Đào hoàng quý phi cũng nóng mắt với Đoàn Lan Khuê, ra lệnh cho thị nữ bên cạnh.
"Lôi nàng xuống cho bổn cung..."
Đoàn Lan Khuê hơi híp mắt nhìn bọn họ tiến tới chỗ nàng, tùy tiện mà rút ra một lệnh bài nho nhỏ màu vàng, đưa ra.
"Kẻ nào dám động tới ta, hôm nay chính là ngày giỗ của kẻ đó..."
Nhìn lệnh bài trên tay nàng, tất cả những người có mặt đều hoảng hốt vội vàng mà quỳ xuống.
"Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế..."
Mã Chiêu Đệ ngơ ngác không hiểu gì, đay bị Đào hoàng quý phi kéo xuống.
"Đây là Kim sắc lệnh bài, thấy lệnh bài như thấy bệ hạ.
Ngươi còn không mau quỳ xuống."
Đoàn Lan Khuê nhìn bọn họ cúi đầu quỳ rạp một lượt dưới chân mình, nhẹ giọng phất tay.
"Chúng ta đi..."
Nhìn kiệu của nàng đã đi xa, những người kia vẫn còn ngơ ngác.
Đào hoàng quý phi siết chặt nắm tay, nghiến răng mà nói.
"Nàng ta vậy mà lại có Kim sắc lệnh bài."
Mã Chiêu Đệ thắc mắc hỏi.
"Kim sắc lệnh bài kia..."
Nàng ta còn chưa kịp hỏi xong, đã nhận được ánh mắt sắc lẹm của Đào hoàng quý phi, lập tức ngậm miệng lại không dám nói gì nữa.
.....
Lê Trường Quân giải quyết xong việc với hai vị lão thần, nhanh chóng phi ngựa đến Mộng Điệp Y Đường.
Lúc này Đoàn Lan Khuê đang kiểm tra số lượng thuốc để đưa tới biên quan.
Chờ nàng trở lại thư phòng của mình vừa vào cửa đã bị người ta ôm vào.
Cái ôm của người này nàng đã quá quen thuộc, nàng cũng không bài xích, thậm chí còn cảm thấy có chút nhớ nhung trong lòng.
Lê Trường Quân ở bên tai nàng nhẹ giọng nói.
"Tiểu Khuê...!Gọi Quân ca..."
Đoàn Lan Khuê liếc hắn một cái sắc lẹm.
"Nghĩ hay lắm...!Không gọi..."
Dạo gần đây hai người chính là cứ dây dưa một bộ dạng như vậy, hắn quấn lấy nàng dụ dỗ gọi "Quân ca.".
Nàng một mực trừng mắt nhất quyết không gọi.
Lê Trường Quân ôm lấy người.
"Không gọi ta lại ôm nàng."
Lê Trường Quân cười tà tứ, hôn nhẹ lên má nàng một cái, ở bên tai nàng trêu chọc.
"Tiểu Khuê, nói thật đi, có phải nàng thích ta ôm nàng lên cố ý không thuận theo gọi ta là Quân ca hay không."
Đoàn Lan Khuê ở bên hông của hắn dùng lực mà nhéo mạnh một cái.
"Vương gia nghĩ hay lắm..."
Lê Trường Quân ôm nàng, cằm đặt lên cổ nàng hít vào hương thơm mê hoặc trên người nàng.
"Nghe nói ở trong cung có kẻ dám chặn đường của nàng, bắt nàng phải hành đại lễ."
Đoàn Lan Khuê không nghĩ đến thông tin của hắn tinh thông như vậy, cười gật đầu.
"Đúng vậy nha, nàng ta là hoàng quý phi trưởng quản hậu cung đấy..."
Lê Trường Quân nhéo mũi nàng một cái, cưng chiều nói.
"Trưởng quản hậu cung thì thế nào, sau này gặp nàng còn phải khấu đầu gọi nàng một tiếng hoàng tổ thẩm (Bà thím)."
Đoàn Lan Khuê trợn mắt.
"Ai mà thèm làm bà thím chứ, nghe đã thấy già rồi."
Lê Trường Quân vô tội.
"Biết làm sao được, ta chức vị quá cao."
Đoàn Lan hừ lạnh.
"Ta cũng không nói sẽ gả cho ngài mà.
Ưm..."
Nàng còn chưa nói hết câu đã bị hắn dùng môi ngăn lại.
Đoàn Lan Khuê bị hắn công thành đoạt đất, môi lưỡi dưa không thể phản kháng chỉ có thể thuận theo.
Nhìn tiểu cô nương vô lực tựa vào ngực mình, mắt nàng lóng lánh ánh nước, khuôn mặt vốn trắng nõn nay lại đỏ ửng dạt dào ý xuân, khiến người ta nổi lên lòng tham nuốt chửng nàng vào bụng, cánh môi no đủ vì bị hắn hôn đến đỏ rực như tô loại son thượng hạng nhất.
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt lên án hắn.
Lê Trường Quân mổ nhẹ lên môi nàng một cái.
"Ngoan, không được nói không gả được không.
Ta biết nàng cần thời gian suy nghĩ, ta có thể chờ, chỉ cần nàng không từ chối ta, bao nhiêu lâu ta cũng chờ nàng.
Chờ đến khi nàng đồng ý gả cho ta..."
Hắn bá đạo mà nói.
Đoàn Lan Khuê hừ lạnh một tiếng.
"Hừ!!! Nói như không nói vậy..."
"Có mà..."
Hắn cười cười, không nhịn được mà hôn xuống môi nàng một cái.
"Không cho hôn nữa."
Nàng dùng tay che miệng lại, trừng mắt cảnh cáo hắn.
"Được, không hôn nữa."
Hắn chơi xấu, miệng nói không hôn nữa nhưng lại ở tai nàng cắn nhẹ một cái.
Đoàn Lan Khuê tức giận muốn thoát khỏi cái ôm của hắn.
"Không trêu nàng nữa.
Ngoan, để ta ôm một chút."
Đoàn Lan Khuê rầm rì phản đối một chút, sau lại yên tĩnh lại để tùy ý hắn ôm.
Trong lòng nàng tự an ủi chính mình, xem như nể tình gương mặt mỹ nam tử của hắn, nàng sẽ cho hắn một cơ hội đi.
Hai người đang tình chàng ý thiếp, thì có một bà tử từ bên ngoài xông vào.
"Không hay rồi, có thích khách, kho thuốc cháy rồi..."
"Cái gì..."
Đoàn Lan Khuê nghe tiếng hô vội vàng vùng dậy lao ra bên ngoài, Lê Trường Quân cũng nhanh chóng theo sát phía sau.
Bên ngoài, rất nhiều sát thủ đang tấn công những người của Y Đường.
Ám vệ của Đoàn Lan Khuê đang đánh trả, nhưng bọn họ còn vướng bận những đại phu, người bệnh, người nhà bệnh nhân đang ở Y Đường.
Những đại phu, người bệnh, người nhà bệnh nhân đều không biết võ công, những Ám vệ phải phân tâm bảo vệ bọn họ nên sức chiến đấu bị cản trở rất nhiều.
Lê Trường Quân nhìn tình cảnh trước mắt, hắn âm thầm thả ra hiệu lệnh cho ám vệ của mình ra nhập tràng chiến đấu.
Có ám vệ của Lê Trường Quân tham gia, rất nhanh lợi thế nghiêng về phía Y Đường.
Bên kia nhà kho đang cháy hừng hực, Đoàn Lan Khuê thấy tình hình bên này đã được khống chế, những người không biết võ công đều được di chuyển ra bên ngoài, nàng liền chạy nhanh sang bên kho dược bên kia.
Ánh mắt nàng lập loè lửa giận.
"Bọn khốn kiếp này!"
Lê Trường Quân biết nàng tức giận vội vàng chạy theo.
Bên này tràng chiến đấu càng kịch liệt hơn, bên cạnh nơi nhà kho lửa cháy ngùn ngụt, mấy người canh gác cửa nằm sõng xoài trên mặt đất bị thương rất nặng, có hai người đã tử vong.
Đoàn Lan Khuê giúp những người bị thương trước tiên cầm máu, sau đó rút ra sợi tơ vàng của mình lao vào trong trận chiến.
Lê Trường Quân cũng nhanh chóng xông tới, nội lực của hắn thâm hậu, hắn theo sát bên Đoàn Lan Khuê, chú ý nhất cử nhất động của nàng, bất cứ kẻ nào gây nguy hiểm cho nàng đều bị hắn gọn gàng hạ gục.
Đoàn Lan Khuê rất tức giận, nàng điên cuồng nhắm thẳng đám thích khách mà đánh như muốn phát tiết.
Đám thích khách thấy hai người khó đối phó, mà mục tiêu của bọn chúng là nhà kho chứa dược đã cháy lớn, không còn khả năng cứu chữa nữa, nên nháy nhau rút lui.
Nhưng Đoàn Lan Khuê làm sao có thể cho bọn chúng thoát được.
Nàng ném ra một gói thuốc bột trắng.
Những kẻ kia không kịp phòng bị lập tức hít vào, nhưng bọn chúng cũng phản ứng nhanh dùng nội lực phong toả huyệt đạo, sau đó chạy trốn.
"Muốn chạy sao? Các ngươi xem thường chỗ này của ta đến như vậy."
Đoàn Lan Khuê nghiến răng rít lên, tay thả cổ mẫu.
"Cắn chết hết bọn chúng cho ta."
Ban đầu nàng còn muốn bắt sống bọn chúng để truy hỏi kẻ đứng sau, nhưng lúc này đây nàng đổi ý, nàng cảm thấy không cần thiết nữa, bởi vì nàng nhìn thấy đằng xa kia có những kẻ khác đang tới nơi này, nàng không có nhiều thời gian.
Nhanh như chớp cổ mẫu xông ra...
Những thích khách kia lập tức gục xuống.
Lê Trường Quân đến bên cạnh nàng, cùng nàng sánh vai nghênh địch đến.
Một nhóm thích khách đến chi viện bên này, bọn này hung hăng hơn rất nhiều, để đảm bảo an toàn cho những khu vực khác của Y Đường, Đoàn Lan Khuê quyết định dùng tới ám trận.
Nàng nhìn Lê Trường Quân.
"Ôm ta lên trên..."
"Được..."