Sáng ngày hôm sau Triệu Tử Thiêm một bộ dạng mệt mỏi chưa tỉnh ngủ cùng Lương Đông bước xuống khu nhà ở, Trương Dĩnh và Miên Miên đã ngồi sẵn ở trong xe đợi hai người bọn họ, Lương Đông mở cửa xe để cho Triệu Tử Thiêm ngồi vào trong, hắn theo đó cũng ngồi vào bên cạnh Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm có điểm tựa thản nhiên gục đầu vào vai Lương Đông nhắm mắt lại.
Trương Dĩnh và Miên Miên nhìn thấy cảnh này không hẹn mà gặp cùng nhau bĩu môi tỏ vẻ ghét bỏ. Lương Đông không để ý nhiều đến hai người kia chỉ vuốt nhẹ tóc Triệu Tử Thiêm một cái rồi ngẩng đầu lên nói:
“Lát nữa dừng xe tại tiệm bánh bao, tôi muốn mua vài cái bánh”
Triệu Tử Thiêm mắt vẫn nhắm nghiền, môi mỏng mấp máy:
“Bánh bao loại đặc biệt nha”
Lương Đông buồn cười vỗ vỗ vai Triệu Tử Thiêm:
“Được rồi”
Miên Miên học theo Triệu Tử Thiêm:
“Bánh bao loại đặc biệt nha”
Trương Dĩnh ngồi bên cạnh cũng nói:
“Được rồi”
Triệu Tử Thiêm nghe vậy liền hơi mở mắt ra nhìn hai người trước mặt, rồi lại ngẩng đầu nhìn Lương Đông cười một cái. Lương Đông lạnh mặt liếc nhìn hai người kia, lúc sau liền thay đổi sắc mặt ôn hòa đi rất nhiều nhìn Triệu Tử Thiêm. Trước khi xe dừng lại ở cửa tiệm bánh bao, Lương Đông lên tiếng hỏi:
“Trương Dĩnh, Miên Miên các cô có muốn ăn bánh bao không?”
Trương Dĩnh và Miên Miên theo phép lịch sự lắc đầu từ chối. Lương Đông nhún vai bước xuống xe đi vào trong tiệm, lúc Lương Đông rời đi Triệu Tử Thiêm liền mở lớn hai mắt, vẻ buồn ngủ lúc mới rồi đã biến mất không thấy, thay vào bằng một dáng vẻ khiêu khích nhìn hai cô gái trước mặt:
“Có phải rất ghen tị đúng hay không?”
Trương Dĩnh và Miên Miên một bộ dạng há hốc miệng bất ngờ không thể tin được. Triệu Tử Thiêm che miệng cười khúc khích:
“Đông ca chính là mẫu bạn trai tốt, các cô sau này tìm bạn trai vẫn là nên giống như Đông ca nha”
Triệu Tử Thiêm thừa nhận mình là cố tình muốn chọc tức hai người trước mặt này, cậu vẫn còn nhớ chuyện Miên Miên lần đó ở Hồ Nam, bởi vì cô ấy đột nhiên nghĩ ra chuyện không liên lạc với Lương Đông nên cậu và hắn mới giận nhau một thời gian. Còn về phần Trương Dĩnh, tuy rằng không đắc tội với cậu nhưng cũng hết cách ai bắt cô ấy lại ngồi ở chỗ này để nghe đả kích của cậu.
Triệu Tử Thiêm biết Trương Dĩnh và Miên Miên người mới chia tay người yêu, người lại chưa có người yêu, thế cho nên hiện tại dùng chuyện bạn trai ra khiêu khích hai cô ấy, đảm bảo bọn họ bị đả kích rất nhiều. Triệu Tử Thiêm đưa mắt nhìn ra ngoài cửa kính xe, mắt thấy Lương Đông xách một túi nhỏ đi đến chỗ mình, cậu liền ồ lên một tiếng:
“Ai nha thật ngại quá, Đông ca quả thật chỉ mua hai cái bánh bao thôi… Một cái cho tôi, một cái cũng là cho tôi!”
Trương Dĩnh và Miên Miên có điểm không thể tin được vào mắt mình, Triệu Tử Thiêm từ khi nào trở thành người như vậy rồi, nhớ lúc trước Triệu Tử Thiêm chỉ vì bị người ta chọc ghẹo một chút đã mặt đỏ tai bừng, thế mà hiện tại còn biết chọc tức lại người khác.
Lương Đông mở cửa xe bước vào bên trong, Triệu Tử Thiêm cười đến mức dịu dàng nhìn hắn. Lương Đông cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm, ai kia như thế nào lại cười đẹp đến mức như hoa nở rộ thế này. Lương Đông mất vài giây thất thần, Triệu Tử Thiêm nhanh tay giật lấy túi bánh bao mở ra xem.
Bánh bao ở cửa tiệm này nổi tiếng trong thành phố, không phải là kiểu hữu danh vô thực mà chính là kiểu có danh có thực, thế cho nên khi Triệu Tử Thiêm mở túi bánh bao kia ra mùi thơm rất nhanh đã bao bọc trong không gian chật hẹp của xe ô tô. Triệu Tử Thiêm cố tình đưa bánh bao về phía trước hướng Miên Miên và Trương Dĩnh hỏi:
“Hai người có muốn ăn không?”
Miên Miên và Trương Dĩnh còn chưa kịp trả lời, Lương Đông ngồi bên cạnh đã lên tiếng nói:
“Hai người họ không ăn, em mau ăn đi nếu như để bánh bao nguội rồi sẽ không ngon nữa”
Triệu Tử Thiêm mỉm cười gật đầu, miệng nhỏ há ra thật lớn ngoạm lấy một ngụm bánh bao rồi nhai nhai. Lương Đông ở bên cạnh nhìn Triệu Tử Thiêm, ánh mắt chăm chú không rời khỏi khuôn miệng chuyển động kia, nếu không ngại ở đây còn có người, Lương Đông nhất định sẽ ngay lập tức tiến đến cắn lấy đôi môi kia.
Triệu Tử Thiêm đưa phần bánh bao còn lại đến trước miệng Lương Đông:
“Ăn một miếng đi”
Lương Đông lắc đầu từ chối, Triệu Tử Thiêm trợn mắt nghiêm giọng:
“Ăn đi, bữa sáng không được nhịn đâu!”
Trương Dĩnh và Miên Miên nghe thấy câu này trong lòng không khỏi ai oán chua xót, bọn họ buổi sáng cũng chưa có cái gì vào bụng. Lương Đông nghe theo lời của Triệu Tử Thiêm há miệng cắn một miếng, Triệu Tử Thiêm hài lòng cười hỏi hắn:
“Có ngon hay không?”
Lương Đông gật đầu:
“Rất ngon!”
Miên Miên nhịn không nổi nữa đành ho nhẹ một tiếng:
“Làm ơn chú ý một chút, đây cũng không phải là chỉ có mình hai cậu!”
Lương Đông hơi hơi liếc nhìn Miên Miên, quả thật Miên Miên số đen chỉ vì chuyện Hồ Nam lần ấy mà bị Lương Đông và Triệu Tử Thiêm chỉnh đến thê thảm, hiện tại Lương Đông còn nói một câu thế này:
“Nếu không phải ở đây còn có người, tôi nhất định đã hôn môi Đại Thiêm rồi”
Lời kia nói ra khiến cho bốn người còn lại bao gồm cả lái xe cũng phải “Phốc” một tiếng. Trương Dĩnh vô cùng bực bội, Lương Đông và Triệu Tử Thiêm quả thật là coi trời bằng vung rồi:
“Các cậu, các cậu đúng là kẻ tung người hứng, đều là những người độc ác mà…”
Triệu Tử Thiêm ho nhẹ lên tiếng lảng sang chuyện khác:
“Được rồi, được rồi, lát nữa mấy giờ thì lên máy bay?”
Miên Miên hừ một tiếng:
“ giờ!”
Triệu Tử Thiêm gật đầu, mắt thấy hai người phía trước không có ý định nói gì nữa, Triệu Tử Thiêm lúc này mới cào nhẹ một cái vào đùi non của Lương Đông nói khẽ:
“Anh đừng có mà không biết xấu hổ như vậy”
Lương Đông nhanh tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé kia vuốt nhẹ vài cái:
“Em không phải cũng là cố tình muốn chọc tức bọn họ sao?”
Triệu Tử Thiêm nhìn chằm chằm Lương Đông một lúc rồi đưa tay che miệng cười khúc khích. Miên Miên và Trương Dĩnh thính giác cũng không phải bị liệt, hai người các cô nghe thấy rõ mồn một từng lời nói đó của Lương Đông và Triệu Tử Thiêm nhưng trước sau cũng không thể làm gì khác, chỉ có thể nuốt cục tức này vào trong lòng.
___
giờ trưa ngày hôm ấy, máy bay rất nhanh đáp xuống sân bay Thượng Hải, Triệu Tử Thiêm và Lương Đông đi thẳng đến khách sạn đã được đoàn làm phim đặt sẵn phòng từ trước. Lương Đông cầm theo hành lý cùng chìa khóa phòng đi mở cửa, lúc hai người bọn họ đứng ở ngoài cửa, Miên Miên đi qua có lòng tốt nhắc nhở một câu thế này:
“Hai người các cậu liệu mà làm, ba mươi phút sau phải có mặt tại địa điểm quay phim”
Triệu Tử Thiêm đỏ mặt không dám quay lại nhìn Miên Miên, Lương Đông vừa mở cửa vừa nói đùa:
“Đại Thiêm, ba mươi phút có đủ hay không?”
Miên Miên và Trương Dĩnh nghe được câu nay liền cứng người trong nhất thời không biết phải cư xử như thế nào cho đúng, Triệu Tử Thiêm bực bội giành lấy chìa khóa trên tay Lương Đông tự mình mở cửa phòng rồi bước vào. Lương Đông bước theo sau, trước khi đóng cửa lại hắn vẫn còn không quên để lại một câu cho hai cô gái bên ngoài kia:
“Em ấy thực rất vội vàng!”
Triệu Tử Thiêm đặt hành lý sang một bên, bước đến phía cửa sổ kéo rèm ra, ánh sáng ban ngày rất nhanh chiếu vào trong phòng, bên ngoài là nhiều tòa nhà cao tầng biểu hiện cho sự phát triển phồn hoa nơi đây, Triệu Tử Thiêm đứng ở đó nhìn một chút rồi quay lại nói với Lương Đông:
“Đông ca, Lưu đạo nói sẽ phải nhuộm tóc, còn nói là màu bạc…”
Lần này Triệu Tử Thiêm và Lương Đông cùng nhau sản xuất một bộ phim có tên là Vô Hạn Đấu Giới Ám Dạ Song Long, hai người bọn họ cũng là diễn viên chính trong bộ phim này luôn. Bộ phim này là thể loại khoa học viễn tưởng, là một bộ phim mạng nhưng sẽ chiếu bằng phương thức rạp chiếu phim trực tuyến. Triệu Tử Thiêm đóng vai Trần Dương, tên nhân vật trong game là Ma Tước, là một người hoạt bát mưu mô, trái ngược với nhân vật Chu Lập- Ô Nha mà Lương Đông đóng, là một người lạnh lùng không biểu hiện quá nhiều mặt, bởi vì Lương Đông trong phim đóng vai NPC chỉ dẫn Triệu Tử Thiêm.
Nội dung của bộ phim cũng rất đơn giản, Trần Dương và Chu Lập đều là nhân vật phong vân đứng hàng TOP, hai người họ từ thế giới thực bị cuốn vào chính thế giới ảo. Chu Lập bị xóa hết ký ức, được Trần Dương chọn là NPC cho cậu, câu chuyện cứ dẫn dắt như vậy, Ma Tước và Ô Nha cùng nhau trải qua cửa ải của trò chơi để tìm ra thân phận thật đằng sau của Chu Lập.
Lương Đông cưng chiều nhìn người trước mặt:
“Chỉ là phấn nhuộm mà thôi, em không cần lo lắng!”
Triệu Tử Thiêm nhíu mày tựa lưng vào tấm kính lớn phía sau:
“Anh nói xem phấn nhuộm có nhanh hỏng tóc hay không?”
Lương Đông buồn cười bước đến phía Triệu Tử Thiêm, một tay đưa lên đầu cậu xoa nhẹ. Lương Đông biết Triệu Tử Thiêm là người rất để ý đến vẻ bề ngoài, con sóc nhỏ này nhất định là sợ tóc của mình không còn mềm nữa đây mà. Đầu ngón tay Lương Đông luồn vào trong mái tóc ngắn của Triệu Tử Thiêm, bất giác thốt nhẹ một câu:
“Tóc thật mềm!”
Triệu Tử Thiêm nghe Lương Đông nói thế, khóe môi lại nhếch lên cao. Lương Đông thấy Triệu Tử Thiêm cười vui vẻ như vậy liền nói tiếp:
“Sóc nhỏ nhà anh thật mềm, thật mềm…”
Triệu Tử Thiêm xoay lưng tựa người vào lòng ngực Lương Đông hỏi:
“Mềm thế nào?”
Lương Đông thuận tay ôm lấy Triệu Tử Thiêm xoa xoa má cậu:
“Cực mềm, mềm đến mức muốn yêu thương mãi thôi”
Triệu Tử Thiêm bĩu bĩu môi:
“Chỉ giỏi khoác lác”
Lương Đông cúi đầu hôn xuống mái tóc của Triệu Tử Thiêm:
“Chỉ là thêm một chút phấn nhuộm thôi, nhất định sẽ không làm hỏng tóc em đâu”
Triệu Tử Thiêm thở dài, Lương Đông cười khẽ:
“Chỉ cần gội đầu đi là hết phấn nhuộm, đợi đến khi về rồi anh sẽ gội đầu giúp cho em”
Triệu Tử Thiêm hài lòng gật đầu, Lương Đông xoay người Triệu Tử Thiêm về phía mình, sóc nhỏ nhà hắn ngũ quan cân xứng, đôi mắt đặc biệt lớn vô cùng có hồn, bên dưới khóe mắt trái còn có một nốt ruồi lệ. Lương Đông lần ấy lên mạng có đọc được một bài viết nói về nốt ruồi thế này, nốt ruồi khổ tình nằm ở vùng phía sau cổ, nếu trên cánh tay phải có nốt ruồi hoặc trên cánh tay trái có vết bớt thì càng chắc chắn kiếp này họ được sinh ra chỉ để tìm người yêu ở kiếp trước, để tiếp tục mối nhân duyên còn dang dở. Trải qua trăm ngàn khó khăn nhất định họ sẽ tìm được nửa kia của mình, đồng thời trên gương mặt người kia nhất định có nốt ruồi lệ. Khi họ gặp được nhau, có thể chỉ là một khoảnh khắc thôi nhưng sẽ cảm giác như quen nhau rất lâu rồi, trải qua mọi chuyện rồi bọn họ sẽ sống hạnh phúc bên nhau, thậm chí có thể ở bên nhau kiếp sau.
Lương Đông có nốt ruồi khổ tình, thậm chí có luôn một vết bớt bên cánh tay trái, hắn đột nhiên thất thần nghĩ lại những giây phút đầu tiên khi gặp Triệu Tử Thiêm quả thật hắn đã bị con sóc này thu hút, bọn họ nhất định là sinh ra để dành cho nhau, nhất định người đứng trước mặt hắn đây chính là tình nhân kiếp trước của hắn…
“Sóc nhỏ nhà anh như thế nào lại đẹp như vậy” Lương Đông lên tiếng lấy lòng.
Triệu Tử Thiêm xoay người bước sang một bên bỏ quần áo trong hành lý của cậu ra cất vào trong tủ, vừa làm vừa nói:
“Chính là đẹp trai từ nhỏ”
Lương Đông bật cười ha ha đi đến bên cạnh giúp Triệu Tử Thiêm cất đồ.
___
Sau khi kết thúc bữa ăn trưa, Lương Đông và Triệu Tử Thiêm liền cùng nhau đi đến phim trường. Triệu Tử Thiêm ngồi hóa trang, Lương Đông ở bên cạnh nhìn ai đó không chớp mắt, khi nhân viên trang điểm bôi phấn nhuộm lên tóc Triệu Tử Thiêm, Triệu Tử Thiêm liền là một bộ dạng không muốn nhưng cũng chẳng thể làm gì khác được. Lương Đông ngồi bên cạnh thấy vậy liền nói:
“Tóc màu này thật ra nhìn cũng đẹp…”
Triệu Tử Thiêm xoay đầu nhìn hắn rồi lại im lặng không nói gì nữa, đến khi nhân viên hóa trang đi ra ngoài cậu liền đưa tay lên sờ sờ tóc của mình rồi than nhẹ:
“Như thế nào tóc lại không mềm nữa”
Triệu Tử Thiêm là sợ tóc cậu không mềm nữa thì Lương Đông sẽ không xoa đầu cậu, thế cho nên Triệu Tử Thiêm mới hết sức chú trọng quan tâm như vậy. Lương Đông cũng đưa tay lên sờ vào tóc của Triệu Tử Thiêm:
“Không có mà, vẫn là mềm như thế”
Triệu Tử Thiêm lắc đầu, hai đôi lông mày nhíu lại với nhau:
“Nha, sờ không có cảm giác như lúc đầu nữa”
Lương Đông buồn cười nhưng lại không dám cười lớn tiếng, chỉ có thể cố gắng làm ra một bộ dạng nghiêm túc thành thật:
“Sao có thể chứ, tóc sóc nhỏ nhà anh mềm mượt như nhung vậy”
Trương Dĩnh đứng ở trong phòng nãy giờ cuối cùng nhịn không được nữa vẫn phải ho nhẹ một tiếng, Triệu Tử Thiêm không mấy để ý đến cô ấy chính vì thế liền thản nhiên hỏi lại Lương Đông:
“Có thật không?”
Lương Đông gật đầu:
“Đương nhiên là thật!”
___
Lại một ngày khác, khi Lương Đông cùng Lưu Phương Kỳ có việc đi ra ngoài, lúc Lương Đông đi qua một tiệm bánh hành liền dừng lại quay sang hỏi Lưu Phương Kỳ:
“Lưu đạo, anh có muốn ăn bánh hành chiên hay không?”
Lưu Phương Kỳ cũng không đặc biệt thích ăn bánh hành chính vì vậy theo phép lịch sự vẫn là lắc đầu từ chối cho có lệ:
“Không cần đầu, tôi cũng không đói!”
Lương Đông gật đầu, không nói hai lời liền đi đến tiệm bán bánh hành chiên kia nói với cô bán hàng:
“Bà chủ, cho hai phần bánh hành chiên loại đặc biệt lớn”
Lăm phút sau Lương Đông liền xách ra ngoài một chiếc túi nhỏ, Lưu Phương Kỳ ngồi trong xe đợi, đang lúc giữa trưa bụng đói đến mức quằn quại, bánh hành vừa nóng lại còn thơm. Lưu Phương Kỳ vẫn là cố gắng lắm nhưng cuối cùng yết hầu vẫn lăn lộn, ý tứ muốn ăn nhưng lại không nói thẳng xin mà chỉ hỏi:
“Lương Đông, cậu có vẻ thích ăn bánh hành chiên”
Lương Đông bình thản, không nóng không lạnh trả lời:
“Mấy thứ đồ chiên nhiều dầu mỡ này tôi không ăn!”
Lưu Phương Kỳ liếc nhìn túi nhỏ trên tay Lương Đông, mắt thấy rõ ràng có hai chiếc đặc biệt lớn, trong lòng cứ đinh linh có khi nào Lương Đông sẽ mời mình ăn một chiếc, dù sao Lương Đông cũng nói hắn không thích ăn mấy thứ này:
“Không ngờ bánh hành chiên ở vỉa hè lại thơm đến vậy”
Lương Đông gật đầu, trực tiếp đánh gãy suy nghĩ kia trong đầu Lưu Phương Kỳ:
“Đúng vậy! Tôi mua hai cái, một cái cho Đại Thiêm, một cái cũng là cho em ấy”
Lưu Phương Kỳ: “…”
Một ngày nọ Lưu Phương Kỳ nhìn thấy Lương Đông và Triệu Tử Thiêm đứng ở một góc trao đổi kịch bản diễn xuất, Lưu Phương Kỳ là đạo diễn cho nên cũng đi đến xem thử tiện góp ý kiến luôn. Lưu Phương Kỳ nghe thấy một cuộc đối thoại thế này.
Lương Đông: “Đại Thiêm anh thấy nhân vật Trần Dương của em phải lươn lẹo hơn một chút, phần này phải thế này… thế này…”
Lưu Phương Kỳ cảm thấy Lương Đông nói như vậy không đúng chính vì thế liền lên tiếng:
“Không đúng Lương Đông, Trần Dương của…”
Lưu Phương Kỳ còn chưa kịp nói xong, Triệu Tử Thiêm đã nói xen vào:
“Đông ca, Chu Lập của anh nếu đóng như cũ không ổn, em nghĩ phải thế này… rồi thế này…”
Lưu Phương Kỳ gật gật đầu định tán thưởng Triệu Tử Thiêm, nhưng mà có vẻ như hai người này không phát hiện ra sự tồn tại của anh, cho dù anh có đứng lù lù ngay trước mặt bọn họ. Cuộc nói chuyện không biết như thế nào liền chuyển đến chủ đề xa rời diễn xuất.
Triệu Tử Thiêm nói:
“Đông ca, tóc mấy ngày này phủ phấn nhuộm thật không mềm nữa rồi”
Lương Đông nhíu mày:
“Nào có đâu, tối về anh nhất định sẽ gội lâu một chút cho em”
Triệu Tử Thiêm giống như nhớ ra chuyện gì đó liền nói khẽ:
“Đông ca, ngay đó mua bánh hành chiên anh không mời Lưu đạo sao?”
Lương Đông rất nhanh đáp:
“Đương nhiên có, Lưu đạo nói không muốn ăn”
Triệu Tử Thiêm nhíu mày:
“Thật kỳ lạ, Lưu đạo lúc đó tại sao luôn lén lút nhìn em”
Lương Đông trầm giọng:
“Tại sao Lưu đạo lén lút nhìn em chứ?”
Triệu Tử Thiêm lắc đầu:
“Không biết nữa, chính là kiểu thèm ăn bánh hành chiên đó”
Lưu Phương Kỳ nghe đến đây thì xấu hổ, cuối cùng phải nói lớn một tiếng rồi đùng đùng tức giận bỏ đi:
“Tôi bình sinh ghét nhất chính là bánh hành chiên, tôi bị dị ứng với hành!”
Triệu Tử Thiêm bị giọng nói lớn kia của Lưu Phương Kỳ dọa cho giật nảy cả mình liền vuốt vuốt ngực nói:
“Nha nha, làm giật cả mình luôn rồi, đứng ở chỗ này từ lúc nào a”
Lương Đông nhíu mày nhìn theo bóng lưng Lưu Phương Kỳ:
“Lưu đạo là đang lén lút nhìn em sao?”
___
Triệu Tử Thiêm trong khoảng thời gian này bị người hâm mộ theo dõi rất nhiều, có người không có ý xấu nhưng cũng có người có ý không tốt. Triệu Tử Thiêm trước đây đối với những lời lẽ bịa đặt từ anti fan sẽ để ý rất nhiều, có đôi khi còn buồn đến mấy ngày, nhưng hiện tại Triệu Tử Thiêm có vẻ đã quen với chuyện này, cậu hiểu bản thân là một người nổi tiếng nhất định sẽ có những người ghen ghét, dù sao thì những điều đó cũng không phải sự thật, thế cho nên Triệu Tử Thiêm bây giờ giống như là gió thổi mây bay, mọi lời góp ý sẽ chú tâm đọc hết, nhưng những lời bịa đặt kia sẽ trực tiếp bỏ qua không suy nghĩ đến.
Lương Đông vì chuyện sóc nhỏ nhà hắn bị người hâm mộ tìm đến trường quay làm phiền, đến mức hai người bọn họ không thể công khai thân thiết như trước được nữa, chính vì thế Lương Đông rất không vui, ở trong phim trường không còn như trước muốn ôm liền ôm, muốn bóp mông nhỏ của ai đó một cái cũng không được. Tuy rằng Lương Đông bực bội, nhưng đa số những người trong đoàn làm phim đều cảm thấy hả hể, bởi vì bọn họ không cần ngày ngày thấy cảnh thân thân thiết thiết của hai người nữa.
Buổi tối hôm ấy Triệu Tử Thiêm nằm ở bên cạnh Lương Đông, tay nhỏ gãi gãi cổ hắn, đầu nhỏ lại cọ cọ vào ngực hắn hừ hừ không vui:
“Hôm nay thật mệt nha”
Lương Đông vuốt dọc sống lưng của Triệu Tử Thiêm dỗ dành:
“Vậy ngủ sớm một chút đi”
Triệu Tử Thiêm đưa tay lên trước mặt Lương Đông chỉ vào vết mần đỏ ở trên đó:
“Anh nhìn này, là muỗi ở phim trường đó”
Lương Đông kéo tay Triệu Tử Thiêm để trên ngực mình rồi xoa xoa:
“Như thế nào lại không cẩn thận như vậy?”
Triệu Tử Thiêm cứ như vậy im lặng ở trong lòng ngực Lương Đông ngủ lúc nào không hay, Lương Đông đau lòng tay ở sau vai Triệu Tử Thiêm càng thêm siết chặt thân thể nhỏ bé này sát vào lòng ngực hắn, ngày hôm nay Triệu Tử Thiêm vì trốn người hâm mộ mà ở trong một căn phòng nhỏ rất lâu, có lẽ chính vì vậy mà người nào đó mới bị muỗi chích, buổi tối nay mới mệt mỏi ngủ thiếp đi nhanh như vậy.
Vài ngày sau đó Lương Đông đã làm một chuyện mà từ ấy về sau đến khi kết thúc buổi quay phim, không có người hâm mộ quá khích nào theo sát Triệu Tử Thiêm nữa. Lương Đông tổ chức họp fan, mời mọi người tới ăn một bữa cơm, cùng nhau nói chuyện với bọn họ một chút…
Lại sau vài ngày đó người hâm mộ thấy được ảnh chụp từ nhà báo, tuy chỉ là ảnh đời thường của hai người nhưng dù sao cũng là xuất hiện cùng một chỗ, cùng nhau đi trên đường cười nói rất vui vẻ. Người hâm mộ khi nhìn thấy được mấy tấm ảnh đó vô cùng phấn khởi, có một đoạn dài bình luận như thế này.
[Hoan Hoan Hỉ Hỉ]: Ai dô, ba ba ngày trước mời chúng ta ăn một bữa, ngày hôm sau liền cùng vợ đi trung tâm mua sắm rồi.
[Trương Nhất Phàm]: Làm sao cô biết ba ba cùng Đại Thiêm đến trung tâm mua sắm, tôi thấy gần đó cũng có một nhà nghỉ bình dân nhỏ kìa.
[Bánh Bao Nhỏ]: Ba ba cùng bảo bối làm sao có thể vào nhà nghỉ bình dân chứ?
[Cá Vàng]: Ba ba nhịn không được, vào nhà nghỉ bình dân cũng không có gì là lạ.
[Phương Phương]: Ba ba sao có thể không có thể diện như vậy được…
[Hạ Đài]: Cũng không thể trách ba ba, Đại Thiêm dáng vẻ như thế kia, có trách vẫn là trách Đại Thiêm nha
[Hoa Trôi Hữu Ý]: Ngược chết đám cẩu độc thân chúng ta rồi.
…
Triệu Tử Thiêm nằm ở trên giường lăn qua lộn lại nhìn một loạt dài dãy bình luận bên dưới, cuối cùng liền đăng nhập vào weibo khác của mình bình luận một dòng tin thế này.
[Không Muốn Quan Tâm]: Ba ba quả thật không có thể diện mà, phía sau còn đặc biệt thêm ba cái mặt cười thật lớn.
Lương Đông nằm bên cạnh thấy sóc nhỏ nhà mình nghịch ngợm như vậy liền kéo người nào đó ngồi lên đùi mình, cắn cắn gặm gặm khắp cả cần cổ người ta, khiến cho người ta không ngừng run rẩy cười khúc khích né tránh:
“Đông nha… nhột quá… ha ha…”
Lương Đông giữ chặt eo nhỏ của Triệu Tử Thiêm, ánh mắt thâm trầm bị phủ một lớp mị tình cực dày thất thần nhìn người trước mặt, chậm rãi phun ra một câu thế này:
“Anh đúng là không có thể diện đâu”
Triệu Tử Thiêm cảm giác không ổn muốn xoay mông bỏ chạy, Lương Đông thấy thế liền nhanh tay giữ chặt hai bắp đùi của Triệu Tử Thiêm rồi xoay người đè Triệu Tử Thiêm xuống dưới giường. Triệu Tử Thiêm bị Lương Đông ép mở rộng hai chân liền xấu hổ dùng tay che chắn, Lương Đông cứ như vậy mặc cho người nào đó che. Triệu Tử Thiêm bực bội vội vàng đưa tay lên bịt mắt Lương Đông lại:
“Không cho phép nhìn nha”
Lương Đông môi mỏng khẽ nhếch, trực tiếp ở trước con sóc nhỏ xấu xa này lấy lại thể diện. Mười phút sau, trong phòng đột nhiên có tiếng hét truyền ra, không phải Triệu Tử Thiêm cũng không phải Lương Đông, mà chính là từ điện thoại của Triệu Tử Thiêm truyền tới, Triệu Tử Thiêm giật mình đẩy Lương Đông sang một bên vội vã cầm điện thoại của mình lên xem. Không nhìn thì không sao vừa nhìn liền hốt hoảng, cuộc gọi đến Miên Miên đã kéo dài những hơn bảy phút mấy rồi, Triệu Tử Thiêm đương nhiên hiểu mấy chuyện xấu vừa rồi đã bị Miên Miên nghe thấy hết.Cuối cùng gương mặt của người nào đó liền nhiễm đỏ, Lương Đông thấy thế vẫn là nhịn không được tiếp tục làm.
Vẫn còn có một người nữa biết được chuyện xấu của hai ngươi, nhưng thủy chung trong cả một quá trình vẫn im lặng không thể thốt lên lời… Lưu Phương Kỳ nhận được điện thoại của Lương Đông đã được mười phút, từ đầu đến cuối chỉ nói được duy nhất một tiếng có chuyện gì, rồi cứ như vậy cứng nhắc áp điện thoại lên tai, quai hàm theo đó đông cứng lại không thể cử động.
Giữa một cặp tình nhân đang trong giai đoạn ngọt ngào luôn luôn tồn tại đám cẩu độc thân, có nhưng cẩu độc thân ngày ngày ngồi chờ phát cẩu lương, cũng có những cẩu độc thân là bị ép buộc phải ăn cẩu lương, giống như Miên Miên, Trương Dĩnh, ngay cả Lưu Phương Kỳ cũng không phải ngoại lệ.