Nàng Dâu Cực Phẩm

chương 643: anh vẫn là đại điểm điểm của em đấy chứ?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Em xía vào không phải hợp với ý của anh sao?” Bàng Thiệu Đình thẹn quá hóa giận, cái câu “đã có bạn gái” giống như một cây kim đâm mạnh vào tim cổ ta.

Bàng Thiệu Huân bỗng nhiên ngừng cười, ánh mắt lạnh lùng: “Hợp ý của anh? Nói cho rõ ràng!”

“Anh, chẳng lẽ anh không có một chút cảm giác gì với Đàm Hi? Em nghe nói lúc cô ta ở bệnh viện, anh là bác sĩ chính...”

“Đủ rồi!” Không đợi Bàng Thiệu Huân có phản ứng gì, Cảnh Lam đã lên tiếng ngăn lại, khuôn mặt đã mất đi sự dịu dàng: “Thiệu Đình, con đã không còn là đứa trẻ Bí tuổi nữa, nên biết những gì nên nói, những gì không nên nói.”

“Mẹ, con không có cố ý.” Bàng Thiệu Đình rũ mắt, vừa hay che đi sự kinh ngạc và luống cuống trong mắt. cô ta không hề ngờ tới người mẹ luôn cưng chiều cô lại sẽ đột nhiên trở nên nghiêm khắc như thế.

Bởi vì Bàng Thiệu Huân sao?

Cũng đúng, suy cho cùng con ruột luôn quan trọng hơn, một đứa con nuôi như cô ta thì được xếp vào hàng thứ mấy chứ?

Cảnh Lam: “Lần trước ông cụ đã nói trước mặt cả nhà, ông cụ thích Đàm Hi, kêu chúng ta đừng giở trò phá hoại. Ngay cả bà cụ cũng không còn dám có ý kiến gì, con cần gì cứ phải u mê như thế?”

Ở nhà họ Bàng, ông cụ rất ít khi để ý đến những việc vặt vãnh, một lòng vì nước vì dân. lần này ông cụ lại nhảy ra nói giúp Đàm Hi, còn đặc biệt nhắc nhở bà cụ đừng có nhúng tay vào chuyện của Lục Chinh, rõ ràng là muốn đứng ra làm chỗ dựa cho hai người họ.

Cảnh Lam tính tình dịu dàng, không thích tranh đấu, trước đây có bất mãn với Đàm Hi hoàn toàn là vì cảm thấy bất bình cho con gái. Hôm nay cha chồng đã lên tiếng, bà cụ đều đã đồng ý, bà còn có lý do gì giữ khư khư không buông nữa?

Nói thẳng ra, bà chỉ là mợ của Lục Chinh mà thôi, chuyện hôn nhân, căn bản không thể làm chủ được.

Cần gì phải dại dột đâm đầu vào?

Mình nhiệt tình, họ thì lạnh nhạt, đến lúc đó lại rơi vào cảnh khó xử, làm gì cũng đều bị chỉ trích!

“Thiệu Đình, mẹ sẽ không hại con đầu.” Cảnh Lam dịu giọng, tỏ ra đau lòng: “A Chinh bỏ lỡ con là tổn thất của nó. Con hoàn toàn có thể có một sự lựa chọn tốt hơn!”

“... Vâng.” Cô ta cúi đầu. Cảnh Lam không nhìn rõ được biểu cảm trên khuôn mặt của cô ta.

Bà bất lực thở dài, “Đứa trẻ ngoan, lùi một bước biển rộng trời cao, có lúc quá cố chấp thường sẽ làm tổn thương chính bản thân

mình.”

Bàng Thiệu Đình đã bình tĩnh lại: “Mẹ, xe đến rồi.”

“Ừ, về thôi.”

Bên kia, trên đường về Bồng Lai, Lục Chinh vẫn không nói gì. Đàm Hi thất thần, nói thật, có hơi khó chịu.

May mà lộ trình không dài, nửa tiếng sau, Land Rover đã chạy tới tiểu khu.

“Cậu Lục, cố Đàm!” Anh gác cổng nhiệt tình chào hỏi, thấy bầu không khí của hai người không đúng lắm, ngượng ngùng im

lặng.

Trở về chung cư, Lục Chinh thay dép xong đi vào phòng khách, ngồi thẳng xuống ghế sofa, hai tay chống lên đầu gối, biểu cảm nghiêm túc, ánh mắt lạnh lẽo.

Đàm Hi chỉ cảm thấy da đầu tê dại, thay dép một cách chậm chạp, định vọt vào phòng ngủ, nhưng... “Qua đây.”

“Muốn anh đích thân bắt người sao?”

Đàm Hi bĩu môi, đi đến trước mặt anh, đứng yên, ngược lại không còn thấy căng thẳng nữa. Có thể đây chính là heo chết không sợ nước sôi trong truyền thuyết:

“Đại Điểm Điểm, em buồn ngủ quá, chúng ta tắm rửa vệ sinh rồi đi ngủ đi.” Đàm Hi nở một nụ cười tươi rói, nhưng ánh mắt lại vô cùng căng thẳng.

Lục Chinh dựa người vào sofa, đột nhiên, khuôn mặt dịu xuống, kéo cô ngồi xuống bên cạnh: “Đồ ngốc, căng thẳng cái gì? Chẳng lẽ ăn thịt em sao?”

“Anh cũng không phải là quái vật.” Nhị Gia tỏ vẻ anh rất bất lực.

Đàm Hi cũng thấy thế, thầm nói: Bởi vì anh là cầm thú mà!

Quái vật và cầm thú khác nhau rất lớn.

Trầm ngâm một lúc lâu, Lục Chinh đột nhiên lên tiếng: “Anh không truy hỏi em, em muốn nói thì hãy nói.”

Đàm Hi kinh ngạc, trở nên dễ nói chuyện từ khi nào vậy?

“Nhóc con, em có ánh mắt gì đó hả?” Lục Chinh cắn vào môi cô, túc đến bật cười.

“Anh vẫn là Đại Điểm Điểm của em đấy chứ?” Đàm Hi chớp mắt, “Ngầu lòi ngông cuồng” và “phong cách bá đạo lạnh lùng” đi đâu mất rồi?

“Cần đích thân kiểm nghiệm không?” Anh cởi ba chiếc nút áo, tiện thể kéo cà vạt xuống, xòe hai tay ra, bộ dáng “đến đây nào, tùy em muốn làm gì thì làm.”

Nam sắc ở trước mặt, Đàm Hi nhịn được mới lạ!

Tay tiến vào từ cổ áo, trước tiên sờ ngực, sau đó thuận thế đi xuống.

Cả người Lục Chinh cứng đờ, thở gấp: “Em chắc chắn? Lửa do em châm, em tự dập.”

Đàm Hi bĩu môi, sờ thêm vài cái rồi thu tay về, biểu cảm khá là không bằng lòng, nhưng trong lòng lại ấm áp.

Cô nghĩ rằng cái câu “Em nói, anh nghe; Em không nói, anh không hỏi” chỉ là một lời nói suông, nhưng không ngờ Lục Chinh đều nhớ hết. Vì thế, lần này cũng không hỏi đúng không?

Rõ ràng rất để ý những lời nói đó của Cố Hoài Cẩn, nhưng vì lời hứa với cô, anh lựa chọn không truy hỏi, không tức giận.

“Đại Điểm Điểm, anh tin em đúng không?” Giây phút ấy, đôi con ngươi đen nhánh của cô lấp lánh ánh sáng, như ngôi sao băng lướt qua bầu trời.

“Anh có khi nào không tin em đâu?” Nhóc con không có lương tâm.

Đàm Hi hú lên, nhào vào lòng anh, giống như chú mèo con lông xù, ngoại trừ ỉ lại, thì chỉ còn thân mật.

Lòng bàn tay ấm áp của anh đặt trên chiếc lưng nhỏ nhắn của cô, vỗ nhẹ nhàng, dịu dàng một cách kỳ lạ.

Trên đời này, người có thể khiến Lục Chinh nhượng bộ như vậy, ngoại trừ cái người đang ở trong lòng anh, thì chẳng còn ai khác nữa.

Đàm Hi cọ đủ rồi, đột nhiên ngồi thẳng lưng, ánh mắt đen sáng nhìn thẳng vào Lục Chinh: “Đại Điểm Điểm, em có chuyện muốn nói, anh có muốn nghe không?”

“Ừ.” Khóe môi cong lên, trong mắt toàn là sự nuông chiều.

“Lúc nãy em ở trên lầu hai nghe thấy Sầm Đóa Nhi nói chuyện với Cố Hoài Cẩn. Kẻ trước muốn dâng hiến thể xác, kẻ sau mắng cô ta là kỹ nữ. Sầm Đóa Nhi tức giận chạy đi, em định đợi Cố Hoài Cẩn cũng đi rồi mới bước ra, kết quả...”

“Bị phát hiện rồi?” “U.”

“Đang yên đang lành em đi lên lầu hai làm gì?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio