việc đã xảy ra thế này, có tìm ra nguyên nhân cũng không giúp được gì, việc cấp thiết trước mắt là làm sao thoát khỏi tình cảnh khó khăn này.” Đàm Hi vừa dứt lời, ngón tay gõ lên bàn đột nhiên trở nên vô cùng rõ ràng, “Tổ rủi ro có đề nghị gì không?”
Vương Trì là sếp của tổ quản lý rủi ro, bị chỉ đích danh liền trầm ngâm một hồi, “Cứu vãn kịp thời là phương pháp ổn thỏa nhất hiện nay.”
“Làm sao cứu vãn?”
“... Đơn phương chấm dứt hợp đồng với Cửu Châu.”
“Hoang đường!” Đàm Hi đập xuống bàn một cái, sắc mặt đen nhất từ khi bước vào trong phòng họp.
Mọi người trong lòng run rẩy. Vương Trì càng bị tiếng thét ấy làm nhũn cả chân, nếu không phải cắn răng chống đỡ, chỉ e là một giây sau đã té ngã xuống đất rồi.
“Ý anh là, việc này giải quyết như vậy là xong? Cứu vãn mà anh nói chính là sau khi gây họa xong, phủi mông ra đi đó sao?”
“Tôi...”
“Anh tưởng muốn đi là đi sao? Đừng nói là địa vị trong giới thực phẩm của Cửu Châu lớn mạnh như thế nào, chỉ riêng tình hình của Thịnh Mậu hiện tại, anh tưởng chúng ta có bản lĩnh đắc tội đối phương sao?”
Kẻ gây sự trước là đồ đê tiện! Tình hình giờ đây không phải muốn là rút chân ra chạy được!
Vương Trì toát mồ hôi như mưa.
Đàm Hi không tính bỏ qua cho anh ta: “Khi đối phương không thừa nhận trách nhiệm, chúng ta đơn phương chấm dứt hợp đồng, anh cho rằng kết quả sẽ thế nào?!”
“...”
“Nói!”
Một người đàn ông cao to như Vương Trì xém chút bị ép đến khóc tại chỗ.
Trong phòng họp, không khí hạ xuống âm độ, đến việc thở còn bất chợt trở nên dè dặt.
“Bên tổ rủi ro bảo ai đỡ lời cho anh ta đi nào?”
5 giây chìm trong im lặng, một cánh tay giơ lên rụt rè.
“Tôi... giúp nhóm trưởng nói.”
Sài Thiệu, sinh viên mới tốt nghiệp duy nhất của tổ rủi ro, cuối năm ngoái vừa tuyển vào.
Đàm Hi nhíu mày: “Được.”
Anh ta hít một hơi thật sâu. Đối diện với người lãnh đạo mãnh mẽ như vậy, Sài Thiệu không dám nửa lời buông lỏng: “Nếu vào lúc này mà đơn phương chấm dứt hợp đồng, không còn nghi ngờ gì... sẽ thành kẻ trốn chạy. Trước tiên, Cửu Châu có đầy đủ lý do cùng nền tảng yêu cầu bồi thường, nếu vậy, bên ta sẽ phải trả một số tiền lớn. Đối với một công ty mới vào nề nếp như Thịnh Mậu mà nói, sẽ là đòn chí mạng.”
Đàm Hi vô cảm nhìn khiến Sài Thiệu thấp thỏm không yên, tay phải bắt đầu không ngừng run lên.
“Nói tiếp.”
Tim Sài Thiệu như đang sắp muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nghe thấy vậy mới bình tĩnh trở lại, tấm lưng đã ướt sũng mồ hôi lạnh, ổn định tâm trạng xong tiếp tục nói, “Thêm nữa là, bỏ Cửu Châu chính là mặc định nhận hết trách nhiệm tiết lộ sự việc, gây tổn hại đến tiếng tăm và thương hiệu của Thịnh Mậu. Sau này, chỉ sợ sẽ không còn công ty nào chịu ký họp đồng với chúng ta nữa.”
“Nói xong rồi?”
“Vâng.”
Đàm Hi nhìn về phía Vương Trì, “Giờ nghe hiểu chưa?”
“Rõ, rõ rồi ạ.”
“Tổ quyết sách có muốn bổ sung gì không?”
Nhóm trưởng không có ở đây, chỉ còn lại Mike và Ty Ty, khó đảm nhiệm được, dưới ánh mắt của bao người chỉ biết lắc đầu lia lịa.
Đàm Hi không bất ngờ, trong tổ quyết sách năng lực Linda quá mạnh, lính dưới trướng tất nhiên sẽ an nhàn, kết quả chỉ có một chữ - yếu!
“Lúc đầu do ai phụ trách liên hệ với Cửu Châu?”
“Tôi.” Quản lý thị trường La Vũ Văn mở miệng.
“Nói xem, anh làm như thế nào.”
“Sau khi cố vấn đầu tư của công ty Cửu Châu ra đi, hội đồng quản trị quyết định đem kế hoạch đầu tư nửa cuối năm nay cho công ty đầu tư thuê. Trước chúng ta đã có hai công ty đầu tư quy mô vừa tiếp xúc với người phụ trách có liên quan của Cửu Câu.”
“Nếu đã như vậy, tại sao Cửu Châu lại chọn chúng ta?” Đàm Hi chất vấn.
Thịnh Mậu vừa mới bắt đầu hoạt động, chưa thể có sức hấp dẫn đối với nhà đầu tư lớn được, hơn nữa còn có lịch sử kinh doanh không ổn, danh tiếng dơ bẩn trước đây để lại ảnh hưởng khá nhiều.
“Hai nguyên nhân, thứ nhất, trong số các nhà đầu tư Cửu Châu trước mắt đã tiếp xúc thì vốn đăng ký của chúng ta cao nhất. Thứ hai, tôi và một vị chủ tịch của Cửu Châu có chút giao tình, có thể cũng đã nói giúp vài câu.
“Hừm.” Sắc mặt Đàm Hi hơi dịu xuống, “Sau đó nhận đơn này là những người nào.”
Lưu Diệu: “Cả ba tổ đều tham dự.”
“Mỗi người có hai phút, nói rõ nội dung mình phụ trách...”
Nghe xong báo cáo, Đàm Hi không nói nhiều, nhưng trong lòng đã có suy đoán, giờ chỉ cần điều tra kỹ càng nữa thôi, chắc sẽ không quá xa với sự thật.
“Thời hạn Cửu Châu đưa ra là ba ngày?” Đàm Hi nghịch một cây bút trong tay, khuôn mặt lạnh lùng nở nụ cười bí ẩn.
Dưới ánh mắt của mọi người, lại khủng bố hơn lúc không cười.
Lưu Diệu gật đầu, “Hôm nay là ngày thứ nhất.”
“Anh cảm thấy phải xử lý như thế nào tương đối ổn?”
“Nếu muốn để Cửu Châu bỏ qua, không theo đường pháp luật, thì cần điều tra ra nguyên nhân phương án bị tiết lộ thật sự. Bất kể là nội bộ chúng ta xuất hiện kẻ phản bội, hay đối phương nuôi gian tế, cũng đều phải lấy chứng cứ ra. Cùng lúc đó, còn phải quy hoạch ra một phương án đầu tư mới. Bất kể vấn đề của bên nào, hợp đồng của Thịnh Mậu và Cửu Châu vẫn còn, cách ngày deadline còn 5 ngày, cũng có nghĩa là... sau khi nghỉ lễ lao động, nếu không có phương án, rất có thể đối phương sẽ yêu cầu thanh toán tiền vi ước.”
Tuy nói là vậy, nhưng hai điểm trên cơ bản không dễ thực hiện.
Cuộc họp kéo dài vừa đúng hai tiếng, quyết định sau cùng là – tổ quyết sách đưa ra phương án mới, tổ rủi ro và tổ thao tác giúp đỡ. Việc nói chuyện với Cửu Châu và truy tìm chân tướng được giao cho Đàm Hi và Lưu Diệu phụ trách.
“Gọi Linda về ngay, năm ngày tiếp theo có thể phải tăng ca, mọi người chuẩn bị sẵn tâm lý. Cuộc họp chấm dứt tại đây!”