Nắng Hạ Ngày Đông

chương 89: nhiệt yêu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong mắt Trì Lập Đông, Hạ Nhạc từ trước tới giờ đều là hào quang cao nhất, nhưng hắn cũng không biết bản thân mình trong mắt Hạ Nhạc rốt cuộc mang hình tượng gì. Hôm nay nghe em trai Liên Dã nói như vậy, ban đầu đương nhiên là không tin, cho rằng cậu ta nói bậy, nhưng em trai thề son sắt, học giọng điệu của Hạ Nhạc, thậm chí còn giống tới tám phần. hắn mới bán tín bán nghi mà tin, cho dù là giả thì cứ vui trước đã rồi nói sau.

Nhưng bây giờ, Hạ Nhạc vậy mà thừa nhận rồi.

Như lời em trai Liên Dã nói, nghỉ hè năm trước đi với anh trai tới New Zealand chơi, tiện thăm Hạ Nhạc, lúc đó cậu ta vẫn rất thích Hạ Nhạc, cũng biết được chuyện Hạ Nhạc và Trì Lập Đông chia tay, trước khi gặp được Hạ Nhạc còn tràn trề tưởng tượng đủ kiểu lãng mạn, đợi sau khi gặp được Hạ Nhạc rồi, tưởng tượng trong nháy mắt bị dập tắt…… Nguyên văn em trai rất oán niệm: “Xa-vier một chút cũng không còn đẹp nữa.”

Trì Lập Đông hỏi cậu ta: “Sao cậu ấy lại không đẹp nữa?”

Em trai nói: “Anh ấy giống như một người nông dân liên tục cày cấy ở nông trường vài năm luôn, làn da vừa hồng vừa đen, em thích dáng vẻ anh ấy vừa trắng vừa đẹp trai cơ, dáng vẻ đó không còn thích bao nhiêu nữa.”

Trì Lập Đông chưa từng hỏi chuyện Hạ Nhạc ở New Zealand, ngạc nhiên hỏi: “Chẳng lẽ cậu ấy thật sự ở New Zealand làm ruộng à?”

Em trai nói: “Không phải, lúc đó New Zealand là mùa tuyết, mấy hôm trước anh ấy vừa mới đi trượt tuyết mà, tôi và anh trai còn cảm thấy lạ, cũng không biết phải trượt tuyết thế nào mới có thể biến bản thân thành thế này, anh ấy nói là trượt liên tục suốt bốn ngày ba đêm, chơi loại thể thao cực độ không muốn ngủ, cơ thể có lẽ đều tê cả rồi, đợi sau khi kết thúc anh ấy mới phát hiện ra mặt bị cháy nắng, rất nghiêm trọng nữa, lúc bọn tôi tới thăm anh ấy, mặt anh ấy dị ứng tróc hết da cơ.” Cậu ta lộ ra biểu cảm khó tin được để hình dung, rối rắm nói: “Nhìn thấy anh ấy một phút đó, tôi đã cảm thấy tôi thất tình rồi.”

Trì Lập Đông: “…”

Em trai lấy điện thoại ra nói: “Thật mà tôi không nói quá đâu, tôi cho anh xem ảnh lúc đó của anh ấy nhé.”

Cậu ta mở ảnh đưa cho Trì Lập Đông xem, là ảnh chụp chung của Hạ Nhạc và anh em nhà họ Liên. Trên đầu Hạ Nhạc đội một cái mũ len, mũ che đi cặp lông mày, cổ áo khoác ngoài dựng thẳng cố gắng che đi nửa khuôn mặt và cái mũi phía dưới, lộ ra ngoài một gương mặt có làn da như những gì em trai Liên Dã nói, vừa hồng vừa đen, có thể nhìn ra dị ứng rất nghiêm trọng, xương gò má và mũi đều có dấu vết sưng đỏ của cháy nắng.

Tiểu Liên nói: “Anh xem có đúng không? Tôi không lừa anh đúng chứ?”

Trì Lập Đông nói: “Cũng không hẳn, cậu ấy đều như thế mà, trong ảnh cậu ấy vẫn đẹp trai nhất.”

Em trai nửa ngày mới hiểu được ý tứ trong câu nói này, không phục nói: “Anh đúng là nói linh tinh, rõ ràng trong ảnh này anh tôi đẹp trai nhất mà.”

Trì Lập Đông nói: “Hạ Nhạc đẹp trai.”

Trì Lập Đông vẫn nhìn Hạ Nhạc trong tấm ảnh đó, không biết thế nào, nhớ tới thời gian mùa hè năm ngoái, bản thân với cái bụng nhỏ.

Hắn nói: “Dù sao tôi cũng cảm thấy cậu ấy đẹp trai.”

Em trai lười tiếp tục tranh cãi với hắn, thu điện thoại lại.

Trì Lập Đông nói: “Cậu còn chưa cho tôi biết, cậu ấy nói tôi cái gì nữa mà?”

Em trai khinh bỉ nhìn hắn nói: “Hừ, dáng vẻ này của anh, chỗ nào phù hợp được Xa-vier xem là nam thần chứ?”

Trì Lập Đông chấn động: “Cậu ấy nói tôi như vậy với cậu á?”

Em trai nói: “Chính là cái lần ở Auckland, anh trai tôi thấy anh ấy làm bản thân thành cái dạng đó, hỏi anh ấy có phải không buông bỏ được anh không, tôi còn rất lạ, việc này có liên quan gì chứ? Sau đó anh tôi có lén lút nói với tôi, nói là Xa-vier trước đây lúc ở Hồng Kông làm việc cùng đã như vậy, chỉ cần tâm trạng không vui sẽ đi chơi mấy môn thể thao mạo hiểm, lướt sóng thuyền buồm đều là bình thường, điên cuồng nhất là anh ấy chạy đi leo núi nhưng không thèm đeo đồ bảo hộ cơ. Theo như phán đoán của anh trai tôi, anh ấy chỉ cần tâm trạng không tốt sẽ dựa vào mấy môn thể thao mạo hiểm để phát tiết, mười lần thì có đến chín lần đều vì anh đấy anh Trì ạ.”

Trì Lập Đông: “…”

Em trai tiếp tục nói: “Anh trai tôi rất quan tâm anh ấy, khuyên anh ấy nếu đã chia tay với anh, không bằng sau này nên buông bỏ hoàn toàn thì mới được. Tôi nhớ biểu cảm lúc đó của anh ấy, tôi có lẽ cũng có lúc gặp được loại dáng vẻ của người khác, chính là tôi có một người bạn học rất giỏi, từ nhỏ đã rất thích Oxford, liên tục ba năm đều viết đơn xin, sau đó người khác lần lượt đều nhận được offer rồi mà anh ta không có, người nhà đều khuyên anh ta không bằng cứ tiếp tục đưa vài cái đơn cho Cambridge hoặc là IC cũng được cũng rất tốt mà, nhưng anh ta không muốn, chuyên tâm đợi một ngày nào đó, loại cố chấp này tôi không hiểu lắm. Sau đó anh trai tôi không ở đó, tôi cũng từng hỏi Xa-vier, hỏi anh ấy cuối cùng thích gì ở anh, tôi cũng không phải chưa từng gặp anh, không cảm thấy anh có chỗ nào tốt tới mức làm anh ấy quên không được, tôi không hiểu tại sao người lý trí như anh ấy lại hoàn toàn không hề lý trí trên chuyện tình cảm. Lúc đó anh ấy hơi say rồi, vốn dĩ không muốn quá để ý tới tôi, nghe tôi hỏi như vậy, đột nhiên vui vẻ trả lời tôi.”

Cậu ta bắt chước giọng điệu của Hạ Nhạc nói: “Nếu như cậu cũng gặp được một người lúc hai mươi tuổi, anh ấy vừa cao vừa đẹp trai, được rất nhiều người yêu thích, nhưng anh ấy không biết mình đẹp, càng không lợi dụng vẻ đẹp trai của mình, anh ấy đối xử tốt với cậu, tốt tới mức rất trực tiếp, sẽ khoan dung cho tất cả tính xấu của cậu, sẽ để nghe hiểu được lời cậu mà đi đọc những quyển sách mà anh ấy vốn không hiểu, biết cậu thích một ca sĩ thì sẽ học hát hết tất cả bài hát của người đó, hát từng bài cho cậu nghe, xe máy bảo bối của anh ấy, người khác chạm tới cũng không được chạm, chỉ có cậu được ngồi làm hành khách trên đó, anh ấy còn đặc biệt vì cậu chuẩn bị một cái mũ bảo hiểm độc nhất vô nhị, hơn nữa anh ấy không hề keo kiệt khen ngợi cậu, ở trong mắt anh ấy cậu có thể nhìn thấy bản thân càng hoàn mỹ hơn, cũng càng hiểu rõ bản thân phải thành người thế nào trong tương lai. Cuộc đời của cậu một ngày gặp được anh ấy hoàn toàn trở nên không giống nhau. Nếu như cậu gặp được người này, cậu sẽ hiểu tôi, anh ấy là nam thần của tôi, từ trước tới giờ đối với tình yêu của anh ấy tôi chưa từng có lý trí, tôi tha thiết yêu anh ấy, vĩnh viễn không dừng lại được.”

Nam thần mới được phong Trì Lập Đông phơi phới về nhà với bà xã, mẹ và con trai đã đi ngủ rồi, hai người cũng không tạo ra âm thanh lớn, yên tĩnh đi vào trong phòng.

Trì Lập Đông tự giác lấy quần áo Hạ Nhạc mang từ nhà dì tới, cất từng bộ vào trong tủ quần áo, lần lượt treo cùng với quần áo của bản thân, rất vui vẻ, rất mãn nguyện, lại có thể chung sống với bà xã rồi.

Hạ Nhạc tắm rửa xong xuôi chỉ quấn khăn tắm mà đi ra, tầm mắt nhìn phía đầu giường. Trì Lập Đông không kìm được mà ném cậu lên giường, hổn hển hôn tới hôn lui trên cổ trên mặt cậu giống như một con chó lớn vui vẻ. Hạ Nhạc bị trêu chọc ngứa ngáy, cười không dừng lại được, hai người ầm ĩ lộn xộn một hồi mới yên tĩnh lại.

Có lẽ tối qua không có ngủ, ban ngày cũng không có thời gian nghỉ ngơi, Trì Lập Đông nói: “Cho em một ngày nghỉ, hôm nay ngủ sớm đi.”

Hạ Nhạc nói: “Ừ.” Cậu lại đưa mắt nhìn đầu giường.

Trì Lập Đông tuy rằng chậm hiểu nhưng cũng rất nhanh hiểu được cậu nhìn cái gì, cố ý trêu cậu, cố ý nói: “Sao vậy cục cưng? Nhìn trúng két sắt của anh rồi à?”

Hạ Nhạc muốn hỏi có lẽ là tự tôn ngăn lại hoặc là cái khác, cuối cùng cũng không hỏi, chỉ là ánh mắt nhìn Trì Lập Đông có hơi phức tạp, đan xen một chút thất vọng, một chút tủi thân và một chút tức giận.

Trì Lập Đông thấy tình thế không ổn nên vội nói: “Anh nói đùa em thôi, trong đó sớm đã không có đồ gì rồi, không tin thì em xem đi.”

Hắn nhanh chóng mở két sắt ra, bên trong có sổ đỏ, giấy tờ xe, tiền mặt, còn có mấy con dấu và một vài giấy tờ bất động sản.

Hạ Nhạc ngồi trên giường nhìn hỏi: “Bảo bối kia của anh đâu?”

Trì Lập Đông giơ tay vỗ vào đùi cậu nói: “Bảo bối của anh? Không phải ở đây à?”

Sắc mặt Hạ Nhạc dịu đi, cười như không cười nhìn hắn.

Trì Lập Đông cảm thấy bản thân mình đã sống sót rồi, lại làm nũng nói: “Bé cưng, em có muốn xem tài sản của nhà chúng ta không?”

Hạ Nhạc không hứng thú nói: “Không xem.”

Trì Lập Đông nói: “Nhìn thôi mà, nếu thích anh đều sang tên cho em.”

Hạ Nhạc nói: “Thật à? Muốn cái nào cho cái đó á?”

Trì Lập Đông nói: “Muốn cái nào cũng cho.”

Hạ Nhạc vươn một ngón tay ra, chọc trán hắn nói: “Vậy em muốn cái này.”

Trì Lập Đông vừa nghĩ xoay người lấy con dấu từ trong két sắt ra, đóng một cái lên mu bàn tay mình, giơ lên cho Hạ Nhạc xem, đắc ý nói: “Con dấu có hiệu lực, người vốn là của em rồi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio