Trương gia sau khi được minh oan, thánh chỉ hạ xuống, lập tức thu dọn đồ ngày đêm trở về kinh thành.
Nhưng do đường xá xa xôi, phải mất đến hơn hai tháng mới về đến kinh thành.
Sau khi trở về Trương lão tướng quân lập tức cho bố trí lại nội viện, sau đó mở một buổi tiệc.
Đoàn Lan Khuê từ sớm đã đến Trương Gia để giúp bố trí tiệc.
Trương lão phu nhân mấy năm gần đây sức khoẻ không được tốt, Đoàn Lan Khuê đưa tới cho bà một ít thuốc bổ.
"Ngoại tổ mẫu, thuốc này người phải nhớ uống đấy nhé..."
Lão phu nhân mỉm cười hiền từ khẽ gật đầu.
"Lan Khuê thật ngoan...!Lần này cũng may là có con, nếu không e rằng oan khuất này của chúng ta, cho dù có nhảy sông Hoàng Hà cũng khó mà rửa sạch được, có lẽ sẽ phải chôn xương trắng ở nơi sỏi đá kia rồi."
Đoàn Lan Khuê bóp vai cho bà, mỉm cười.
"Ngoại tổ mẫu, người đừng nói như vậy mà, chúng ta người một nhà, vinh nhục đều cùng nhau..."
"Lan Khuê nói rất đúng.
Mẫu thân, chúng ta là người một nhà cần gì phải khách khí như vậy.
Người làm như vậy sẽ khiến cho cháu gái cảm thấy xa cách thì biết làm sao!"
Một nữ tử trung niên khoảng ngoài bốn mươi tuổi, ăn mặc giản dị đứng bên cạnh lên tiếng.
Bà ấy chính là đại bá mẫu của nàng, Trương đại phu nhân Lã Âm.
Lã Âm tính tình dịu dàng, Đoàn Lan Khuê rất thích bà ấy.
Bên cạnh Lã Âm còn có một nữ tử trung niên khác chính là Đổng Trinh, nhị bá mẫu của nàng, chỉ là người này tính tình hơi có chút kiêu căng, bà ta xuất thân thương hộ, gia cảnh khấm khá, sau khi Trương gia bị lưu đày, nhị phòng nhờ vào có nhiều tiền từ nhà đẻ của Đổng Trinh đưa tới, cuộc sống cũng dễ dàng hơn đại phòng rất nhiều, thậm chí có thể nói bọn họ sống rất khá.
Ở nơi lưu đày, trời cao hoàng đế xa, chỉ cần ngươi có đủ tiền để đút lót vậy ngươi có thể thảnh thơi...
Vậy nên Đổng Trinh mấy năm nay ở Trương gia chính là đắc ý vô cùng, nhưng hiện tại đã khác, Trương gia trở lại đỉnh cao nhân sinh, hiện tại đại lão gia Trương Hiển được phong làm quan tam phẩm, mà nhị lão gia Trương Lăng lại chỉ mới đỗ tú tài, so ra kém biết bao nhiêu...
Đổng Trinh trong lòng vô cùng không phục, nhưng cũng chẳng biết làm thế nào, dù sao thì Trương gia khôi phục quyền thế, được trở lại kinh thành vẫn tốt hơn nhiều, nhưng cũng đồng nghĩa bà ta sẽ bị đè đầu thấp hơn Lã Âm kia...
"Đại tẩu nói thực không có sai, mẫu thân, người sao còn phải khách khí với nàng như vậy, dù sao thì nhà chúng ta bị oan uổng cũng là vì phụ thân của nàng cả, không phải sao?"
"Tức phụ lão nhị..."
Trương lão phu nhân gằn giọng nhìn sang Đổng Trinh.
Đổng Trinh hơi bĩu môi.
"Ta cũng chỉ là nói sự thực mà thôi..."
"Ngươi...!Khụ khụ..."
Trương lão phu nhân bị bà ta chọc tức đến đau cả phổi.
Đoàn Lan Khuê hơi nhíu chân mày nhìn Đổng Trinh.
Nàng có thể cảm nhận được, người này thực sự không đặt mẹ chồng ở trong mắt.
"Nhị bá mẫu, chuyện oan uổng của Trương gia ta thực sự không chối bỏ rằng đích thị là bị nhà ta liên lụy...
Vậy lên ta cho dù có mạo hiểm tính mạng cũng phải làm sáng tỏ, giải oan cho mọi người, và ta đã làm được."
Nàng hít vào một hơi, nhìn thẳng vào mắt của bà ta.
"Hơn ba năm này ta không biết quá rõ ràng mọi người sống ra sao.
Nhưng ta biết chắc chắn nó không dễ dàng gì cả.
Nói đi thì cũng phải nói lại, sau khi ta minh oan cho mọi người, hoàng đế cũng đã đến bù cho mọi người rồi.
Ta biết nó không thấm vào đâu so với những khổ sở mà mọi người phải chịu đựng, nhưng ta cũng đâu có cách nào..."
Đổng Trinh có chút cứng họng không cãi lại được, bà ta tức giận dậm chân thật mạnh quay người bỏ đi ra bên ngoài.
Nữ nhi của bà ta cũng vội vàng chạy theo sau.
Trương lão phu nhân khẽ thở dài một tiếng, lắc đầu.
"Lan Khuê, bỏ đi, đừng chấp với nhị bá mẫu của cháu..."
"Vâng..."
Đoàn Lan Khuê ngoan ngoãn gật đầu lại cùng lão phu nhân và Lã Âm hàn huyên vui vẻ, lôi kéo thêm cả nữ nhi của Lã Âm là Trương Bình nói chuyện mãi không dứt, tình cảm biểu tỷ muội nhanh chóng trở lên thân thiết hơn.
"Biểu tỷ, mấy năm nay chắc tỷ phải chịu khổ nhiều lắm.
Muội có chuẩn bị cho tỷ một chút quà, mau đến xem có thích hay không nào."
Lã Âm tính tình dịu dàng, công dung ngôn hạnh, đúng chuẩn thiên kim tiểu thu nhà danh gia vọng tộc, nên dạy ra nữ nhi cũng có tính tình tương tự, Đoàn Lan Khuê rất thích nàng, nên quà cho nàng ấy cũng tự mình chọn có dụng tâm rất nhiều.
Trương Bình nhìn những tơ lụa, trang sức trong hộp lớn, ngượng ngùng nói.
"Cái này, sao muội tặng ta nhiều thứ giá trị như vậy?"
Đoàn Lan Khuê nắm lấy tay nàng ấy, thân thiết.
"Biểu tỷ, tỷ đừng có khách sáo với muội như vậy, những thứ này đều là tâm ý của muội, tỷ mà không nhận là muội sẽ giận đó."
Trương Bình nghe nàng nói vậy vội vàng nói.
"Đừng mà, tỷ rất thích, tỷ sẽ nhận hết mà..."
Đoàn Lan Khuê khẽ cười.
"Được..."
Bữa tiệc của Trương gia mời rất nhiều người, đều là những quan lại, huân quý trong kinh thành.
Lê Trường Quân cũng nhận được thiệp mời, nếu là nhà khác hắn tuyệt đối sẽ không đến, nhưng đây bữa tiệc này cố tình lại là tiểu cô nương kia bày trí, hắn phải đến để cho nàng mặt mũi.
Sự xuất hiện của Lê Trường Quân cùng Chung Vô Niệm, thế tử Lưu Xương còn có cả Trương Đài nữa, thật sự khiến cho những người đến nơi này ngày hôm nay kinh ngạc không thôi.
Tuy nói Trương gia đã được giải oan, chức tước đều được phong lại, nhưng địa vị trong triều lại không ổn định.
Vậy là khi nhận được thiệp mời kia có nhiều người đều khinh thường không để ý đến.
Những người hôm nay đến đều là ôm tâm trạng đến xem kịch vui...
Sự xuất hiện của mấy người Lê Trường Quân, chính thức là một lời khẳng định địa vị của Trương gia, bọn họ phải cẩn thận cân nhắc lại có nên hay không làm thân với Trương gia...
"Mẫu thân...!Người đó là ai vậy?"
Một nữ tử tuổi tầm , , khuôn mặt khuôn trăng đầy đặn, trắng nõn, đang ôm lấy tay Đổng Trinh hỏi chuyện.
Đổng Trinh nhìn Lê Trường Quân nhỏ giọng nói nhỏ với nữ nhi.
"Đó là Cửu Vương Gia..."
Trương Hoài mở to đôi mắt, tay che miệng đầy kinh ngạc.
"Ôi! Đó chính là Cửu Vương Gia đại danh đỉnh đỉnh, hoàng thúc của bệ hạ hay sao ạ?"
"Ừm..."
Đổng Trinh khẽ gật đầu.
Trương Hoài hai mắt lấp lánh phát sáng nhìn Lê Trường Quân.
Đổng Trinh nhìn qua đã biết tiểu tâm tư của nữ nhi, bà ta kéo tay Trương Hoài.
"Đi, nội tổ phụ của con đang đi qua đó, chúng ta cũng đi sang chào hỏi một chút..."
"Vâng ạ..."
...
"Lão phu tham kiến Vương gia..."
Trương lão tướng quân tóc bạc trắng, nhưng thân hình vẫn vô cùng rắn chắc, khoẻ mạnh, đôi mắt sáng quắc thước.
Lê Trường Quân đỡ ông ấy lên, khách khí mà nói.
"Lão tướng quân, đừng đa lễ, mau đứng lên.
Mấy năm nay thật vất vả cho ngài rồi..."
"Không vất vả, không vất vả..."
Trương lão tướng quân xua tay cười lớn.
Trương Hiển và Trương Lăng lần lượt tiến lên chào hỏi với mấy người Lê Trường Quân.
Đoàn Lan Khuê yên lặng đứng một bên mà nhìn.
Đúng lúc này bất ngờ Trương Hoài cùng Đổng Trinh đi tới, không biết vì lý do gì mà nàng ta lại vấp chân một cái, cả người như muốn vồ lấy Lê Trường Quân...
"A aaa..."
Lê Trường Quân phản ứng nhanh nhạy nghiêng người tránh qua, thuận tay kéo một nha hoàn bên cạnh đến chặn đỡ lấy Trương Hoài.