Nàng Dâu Cực Phẩm

chương 722: mệnh số kỳ lạ, kiếp trước kiếp này

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Năm xưa, khi Dạ Cô Tinh mang thai An An, tình trạng sức khỏe rất tồi tệ, vì thế cũng chịu không ít khổ.

Khó khăn lắm mới vượt qua được chín tháng, dưa chín cuống rụng, theo lý mà nói đứa trẻ đủ tháng phải rất khỏe mạnh, nhưng An An lại là ngoại lệ.

Trước 1 tuổi, gần như không rời xa được thuốc men, ho sốt vẫn còn nhẹ, có vài lần còn đi ngang qua Quỷ môn quan.

May mà nhà họ An tài lớn thế lớn, cộng thêm có hai vị bác sĩ Trung Tây y Tịch Cẩn và Minh Triệt trấn giữ, cô nhóc An An mới có thể chuyển nguy thành an.

Dạ Cổ Tinh không ít lần lo lắng cho đứa con gái nhỏ, thậm chí có một dạo rút lui khỏi giới giải trí, từ chối mấy bộ điện ảnh lớn.

Phản ứng của An Tuyển Hoàng càng lớn hơn, không chỉ lo lắng cho đứa con gái út, còn đau lòng cho vợ. Khoảng thời gian đó trong giới xã hội đen toàn cầu có thể nói là sóng gió liên miên. Dù sao lão đại không vui thì cũng phải có một nơi để trút giận.

Cuối cùng, hai vợ chồng hết cách, chỉ dành mời sư phụ Dạ Cơ Sơn ra mặt.

Vừa trị bệnh, vừa bói một quẻ cho An An còn đang bọc tã.

Trước lúc ấy, Dạ Cô Tinh và Nguyệt Vô Tình đều thử bói quẻ, nhưng không nhìn được số mệnh của An An, nhưng Dạ Cô Tinh vốn là “Người Vô Mệnh”, nên cũng không cảm thấy kỳ lạ.

Không ngờ đến khi Dạ Cơ Sơn ra tay, lại hiện ra được quẻ bói, nhưng chỉ ý lại rất kỳ lạ.

“Sinh sinh tử tử, chết rồi sống lại, dồn vào chỗ chết mà sống lại.

Kiếp trước gieo nhân, kiếp này gặt quả, mọi chuyện quá khứ đã qua đi.”

Lúc đó, tất cả mọi người đều không hiểu được quẻ bói, ngoại trừ Dạ Cơ Sơn.

Nhưng ông lại không giải thích nhiều, chỉ thở dài nhìn An An hai má đỏ bừng chìm vào giấc ngủ sâu, cuối cùng chỉ để lại một cầu đầy ẩn ý: Tuệ cực tất thương, tình thầm bất thọ*!

*Tuệ cực tất thương, tình thâm bất thọ: Tinh quá sâu nặng sẽ không sống thọ.

Ba ngày sau, An An đang sốt cao bỗng nhiên trở lại bình thường, còn lại a làm trò đáng yêu với anh trai.

Đêm đó, Dạ Cơ Sơn qua đời trong lúc ngủ.

Nguyệt Vô Tình khóc thương kiểm tra di thể của sư phụ: “Ông cụ mỉm cười ra đi, về chầu tổ tiên.”

Còn hai câu Dạ Cơ Sơn cảm thán với An An cũng trở thành di ngôn, và bị hai vợ chồng An Dạ xem thành di huấn, coi như lời nhắc nhở, vì thế mới có câu “di huấn” như An Tuyệt đã nói.

Từ đó về sau, An An rất ít khi mắc bệnh, luôn khỏe mạnh đến tận hôm nay.

Những câu nói kia không hề bị lãng quên theo thời gian, mà trở thành một mầm họa được chôn vùi trong tim người nhà họ An.

An An càng xuất sắc, họ càng lo lắng.

Vì thế, hai vợ chồng An Tuyển Hoàng và Dạ Cô Tinh đều không tán thành cho cô học Trung y. Tuy An Tuyệt và An Diệu đều cưng chiều em gái, nhưng về chuyện này lại không hề dung túng mà trở nên gay gắt hơn ngày thường.

An An biết cô không thể thuyết phục được anh Cả, chỉ khẽ thở dài: “Vâng, vậy em về phòng luyện chữ.”

“Em gái...” An Tuyệt cau mày, muốn nói lại thôi.

Khuôn mặt anh ta vốn đã lạnh lùng, tính cách cứng rắn, quả quyết dứt khoát, hôm nay lại để lộ ra thần sắc rối rắm, trong lòng An An bỗng thấy hổ thẹn.

Đi ra sau lưng An Tuyệt, bàn tay nhỏ bé đặt lên bờ vai cứng rắn của anh trai, từ từ xoa nhẹ.

“Anh, em không tức giận, cũng biết mọi người đều muốn tốt cho em.”

An Tuyệt bất giác thả lỏng, thần sắc cũng dần giãn ra, “Em gái, anh và ba mẹ không cần em phải xuất sắc, chỉ cần em bình an hạnh phúc là được rồi.”

An An mỉm cười: “Sẽ mà.”

“Ů.”

9:30 phút, An Tuyệt ra ngoài. An An rời phòng, cô vẫn đi xuống tầng hầm.

Tuy được xây dưới trang viên, nhưng nơi này không hề ẩm thấp, cũng không tối tăm, mà ngược lại do lối xây dựng đặc biệt và cách bố trí cảnh quan theo thuật phong thủy, ngoại trừ bày trí xinh đẹp ra, còn rất thích hợp sinh sống, dùng để làm phòng nghiên cứu và phòng trị liệu thì quá thích hợp.

An An bước xuống bậc thang, thấy cửa phòng nghiên cứu đóng chặt. Cô không đi làm phiền Tịch Cẩn đang “bế quan tu luyện”, mà đi sang phòng kế bên.

Cố Miên được bố trí nằm tại đây.

Lúc này, cậu ta nằm im trên giường bệnh với sắc mặt trắng bệch, mặc một bộ “đồ chưng cất” do Tịch Cẩn đặc chế, khói trắng ngập tràn toàn thân, được bốc hơi lên từ trong hồ thuốc dưới giường.

Nếu không phải do da mặt quá trắng, hai má hơi hóp vào, thì trông chẳng khác gì với người bình thường.

Cứ như cậu ta chỉ đang ngủ thôi vậy.

An An mặc áo blouse trắng, ghi chép lại... số liệu hiển thị trên máy móc và so sánh với số liệu ngày hôm qua, chỉ số các mục đều rất ổn định, dấu hiệu sự sống càng ngày càng rõ ràng, nhưng...

“Tại sao anh vẫn không tỉnh lại chứ?”

Vấn đề này, cả Tịch Cẩn và Minh Triệt, hai vị chuyên gia trong giới Trung Tây y đều không thể đưa ra kết luận, huống hồ gì là một người mới vừa nhập môn như An An:

Nhưng, một vài công tác đơn giản không hề làm khó được cô.

Ví dụ như, phối thuốc theo đơn.

Hồ thuốc dưới người Cổ Miên cũng do Tịch Cẩn chế tạo từ nguyên liệu đặc biệt, không chỉ chịu được nhiệt độ cao mà còn giữ được hiệu quả của thuốc.

Chỉ cần phối xong thuốc, bỏ vào trong chiếc lồng ngẩm, sau khi được ngâm trong nước suối, lợi dụng thêm không khí tăng nhiệt độ đun sôi, khiến nước thuốc bốc hơi, sau đó kết hợp với chiếc giường trị liệu quý giá, thì có thể khiến thuốc ngấm vào trong cơ thể thông qua các lỗ chân lông, cách này dễ hấp thu hơn so với cách như truyền dịch, tiêm chủng thông thường.

An An lấy tàn thuốc từ trong lồng ra, sau đó dựa vào toa thuốc Tịch Cẩn kế, phối thuốc, đặt vào, tiếp đó còn phải điều chỉnh lượng nước, nhiệt độ.

Đột nhiên cô dừng động tác lại. Có tiếng bước chân vọng lớn từ phía sau.

Xoay đầu theo bản năng, sau khi nhìn thấy Dịch Phong Tước, An An thở phào.

Có trời mới biết được, cô sợ anh Cả nhà mình trở lại bắt cô hiện nguyên hình biết nhường nào.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio