Reng...
Alo...
"Chí Hiên, là em Trầm Bích đây ạ !"
Doãn Chí Hiên cong môi cười "em đang ở đâu ?"
Dạ..."em vừa xuống máy bay !"
Được rồi, em hãy ở yên đó đợi anh đến đón !
Dạ...
(Trầm Bích là người mà Doãn Chí Hiên yêu say đắm và cũng là thanh mai trúc mã.
Vài năm trước Trầm Bích đi du học ở Âu Châu, lần này cô hoàn thành khóa học nên trở về nước, đúng lúc họ Doãn tổ chức tiệc mừng thọ)
……………………
Đêm yến thọ !
Doãn Chí Hiên đêm nay rất vui, người đi bên cạnh Doãn Chí Hiên là Trầm Bích...
Mọi người, ai nấy đều khen ngợi hai người họ xứng đôi !
Liễu Hiên lúc này thì mệt nhọc cùng đám người làm giúp việc trong bếp.
Doãn Tiểu Kiều, em gái ruột của Doãn Chí Hiên...thấy thế thì giật giật mi mắt "Hừ...ả Trầm Bích kia mặt cũng dày phết !"
Tiểu Đào thì thấy bất bình cho thiếu phu nhân của mình "thiếu phu nhân, để Tiểu Đào đòi lại công bằng cho người !"
Liễu Hiên lắc đầu "thôi bỏ đi em, mặc kệ họ".
Kìa thiếu phu nhân !
- Thôi em đừng nói nữa "thân phận chúng ta thấp kém, em đừng làm gì hết mà rước nhầm hoạ về thân".
Thiếu phu nhân...nhưng...
- Bỏ đi Tiểu Đào, chúng ta vào bếp thôi !
………
"Chí Hiên, sao em không nhìn thấy cô vợ nghèo của anh ở đâu thế nhỉ ?"
Doãn Chí Hiên nheo mắt "Cô Vợ Nghèo ?"
Trầm Bích chợt nhận ra rằng mình hơi quá lời nên vội vàng xin lỗi "em...em xin lỗi, em không cố ý !"
Em ngốc quá "Không sao đâu, anh sao có thể trách em".
Trầm Bích buồn bã lên tiếng "em buồn lắm, anh biết không ?"
Anh xin lỗi !
"Chí Hiên, có phải là em đã thật sự mất anh rồi đúng không anh ?"
Doãn Chí Hiên đau lòng nhìn Trầm Bích "không đâu Tiểu Bích, đợi sau khi anh được làm người thừa kế...anh sẽ ly hôn với cô ta ngay !"
"Anh không lừa em, phải không Chí Hiên ?"
Khờ quá, trước giờ anh có lừa em lần nào chưa ?"
Trầm Bích đương nhiên là hiểu được Doãn Chí Hiên rất yêu mình và cũng không bao giờ lừa dối cô !"
Liễu Hiên núp gần đó...đã nghe được cuộc đối thoại giữa hai người.
Cô chua chát thở dài "hoá ra là vậy".
- Đúng là đôi "Gian phu phụ !"
Liễu Hiên cũng không hiểu tại sao cô lại liên quan đến việc thừa kế của nhà họ Doãn...nhà họ Doãn đưa ai lên làm người thừa kế thì liên quan khỉ gì đến cô.
Vậy nên cô quyết định tìm ra sự thật !
…………
Sau khi hoàn thành kỳ thi đại học thì Liễu Hiên tìm về phía bắc, cô đến nhà người bạn thân của ông nội cô, đó là (nội Thẩm)...từ thuở còn bé, cô đã được ông nội dẫn đến chơi vài lần.
Cô còn nhớ rất rõ, mỗi lần gặp nhau thì ông nội và ông nội Thẩm hàn huyên tâm sự với nhau thâu đêm "có lẽ là nội Thẩm sẽ biết chút ít về vấn đề này !"
…………
Bắc Thành !
Liễu Hiên vừa xuống tàu cao tốc thì cô liền đón vào thôn...ngồi đến mòn mỏi và đau hết cả người thì mới đến được nhà nội Thẩm.
Cũng gần chín giờ tối rồi...không biết nội Thẩm đã ngủ chưa !
Cô bước xuống xe và vươn vai "mệt thật..."
Cốc...cốc...
Ai đó ? Sao tìm lão giờ này ?
Là cháu đây nội Thẩm "cháu là Tiểu Hiên đây ạ !"
Cụ Thẩm suy nghĩ một lúc "Tiểu Hiên sao ?"
Nội ơi "cháu là Tiểu Hiên, đến thăm ông đây ạ !"
Cụ Thẩm nhanh chân xuống giường "là Hiên Hiên...con bé đến tìm mình, có lẽ là có việc gì đó quan trọng lắm đây !"
- Nội !
"Hiên Hiên, sao lại muộn thế cháu ?"
Cháu thi xong thì ngồi tàu cao tốc đến tìm ông ngay đấy ạ "mà gần đây nội có khỏe không ?"
Cụ Thẩm (Thẩm Hạo) nhìn Liễu Hiên một lúc thì chợt thở dài "cháu của ông đã lớn rồi".
- Nội Thẩm !
Nếu lão Cát mà còn sống thì ông ấy hẳn rất vui "lão ấy yêu thương cháu hơn mạng !"
Nào...nào...nói cho ông biết "tìm ông có việc gì ? Thôi vào trong nhà trước đi cháu, bên ngoài gió lạnh lắm !"
- Dạ...
Cụ Thẩm rót tách trà ấm đặt trước mặt Liễu Hiên "cháu uống đi, cho ấm người".
- Cảm ơn ông nội Thẩm !
Ừm..."cháu đi đường xa chắc là mệt lắm phải không ?"
- Cháu ổn thưa nội !
Sao bao nhiêu năm qua cháu không đến tìm ông ?
Liễu Hiên thở dài "sao cháu có thể rời khỏi nhà được, mẹ kế chẳng cho cháu rời đi...ông nội của cháu qua đời, cháu không còn chỗ dựa nữa thưa nội Thẩm !"
Khổ thân cháu của ông...
- Nội Thẩm..."nội có biết chuyện về Doãn gia không ?"
Cụ Thẩm chau mày "đã xảy ra chuyện gì rồi cháu ngoan của ông ?"
- Không giấu gì nội "cháu đã bị ép gả đến Doãn gia ! Nói đúng hơn là cháu bị bán đến Doãn gia với số tiền khá lớn".
Cụ Thẩm thở ra một hơi thật dài "ngày này rồi cuối cùng cũng đến..."
- Sao vậy ông ? Ông biết gì về chuyện này thì kể cho cháu nghe có được không ạ ? Cháu bây giờ rất bất ngờ "cứ như người trong cơn mộng du vậy, đoạn đường này...đi thì cứ đi nhưng mà lại quá đổi mù mờ không biết mình đang đi đâu, về đâu !"
Ông hiểu mà "khổ thân cháu của ông".
Được rồi, thôi thì để ông kể tất cả cho cháu nghe.
Cụ Thẩm năm nay đã quá bảy mươi tuổi "ông nhớ về trước đây, cách đây cũng vài chục năm rồi, lúc ấy khi ông và Liễu Cát (ông nội của Liễu Hiên) cả hai người lúc đó vẫn còn là lính đánh thuê...Ừm ! Thời ấy oai phong bao nhiêu thì bây giờ tệ hại bấy nhiêu "giờ thì xương cốt hỏng cả rồi, đi thôi còn chậm chạp !"