Ngày hôm ấy Lương Đông và Triệu Tử Thiêm dùng xong bữa sáng liền phải quay trở về Bắc Kinh ngay, bởi vì Triệu Tử Thiêm buổi chiều có show ghi hình. Lúc mọi người ngồi trên bàn ăn, không ai có ý định đề cập đến bất cứ một vấn đề nào cả, ba Triệu chỉ hỏi qua loa về tình hình của Lương Đông, sau đó nói Triệu Tử Thiêm phải nhớ giữ gìn sức khỏe phải biết chăm sóc bản thân mình. Mẹ Triệu trước sau vẫn bảo trì im lặng, không biểu hiện bất cứ một phản ứng nào cả, Triệu Tử Thiêm cảm thấy như thế này cũng tốt rồi, tuy rằng mẹ Triệu không nói gì nhưng mà so với thái độ trước đây của bà với Lương Đông thì cũng coi như là vượt ngoài sức tưởng tượng.
Lúc ba người ra đến ngoài cửa, mẹ Triệu cùng ba Triệu cũng đi ra tiễn, Lương Thập Niệm xoay người lại vẫy tay:
“Chào ông bà ngoại, con lần sau có thể đến chơi nữa hay không?”
Một câu nói này của Lương Thập Niệm liền làm cho cả Lương Đông và Triệu Tử Thiêm phải chờ mong, nhất là Triệu Tử Thiêm cậu hiện tại thật muốn xem mẹ Triệu sẽ trả lời thế nào. Có điều người trả lời câu hỏi này lại là ba Triệu, ba Triệu khẽ mỉm cười cúi người xuống xoa đầu Lương Thập Niệm:
“Đương nhiên là có thể rồi”
Lương Đông và Triệu Tử Thiêm cúi đầu chào ba mẹ Triệu rồi rời đi. Lúc một nhà ba người rời đi, ba Triệu mới quay sang hỏi mẹ Triệu:
“Bà thấy thế nào?”
Mẹ Triệu nhíu mày khó chịu:
“Thế nào là thế nào? Cho dù chúng ta có đồng ý đi chăng nữa thì gia đình cậu ta cũng chắc chắn không đồng ý, cho nên ông đừng có mà cố gắng tác hợp cho hai đứa nó làm gì, tránh để cho sau này thất vọng”
Ba Triệu khẽ thở dài:
“Tôi nghĩ cho dù có không đồng ý đi chăng nữa thì cũng đã chẳng thể làm gì được nữa rồi”
Mẹ Triệu liếc mắt nhìn ba Triệu:
“Đừng có mơ, Đại Thiêm là do một tay tôi nuôi nấng nó, nói giao nó cho người khác một câu tôi liền giao sao, đúng là suy nghĩ quá đơn giản rồi”
Ba Triệu đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, trong lòng hẳn cũng biết là mẹ Triệu đã xuôi rồi:
“Cũng không phải là con gái, sẽ không có chuyện gia đình bên kia đến nhà mình hỏi cưới đâu”
Mẹ Triệu trợn lớn hai mắt:
“Ông nói cái gì thế hả, tôi khi nào thì nói đồng ý để Đại Thiêm đi?”
___
Ở trên xe, Triệu Tử Thiêm lo lắng bồn chồn ngồi bên cạnh ghế lái phụ nhấp nhổm không yên. Lương Đông cảm giác được người bên cạnh có điểm lạ liền buồn cười hỏi:
“Em làm sao?”
Triệu Tử Thiêm a một tiếng rồi ngồi ngay ngắn lại không đáp, được vài phút sau đâu lại vào đấy cứ thở dài rồi xoay trái xoay phải. Lương Đông chăm chú lái xe, tuy rằng hắn hiện tại không nhìn thấy Triệu Tử Thiêm nhưng hắn cũng biết được suy nghĩ của người nào đó:
“Đừng lo lắng, em không thấy thái độ của ba mẹ em đã khác rồi hay sao”
Triệu Tử Thiêm tựa lưng vào ghế, Lương Đông nói không lo lắng thì cậu liền có thể không lo lắng hay sao, đúng là lo chết cậu mất thôi. Lương Đông nhân lúc đèn đó liền đưa tay sang xoa đầu Triệu Tử Thiêm:
“Nói cho em biết ba em ngày hôm qua cùng anh ngồi nói chuyện, ba em nói đứa con trai này coi như… bỏ đi rồi”
Triệu Tử Thiêm mở lớn hai mắt quay sang nhìn Lương Đông:
“Ba nói như vậy thật sao?”
Lương Đông bật cười ha ha:
“Đùa em đó”
Triệu Tử Thiêm tức giận đánh vào vai hắn:
“Anh vui lắm hả?”
Lương Đông khẽ mỉm cười, ánh mắt nhìn thẳng vào Triệu Tử Thiêm nghiêm túc lại nói:
“Ba em nói anh sau này không được làm em buồn, em yên tâm đi anh nhất định sẽ cho em cuộc sống hạnh phúc”
Triệu Tử Thiêm thất thần sau đó bắt đầu cảm thấy xấu hổ vội vã xoay người sang một bên lầm bầm:
“Thập Niệm còn ở chỗ này, anh nói cái gì thế hả”
Lương Thập Niệm ở phía sau ngây ngô hỏi:
“Ba nói cái gì sao?”
Triệu Tử Thiêm a một tiếng:
“Không có Thập Niệm, đừng nghe ba con nói bậy”
Lương Đông lái xe thản nhiên đáp:
“Anh cũng không có nói bậy, tất cả đều là thật”
Một câu nói kia của Lương Đông liền làm cho Triệu Tử Thiêm trong lòng ấm áp lạ thường, cậu thật sự rất chờ mong cuộc sống hạnh phúc sau này mà Lương Đông nói. Triệu Tử Thiêm cứ ngồi ở một chỗ vẽ ra hàng loạt viễn cảnh tương lai, khóe miệng cong cong khẽ nhếch lên cao cười đến ngọt ngào, cuối cùng bất giác quay sang hỏi Lương Đông một câu thế này:
“Có thật hay không?’
Lương Đông buồn cười, người nào đó rõ ràng vừa rồi còn có ý lảng tránh bây giờ lại thản nhiên nhắc đến vấn đề này:
“Anh khi nào thì lừa gạt em chứ?”
Triệu Tử Thiêm bĩu môi:
“Lúc nào cũng lừa gạt em”
___
Chớp mắt qua đi đã đến sinh nhật của Triệu Tử Thiêm, sinh nhật lần này của cậu không tổ chức lớn bởi vì đó lại đúng vào ngày Triệu Tử Thiêm bay đến Thượng Hải để tham gia buổi lễ trao giải nghệ sĩ có tầm ảnh hưởng nhất năm. Triệu Tử Thiêm mấy năm nay cũng đã từng nhận vô số giải thưởng, nhưng hôm nay lại đúng vào ngày sinh nhật cậu cho nên tâm trạng cũng vì thế mà vui vẻ hơn rất nhiều.
Lúc ngồi ở trong phòng trang điểm, Triệu Tử Thiêm còn mở video call trò chuyện với Lương Đông.
“Đông à, anh đang làm gì?”
Lương Đông cũng đang đi công tác, hiện tại đang một mình ngồi ăn cơm trưa:
“Đang ăn cơm”
Triệu Tử Thiêm gật đầu ừ một tiếng. Lương Đông thấy nhân viên trang điểm đang giúp Triệu Tử Thiêm làm tóc liền nói thế này:
“Không trang điểm nhìn cũng đẹp”
Triệu Tử Thiêm nhíu mày:
“Vậy ý của anh là trang điểm vào nhìn sẽ xấu sao?”
Lương Đông bật cười ha ha:
“Làm gì có chứ, trang điểm vào đương nhiên càng đẹp hơn”
Thợ làm tóc im lặng không nói chỉ tập trung làm công việc của mình. Triệu Tử Thiêm đột nhiên nhìn thấy bóng dáng ở phía sau rất giống Lương Thập Niệm, bên cạnh đứa nhỏ đó còn có một người phụ nữ mà cậu không nhìn rõ mặt lướt qua:
“Thập Niệm cũng cùng đi với anh sao?”
Lương Đông hả một tiếng, Triệu Tử Thiêm nói tiếp:
“Vừa rồi nhìn thấy Thập Niệm cùng ai đó ở phía sau”
Lương Đông uống một ngụm nước khẽ mỉm cười:
“Em có phải là nhớ Thập Niệm hơn anh hay không, tại sao lúc nào cũng nhìn thấy nó chứ?”
Triệu Tử Thiêm nghĩ là mình nhìn nhầm cho nên cũng không hỏi đến vấn đề này nữa:
“Lát nữa có đến hay không?”
Lương Đông cười cười:
“Chỗ anh cách em cũng không gần”
Triệu Tử Thiêm bĩu môi:
“Không phải cũng là đều ở Thượng Hải hay sao chứ”
Lương Đông cười xấu xa:
“Em có phải hay không lại muốn, ngày hôm qua vẫn còn chưa thỏa mãn em hay sao”
Nhân viên trang điểm run tay khẽ ho khụ khụ, cậu đã cố gắng lắm rồi để bỏ ngoài tai những câu nói kia, nhưng mà hai người này đây đúng là không biết xấu hổ mà. Triệu Tử Thiêm trừng mắt nhìn Lương Đông rồi đưa tay cúp điện thoại:
“Không nói chuyện với anh nữa”
Nhân viên trang điểm tên A Nghê, là một chàng trai mới chỉ tuổi, tuy rằng cậu ta là trai thẳng nhưng đối với tình yêu nam nam không có nửa điểm bài xích, ngược lại chính là kiểu hủ nam muốn nhìn. Cho nên khi đi theo Triệu Tử Thiêm luôn luôn muốn ở bên cạnh nghe hai người kia nói chuyện với nhau, ví như cuộc nói chuyện vừa rồi thật đúng là làm cho người ta mở mang tầm mắt.
“Thiêm ca, anh và Đông ca thật sự làm cái đó rồi hay sao?”
Triệu Tử Thiêm thông qua gương lớn nhìn A Nghê một cái, người này tính tình rất tốt sẽ không mang những chuyện này kể cho người khác, hơn nữa quan hệ giữ cậu và A Nghê cũng coi như là thân thiết, mắt thấy bộ dạng muốn nghe chuyện hay của A Nghê, Triệu Tử Thiêm liền phá lệ hào phóng kể cho cậu ta:
“Cậu nói xem chúng tôi ở bên nhau lâu như vậy, chưa làm thì phải đợi tới khi nào chứ?”
A Nghê hai mắt phát sáng:
“Có thể kể một chút được hay không?”
Triệu Tử Thiêm bắt đầu nhớ lại một chút cuối cùng liền lên tiếng đáp:
“Không thể!”
A Nghê đen mặt:
“Vậy anh nói xem có đau hay không?”
Triệu Tử Thiêm nửa đùa nửa thật:
“Đau muốn chết”
A Nghê khó hiểu:
“Như vậy anh còn muốn làm?”
Triệu Tử Thiêm cười cười:
“Chính là bị ép buộc”
A Nghê nghĩ cái gì đó rồi nói tiếp:
“Nói vậy Đông ca chính là bá đạo tổng tài hay sao?”
Triệu Tử Thiêm khẽ gật gật đầu:
“Anh ấy chính là bá đạo tổng tài”
___
Buổi lễ trao giải ngày hôm ấy có một sự kiện vô cùng bất ngờ, tổng giám đốc trẻ tuổi của tập đoàn tài chính Lương thị lại ghé thăm. Cả hội trường đều giống như là vì vị tổng giám đốc trẻ tuổi kia mà bùng nổ, mỗi người đều mang trong mình một suy tính muốn làm quen. Triệu Tử Thiêm ở trong phòng chờ biết được thông tin tổng giám đốc Lương thị tới liền lén lén ra ngoài muốn xác nhận xem có phải là thật hay không.
Triệu Tử Thiêm ngày hôm nay mặc một bộ vest đen vô cùng lịch sử, áo vest may bởi những đường chỉ vô cùng tinh tế, vô cùng cầu kỳ vừa khít người, quần tây đen cùng màu độ dài vừa đủ, trên chân đeo đôi giày trị giá gần bằng một chiếc xe ô tô mà Lương Đông mấy ngày hôm trước mới mua cho cậu. Giày Lương Đông mua tặng có khác, Triệu Tử Thiêm mới chỉ đi được vài bước thôi nó đã dẫn cậu đến gần chỗ Lương Đông rồi.
Lương Đông mặc một bộ vest màu xám, cả người phát ra hơi thở giàu sang đến lóa mắt, hắn đang đứng ở giữa đám nữ minh tinh, trên tay cầm một ly rượu vang đỏ nói chuyện xã giao một vài câu với bọn họ. Lương Đông ngẩng đầu lên nhìn thấy Triệu Tử Thiêm liền khẽ mỉm cười, Triệu Tử Thiêm đứng ở xa xa cũng cười vô cùng ngọt ngào, sau đó có người gọi cậu đi chính vì vậy Triệu Tử Thiêm liền xoay người chạy đi mất. Lương Đông khẽ thở dài, hắn mới chỉ nhìn thấy sóc nhỏ nhà hắn chưa đến một phút đã phải rời đi rồi.
Một nữ minh tinh mặc đầm đen bó sát người, có một đường xẻ kéo dài đến tận bắp đùi vô cùng quyến rũ, cô ấy chủ động tiến lên chạm ly với Lương Đông:
“Lương tổng, anh hôm nay đến một mình sao?”
Lương Đông không quá thân thiết cũng không quá xa cách gật đầu:
“Đúng vậy”
Nữ minh tinh kia khẽ vén tóc cố tình lộ ra khuôn ngực đầy đặn:
“Như vậy lát nữa…”
Lương Đông làm sao mà không hiểu ý cô gái kia cho nên trực tiếp từ chối luôn:
“Lát nữa không rảnh, tôi còn phải đón người”
Nữ minh tinh kia cũng không tức giận gì, từ trong túi xách của mình rút ra một tấm danh thiếp để vào túi áo vest của Lương Đông:
“Không sao, khi nào rảnh có thể gọi em”
Lương Đông cứ như vậy được hơn mười cô gái bỏ danh thiếp vào trong túi áo, hắn cảm thấy phiền phức liền muốn rời khỏi chỗ này đi đến phòng nghỉ tìm Triệu Tử Thiêm. Lương Đông đi mãi mới có thể tìm ra được sóc nhỏ nhà hắn ở phòng nào, lúc Lương Đông mở cửa ra liền nhìn thấy Triệu Tử Thiêm cùng một số nghệ sĩ khác có cả nam và nữ đang đứng trao đổi. Có người nhận ra Lương Đông, cũng có người không nhận ra hắn, Lương Đông gật đầu chào hỏi, cùng đám người đó trò chuyện đôi ba câu liền tỏ ý muốn đuổi bọn họ đi.
Mọi người đi hết rồi, Triệu Tử Thiêm liền nhìn Lương Đông cười cười:
“Sao nói không đến mà?”
Lương Đông bước tới ôm lấy eo nhỏ của Triệu Tử Thiêm, mặt cũng muốn dán sát vào mặt của người ta:
“Anh không đến thì có người không được vui đâu”
Triệu Tử Thiêm bĩu môi tự giác tựa đầu vào lòng ngực hắn, sau đó tay nhỏ nghịch ngợm cho vào trong túi áo của Lương Đông kết quá móc ra được vô số danh thiếp các loại. Triệu Tử Thiêm đẩy Lương Đông ra nhíu mày nhìn chằm chằm tấm danh thiếp kia rồi đưa lên trước mặt hỏi hắn:
“Đây là cái gì hả?”
Lương Đông cười khổ, hắn quên không bỏ mấy thứ phiền phức kia ra, sóc nhỏ nhà hắn bây giờ phát hiện được khẳng định sẽ ghen tức nữa cho mà xem:
“Cái gì chứ, anh không biết bọn họ bỏ vào túi của anh từ lúc nào”
Triệu Tử Thiêm mím môi không nói, Lương Đông thở dài giải thích:
“Được rồi, bọn họ cũng không thể so sánh được với em mà”
Triệu Tử Thiêm hừ hừ khoanh tay trước ngực quay sang một bên, Lương Đông tiến đến từ phía sau lưng ôm lấy cậu:
“Không có đẹp như em”
Triệu Tử Thiêm vẫn một bộ dạng im lặng không nói, Lương Đông cúi đầu xuống sau gáy cậu hít một hơi:
“Cũng không có thơm như em”
Triệu Tử Thiêm dãy giụa, Lương Đông lại chạm môi đến tai cậu:
“Tai cũng không mỏng như em”
Lương Đông đưa ngón tay chạm vào môi cậu khẽ miết nhẹ:
“Môi cũng không mềm như em”
Triệu Tử Thiêm giận dỗi:
“Anh đã thử rồi hay sao mà biết họ không bằng em chứ?”
Lương Đông bật cười ha ha:
“Chỉ cần cùng em liền biết không ai có thể so sánh với em được rồi”
Đúng lúc này cánh cửa liền đột nhiên bật mở, nữ minh tinh mặc váy đen vừa rồi bỏ danh thiếp vào túi áo Lương Đông vừa vặn chứng kiến được cảnh kia. Cô có điểm thất thần không biết nên phải làm gì cho đúng, Triệu Tử Thiêm và Lương Đông vẫn giữ nguyên tư thế như vậy nhìn cô ấy, sau đó Triệu Tử Thiềm liền chậm rãi đẩy Lương Đông ra sửa lại quần áo rồi hướng cô gái kia hỏi:
“Trịnh tỷ có việc gì sao?”
Trịnh Dư kém Triệu Tử Thiêm một tuổi, nhưng so về năm tháng vào giới giải trí này vẫn hơn Triệu Tử Thiêm cho nên cậu luôn gọi Trịnh Dư một tiếng Trịnh tỷ. Trịnh Dư nhận ra Lương Đông, cô cũng không có bất ngờ quá, trên đời này cái gì cũng đều có thể xảy ra nhất là người có tiền muốn như thế nào cũng đều được hết.
Trịnh Dư lấy lại tinh thần cười nhỏ nhẹ:
“Không có gì chỉ là muốn tìm cậu bàn chút việc mà thôi, mà cậu quen Lương tổng hay sao?”
Triệu Tử Thiêm quay sang nhìn Lương Đông:
“Anh ấy hả... không quen!”
Lương Đông biết sóc nhỏ nhà mình vẫn còn đang giận dỗi nên mới nói như vậy, nhưng mà Trịnh Dư lại không hề phát giác ra, cô đi đến chỗ Lương Đông khẽ mỉm cười:
“Lương tổng, chúng ta cũng thật có duyên đi, lại gặp nhau nữa rồi”
Lương Đông trong lòng bắt đầu đổ vỡ, hắn quay sang nhìn Triệu Tử Thiêm thấy người nào đó vẫn là một bộ dạng cười cười đến vô hại hắn liền biết Triệu Tử Thiêm tức giận lắm rồi. Trịnh Dư không thấy Lương Đông trả lời liền giả bộ đưa tay lên cổ áo của Lương Đông muốn chỉnh lại:
“Lương tổng, cổ áo của anh…”
Lương Đông tránh Trịnh Dư như tránh tà, hắn ho nhẹ một tiếng trực tiếp nói rõ mọi chuyện:
“Xin lỗi tôi có người rồi, là em ấy, cho nên cô làm ơn giữ khoảng cách”
Trịnh Dư vừa rồi nhìn thấy cảnh kia cho nên cũng không có gì gọi là quá bất ngờ cả:
“Là Tử Thiêm sao, tôi có ý kiến thế này… anh có muốn chúng ta cùng nhau P không?”
Lương Đông đen mặt:
“Không muốn”
Trịnh Dư rời đi rồi, Triệu Tử Thiêm liền cười đến dịu dàng quay sang chỉnh cổ áo cho Lương Đông:
“Lương tổng, cổ áo của anh…”
Lương Đông nụ cười trên mặt cứng ngắc, Triệu Tử Thiêm tiếp tục bắt chước Trịnh Dư vừa rồi:
“Là Tử Thiêm sao, tôi có ý kiến thế này… hay là tối nay chúng ta cùng nhau chơi P đi”
Lương Đông giữ tay Triệu Tử Thiêm lại:
“Được rồi mà bảo bối…”
Triệu Tử Thiêm dùng lực thu tay lại, rõ ràng là cậu không được vui rồi nhưng mà gương mặt kia vẫn giữ nụ cười lẳng lơ hết sức:
“Lương tổng có muốn hay không? Tối nay em kiếm thêm một người nữa cùng Lương tổng”
Lương Đông ôm lấy eo nhỏ của Triệu Tử Thiêm rồi cúi đầu xuống chạm môi vào môi cậu:
“Được rồi, anh làm sao còn cần ai nữa chứ, một mình em là được rồi”
…
Người nào đó dỗ mãi mới làm cho con sóc khó tính kia xuôi lòng, đến khi bước ra khỏi phòng nghỉ còn bị con sóc kia cắn hai phát vào cổ, dấu vết đỏ chói vô cùng chói mắt khiến cho ai đó chỉ cần lơ đãng nhìn qua cũng đủ biết được dấu vết này là do đâu mà có.
Lương Đông đưa tay lên xoa xoa cổ, sau đó giống như là người điên cười đến ngốc nghếch, vẫn là sóc nhỏ nhà hắn tốt nhất biết suy nghĩ trước sau, để cho đám nữ minh tinh kia nhìn thấy khó mà rút lui.
Sau khi MC công bố nghệ sĩ có tầm ảnh hưởng nhất năm Triệu Tử Thiêm liền từ bên hàng ghế phía dưới bước lên, sau đó MC đọc tên người lên trao giải thưởng cho cậu, Lương Đông cũng từ bên hàng ghế khách mời đi tới. Triệu Tử Thiêm vô cùng bất ngờ, lúc đầu còn tưởng mình nghe nhầm nhưng sau khi thấy Lương Đông quả thật đi lên, nụ cười ở trên môi của Triệu Tử Thiêm liền không thể kìm chế lại được.
“Xin mời ngài Lương, tổng giám đốc công ty tài chính của tập đoàn Lương thị nên trao giải thưởng danh giá nghệ sĩ có tầm ảnh hưởng nhất năm này cho Triệu Tử Thiêm”
Thật ra thì giải thưởng này của Triệu Tử Thiêm cũng không phải là giải thưởng lớn nhất trong ngày hôm nay, Lương Đông cũng không phải là người trong giới nghệ thuật, theo như cậu biết thì hắn cũng không phải là nhà tài trợ gì cho chương trình này. Triệu Tử Thiêm không cần suy nghĩ nhiều cũng biết, Lương Đông nhất định là lại động tay động chân với ban tổ chức rồi. Triệu Tử Thiêm nghĩ nghĩ Lương Đông cũng không biết xấu hổ mà còn dám lên đây trao giải cho cậu, nhưng mà trong lòng dù sao cũng vô cùng kích động cùng vui sướng không thôi.
Lúc Lương Đông trao cúp cho Triệu Tử Thiêm xong còn đặc biệt ở ngay trên khán đài trước sự chứng kiến của hàng trăm minh tinh nổi tiếng ôm lấy người ta giả bộ như chúc mừng. Triệu Tử Thiêm có chút bất ngờ, sau đó liền đưa tay ra ôm lại, khi đó còn không quên nói nhỏ vào tai Lương Đông:
“Đừng tưởng như thế liền tha thứ cho anh”
Lương Đông cũng nhỏ giọng đáp lại:
“Còn muốn thế nào nữa đây, vơ nhỏ cũng càng ngày càng khó chiều rồi”
Triệu Tử Thiêm và Lương Đông tách khỏi nhau rồi bước xuống, có điều bọn họ lại không về chỗ của mình ngồi mà rời đi vào phía bên trong hậu đài. Lúc hai người vào phòng nghỉ rồi, Triệu Tử Thiêm tay cầm cúp nhỏ quay lại phía sau nhìn Lương Đông giả bộ hỏi:
“Theo vào đây làm cái gì?”
Lương Đông thản nhiên bước đến ôm lấy eo của Triệu Tử Thiêm, ngón tay điểm nhẹ vào chóp mũi cậu:
“Em biết rồi còn hỏi nữa”
Triệu Tử Thiêm cọ cọ vào lòng ngực Lương Đông sau đó liền rời ra một chút đưa tay về phía trước:
“Hôm nay sinh nhật người ta đó”
Lương Đông cũng đau đầu vì vụ quà sinh nhật cho Triệu Tử Thiêm, hắn suy nghĩ rất lâu cũng không biết phải tặng cho cậu cái gì, Triệu Tử Thiêm hầu như đã có tất cả mọi thứ, cái gì Triệu Tử Thiêm nói muốn có, Lương Đông cũng đã đều mua đầy đủ. Chính vì thế mà đến bây giờ hắn liền lâm vào tình trạng có tiền mà không biết phải tặng cái gì:
“Em muốn cái gì?”
Triệu Tử Thiêm nhìn bộ dạng kia của Lương Đông liền biết rằng hắn chưa mua quà cho cậu rồi, thế cho nên liền bĩu môi ghét bỏ:
“Quà cũng không mua nữa, như vậy mà lúc nào cũng nói yêu yêu”
Lương Đông cọ cọ vào sau gáy Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm giả bộ chán ghét đẩy Lương Đông ra bĩu môi nói:
“Vậy đi siêu thị đi, em còn chưa ăn tối nữa”
Lương Đông gật đầu đáp ứng, sau đó hắn còn phải hôn vào môi người ta một cái mới chịu:
“Được rồi, liền đưa em đi”
Buổi lễ trao giải còn chưa kết thúc, Triệu Tử Thiêm đã cùng Lương Đông rời đi rồi. Hai người họ đi đến một trung tâm thương mại ở giữa thành phố Thượng Hải cùng nhau ăn bữa tối. Triệu Tử Thiêm muốn đi dạo siêu thị nữa, Lương Đông đương nhiên không thể từ chối bảo bối nhỏ này, chính vì vậy một đường đều ở phía sau bồi Triệu Tử Thiêm đi hết tầng này đến tầng kia. Cuối cùng Triệu Tử Thiêm dừng lại ở trước một bàn bi a lớn, sau đó cậu nghĩ nghĩ một hồi liền quay sang nói với Lương Đông:
“Mua cái một cái bàn bi a chuyển về nhà để nhé, sau này chúng ta sẽ cùng chơi”
Lương Đông gật đầu, xấu xa nói thế này:
“Em không mặc đồ chơi thì anh sẽ mua cho em”
Triệu Tử Thiêm lén lút nhìn xung quanh không thấy có ai để ý đến mình liền trừng mắt cảnh cáo Lương Đông, cậu nhanh chóng đưa tay lên tát vào má hắn:
“Vả vào miệng anh”
Triệu Tử Thiêm một đường đi dạo luôn có cảm giác có người theo dõi mình, lúc cậu quay lại phía sau nhìn thì lại không thấy ai cả. Lương Đông ở bên cạnh khoác vai Triệu Tử Thiêm hỏi:
“Em sao thế?”
Triệu Tử Thiêm nhíu mày nói nhỏ với Lương Đông:
“Hình như có người đi theo chúng ta”
Lương Đông quay lại phía sau nhìn một chút, sau đó hắn liền nhíu mày khoác vai Triệu Tử Thiêm đi về phía quầy hàng bán đàn dương cầm:
“Làm gì có ai, anh mua cho em một cây đàn nhé”
Triệu Tử Thiêm luôn cảm giác được nhất định là có người đang đi theo cậu, nhưng cậu nghĩ một hồi liền cũng không mấy quan tâm nữa, rất có thể là đám nhà báo mà thôi. Dù sao thì nếu như thật sự bị đám nhà báo chụp lại hình thì lừa lớn nhà cậu cũng có cách giải quyết, mấy chuyện này Triệu Tử Thiêm vô cùng tin tưởng Lương Đông sẽ làm được.
Triệu Tử Thiêm đi đến chỗ một cây dương cầm màu trắng, ngón tay khẽ lướt trên phím đàn dạo qua một vài nốt nhạc, khu bán đàn dương cầm này rất ít người đi đến, chỉ có vài nhân viên bán hàng đứng ở một số nơi trong cửa hàng. Sau khi nhân viên bán hàng giới thiệu cho Triệu Tử Thiêm một số cây đàn đắt tiền liền rời đi, Lương Đông ngay lập tức nhào đến ôm lấy cậu, khiến cho cậu không kịp phòng bị mà ngã ngồi lên phím đàn kêu vang. Triệu Tử Thiêm hốt hoảng đẩy Lương Đông ra một chút:
“A… làm cái gì vậy chứ, có người đấy”
Lương Đông một tay nâng cằm Triệu Tử Thiêm rồi cúi đầu chạm vào môi cậu một cái:
“Anh ra chỗ này một chút, em đợi nha”
Triệu Tử Thiêm lén lén nhìn người xung quanh, mấy nhân viên bán hàng vừa rồi đang đứng một chỗ nhìn cậu. Triệu Tử Thiêm xấu hổ cúi đầu xuống lầm bầm:
“Đáng ghét, bị nhìn thấy hết rồi”
Lương Đông cười cười đứng thẳng dậy xoa xoa đầu Triệu Tử Thiêm rồi rời đi:
“Đợi anh một chút rất nhanh sẽ quay trở lại cùng với em”.