Nàng Dâu Cực Phẩm

chương 676: động vào người của tôi, thì phải chuẩn bị t m lý bị bị giẫm đạp

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Ông có xuống xe không thì bảo?!” Côn đồ thứ nhất không kiên nhẫn, đôi lông mày nhíu chặt lộ vẽ bực mình.

Mã Cảnh Quốc ngồi trên xe, không động đậy, trong lòng thì thắt chặt lại.

“Kéo ông ta ra đây ngay!” Côn đồ số hại và số ba tiến về trước, lôi Mã Cảnh Quốc xuống, đám còn lại bao vây lấy.

Vừa lúc đó, cửa ghế phụ lái đột nhiên mở, một bóng người xông ra, nhanh chân chạy đi.

“Còn một đứa nữa! Đừng để hắn thoát!”

Sau đó có vài đứa côn đồ đuổi theo, chỉ vài chục mét đã bắt được người.

“Chạy hả? Sao mày không chạy nữa đi?! Còn giả bộ đội cái mũ tạo vẻ thần bí nữa?” Vừa nói vừa kéo cái nón đánh bóng chày xuống, lộ ra một khuôn mặt không trẻ tuổi cũng không đẹp trai lắm.

Đổng sự Từ của Sẩm Thị.

“Tụi mày làm gì đấy? Chuyện này không liên quan đến tao...” Một câu nói phủi sạch mối quan hệ.

Côn đồ thứ hai hỏi đứa thứ nhất phải xử lý làm sao.

Đứa thứ nhất nghĩ rồi nói, “Giữ người lại đã, đợi xử xong tên họ Mã rồi tỉnh tiếp.”

“Được!”

Vì vậy, vị khách vô tội như Đổng sự Từ cũng bị vạ lây.

Bên kia, Mã Cảnh Quốc đã bị đạp dưới chân như con chó chết, kêu la thảm thiết.

“Thằng kia, mày cởi tất ra.”

“Ha?”

“Mau lên, nhét vào mồm ông ta.”

“... À.”

Sau đó, tiếng kêu thảm trở thành tiếng nức nở, sắc mặt Mã Cảnh Quốc dường như còn khó coi hơn trước.

“Lão già, cho ông kêu này! Cho ông kêu này!” Hết đấm rồi lại đá, “Quen nhầm bang phái không nói, nhưng chắc phải người không nên chọc thì phải chịu trách nhiệm hoàn toàn đấy!”

“Hu hu...”

Hồi lâu, Mã Cảnh Quốc không còn sức mà giằng co, không thể không yên lặng xuống, nằm sấp trên đất xi măng thở hổn hển.

Côn đổ thứ nhất: “Tôi hỏi ông, còn kêu nữa không?” Mã Cảnh Quốc lắc đầu. “Được rồi, thằng nào đó lấy tất trong miệng ông ta ra đi.”

Lần này, Mã Cảnh Quốc trở nên ngoan ngoãn, ngay cả thở mạnh cũng không dám thở, khác hẳn với dáng vẻ cao ngạo thường ngày.

“Sặc! Cái thứ gì chứ? Còn tưởng là cứng lắm, ai ngờ lại sợ nhanh vậy. Nói đi, người có phải do ông bắt không?”

Trong lòng Mã Cảnh Quốc lộp bộp một tiếng, ánh mắt lóe lên: “Ai... ai chứ? Tôi nghe không hiểu...”

Một chân đạp thẳng vào sau lưng, dùng lực mạnh bạo, côn đồ cũng biết bực mình đấy!

“Tên họ Mã kia, khuyên ông một câu, đừng giả vờ. Không cho ông biết chút mùi vị thì không biết điều hả?”

Sắc mặt Mã Cảnh Quốc chìm xuống, trong lòng suy đoán: “Là ai chỉ thị các người làm như vậy? Có phải Đàm Hi không?! Kêu nó cút ra đây!”

“Ồ, thằng cha già này cũng không ngu lắm,“ Khóe miệng côn đồ nhếch cười, dưới chân dùng lực càng mạnh hơn, “Nhưng mà từ cút không phải ông muốn nói là nói được đâu!”

“Tôi có tiền, Đàm Hi cho mấy người bao nhiêu tiền, tôi cho gấp đôi... không, gấp ba!”

“Anh em mau nghe này, có người muốn dùng tiền hối lộ chúng ta, ha ha ha!”

“Tao nhổ vào!”

“Đừng nói gấp ba, gấp ba mươi chúng tao cũng không xem ra gì.”

“Mở miệng ngậm miệng toàn là tiền, đúng là bản tính của gian thương, cả người toàn mùi tiền thối!”

Người này một câu, người kia một câu, rõ ràng một đám côn đồ nhưng lại ra dáng đạo đức ngút trời, ai ai cũng như hóa thân của chính nghĩa.

Khiến cho lục phủ ngũ tạng của Mã Cảnh Quốc đau nhói, trong lòng thấy tuyệt vọng.

Lần đầu tiên ông biết được cảm giác “Không có đường sống” là gì, nhiều mùi vị cứ xen lẫn nhau, xém chút là rơi nước mắt.

Cùng lúc đó, ở trên chiếc xe Pickup Truck không xa.

Đàm Hi ngồi trên ghế phụ lái, đầu đội mũi lưỡi trai, quan sát hết mọi việc xảy ra từ đầu đến chân, đáng tiếc chuyện đó không làm cô có một chút sợ hãi nào.

Lương Tử bám lấy tay lái, mắt nhìn thẳng, hơi liếc nhìn trộm có một cái.

Hôm đó ánh sáng nhà kho quá tối, nhìn không rõ lắm, giờ gần như vậy thì trong lòng thầm nghĩ: đúng là mỹ nữ không chê vào đâu được.

Dù là mặt mộc đi nữa, cũng đủ để đè chết đám phụ nữ son phấn ngoài đó rồi.

Nhưng, đẹp thì đẹp, còn vẻ mặt này thì... quá lạnh lùng, toàn thân bao bọc lấy một lớp sương lạnh, khiến người khác không dám đến gần.

Lương Tử không vết tích rời mắt đi, hít thật sâu, sau đó thở ra, giống như vứt bỏ được gánh nặng nào đó vậy.

Đàm Hi: “Tìm được người chưa?”

Lương Tử: “Chị yên tâm, Kiều Hải đã đưa người đi, sẽ nhanh chóng có tin tức thôi.”

Lời vừa dứt, tiếng điện thoại vang lên. Lương Tử nhìn tên điện thoại hiển thị, mắt liền sáng rỡ, “Tới rồi.”

Đàm Hi nghiêng đầu nhìn hắn.

“Alo, anh Kiều, bên anh sao rồi? Chúng em? Vẫn còn ở bãi đậu xe dưới đất... Ài, ok... còn phải vất vả anh chạy một phen...”

Kết thúc cuộc gọi, không đợi Đàm Hi mở miệng, Lương Tử đã chủ động báo cáo...

“Đã tìm được người rồi, ở nhà kho 894 ngoại ô phía Tây, giờ đang lái xe đến đây. Ngoài ra hai người bắt cóc cũng đã bị bắt, ý của anh Kiều là hỏi xem chị muốn xử lý thế nào?”

Đàm Hi khẽ ừ một tiếng, sau đó đẩy của xe đi ra.

Lương Tử nhanh chóng đi theo.

Mã Cảnh Quốc đã bị một bọn côn đồ hành hạ đến không thể chịu nổi, nằm bẹp dưới đất với tư thế thê thảm. Đột nhiên một đôi cao gót bạc xuất hiện trước mặt, lão ngước nhìn lên, gấu quần thẳng tắp đập vào mắt...

Sau cùng khó khăn lắm lão mới ngóc cổ lên mà thấy rõ khuôn mặt giấu dưới vành mũ...

“Đàm Hi?!” Mã Cảnh Quốc đột nhiên điên cuồng, ánh mắt ông ta đẩy hận ý, bắt đầu giãy giụa kịch liệt.

Đàm Hi nói nhẹ nhàng: “Đề người xuống, rùa giả phải có tự giác của rùa già.” Vừa nói xong, cổ ngồi xổm xuống, vẫn giữ tư thế từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt vừa kiêu căng vừa phách lối, “Dám động đến người của tôi, thì phải chuẩn bị tâm lý bị giảm đạp.”

“Cô muốn làm gì? Đây là xã hội pháp trị. Tôi nói cho mấy người biết!”

“Ô, lời của đồng sự Mã nhắc cho tôi nhớ ra, tín hiệu điện thoại hình như quá yếu, lúc đi cũng phải xử lý sạch sẽ camera giám sát

nữa.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio