Nắng Hạn Gặp Mưa Rào

chương 43: thói quen của triệu tử thiêm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cả bốn tiết học, Triệu Tử Thiêm ngồi nhầm lớp một tiết, đến tiết thứ hai thì lăn ra ngủ, tiết ba ngồi bỏ điện thoại lên mạng, tiết cuối cùng thì giả bộ chăm học, nhưng thật ra là ngồi nhìn trộm Lương Đông.

Triệu Tử Thiêm nhớ lại lần đầu tiên mình gặp Lương Đông, đó là lúc nhà trường tổ chức một cuộc thi tuyển chọn. Khi đó Lương Đông không phải là người cao nhất, hay nói đúng hơn cậu là người lùn nhất trong đám sinh viên đó. Tâm trạng của Triệu Tử Thiêm lúc ấy rất căng thẳng, thật sự có chút tự ti. Nhưng cuối cùng, cậu vẫn là người được nhà trường chọn.

Ngày ấy, Triệu Tử Thiêm không nhớ rõ Lương Đông mặc áo màu gì, quần jean hay quần âu, chân mang giày hay dép. Cậu chỉ nhớ bài thơ Lương Đông đọc, đó chính là bài Hoàng Hạc Lâu của Thôi Hiệu

“Tích nhân dĩ thừa hoàng hạc khứ,

Thử địa không dư Hoàng Hạc lâu.

Hoàng Hạc nhất khứ bất phục phản,

Bạch vân thiên tải không du du.

…”

Lần ấy Triệu Tử Thiêm là người thi trước Lương Đông, sau cậu là vài người nữa rồi mới đến hắn ta. Triệu Tử Thiêm đứng ở bên ngoài cửa lớp cả buổi, đã nhìn mấy người cả trước lẫn sau mình thi, nhưng cậu lại chỉ nhớ duy nhất một mình Lương Đông.

Bài thơ đó có tám câu, nhưng Lương Đông đọc bị vấp, chính vì thế mà hắn ta mới bị loại. Mấy giảng viên ngồi ở phía dưới lắc đầu, Triệu Tử Thiêm biết Lương Đông đã thấy hết. Dường như, cuộc thi này hắn không mấy quan tâm. Nếu không, tại sao khi chứng kiến một màn đó hắn lại không cảm thấy có chút nuối tiếc nào. Vẫn bình thản mà bước ra bên ngoài.

Đó là lần đầu tiên Triệu Tử Thiêm nhìn thấy Lương Đông.

Lần sau gặp lại, là lúc Lương Đông đang đứng ở bên ngoài lan can xem video nhảy street dance bằng điện thoại. Chiếc điện thoại mà Lương Đông dùng khi ấy, đến bây giờ Triệu Tử Thiêm vẫn còn nhớ nó hiệu gì. Chính là một chiếc Samsung to bản, màn hình cảm ứng của nó còn lớn hơn chiếc I phone của cậu.

Triệu Tử Thiêm đối với mấy món đồ công nghệ điện tử không có nhiều hiểu biết, cho nên mặc dù nhớ rõ hình dáng của chiếc điện thoại đó, nhưng cậu cũng không biết nó là dòng Samsung gì. Sở dĩ, Triệu Tử Thiêm biết điện thoại của Lương Đông khi ấy là hiệu Samsung là bởi vì ngay phía trên mặt máy có in rất rõ ràng.

Lần đó gặp lại, Lương Đông vẫn không phát hiện ra sự tồn tại của cậu. Cho dù cậu có đứng ngay phía sau hắn, hắn cũng không nhận ra.

Có lẽ, nếu như lúc đó Triệu Tử Thiêm không phải là người bắt chuyện trước, thì bọn họ chắc hẳn cứ thế lướt qua nhau.

Triệu Tử Thiêm rất thích Lương Đông, thích ngay từ lần đầu gặp mặt. Khi phát hiện ra hắn ta có chung sở thích với mình, cậu lại càng vui vẻ hơn. Triệu Tử Thiêm cũng không biết tại sao mình lại vui vẻ, khi ấy chạy đến hỏi Lương Đông có thích street dance không, lúc hỏi thì không có gì suy nghĩ cả, nhưng khi hỏi xong rồi mới giật mình với chính bản thân mình. Rõ ràng vừa mới còn đang suy nghĩ trong đầu nên như thế nào bắt chuyện tốt nhất, thế mà hiện tại đã chạy đến trước mặt hắn ta rồi.

Cũng may, Lương Đông không làm khó cậu, khi thấy cậu hỏi như vậy thì rất vui vẻ trả lời. Lần ấy, Lương Đông còn cười với Triệu Tử Thiêm, nhưng mà… nụ cười lần ấy Triệu Tử Thiêm không còn nhớ rõ nữa, chỉ biết Lương Đông khi ấy đã cười với cậu, khiến cho cậu phải ngây ngốc mất vài giây.

Bọn họ, cứ như vậy mà quen nhau. Cùng đi ăn cơm, thỉnh thoảng cùng tập nhảy, rảnh rỗi lại chơi bóng, cho đến tận bây giờ hình như đã trở thành bạn thân rồi.

Triệu Tử Thiêm đối với chuyện ấn tượng đầu khi Lương Đông gặp cậu rất quan trọng, cho nên lúc này liền quay sang hỏi hắn:

“Đông ca, lần đầu thấy em anh có suy nghĩ gì?”

Lương Đông thấy đột nhiên Triệu Tử Thiêm lại hỏi vấn đề này, hắn cũng có chút khó hiểu hỏi lại:

“Thế lần đầu tiên gặp anh, em cho anh mấy điểm?”

Triệu Tử Thiêm không do dự mà trả lời luôn:

“Mười điểm!”

Lương Đông đang chép bài, cũng phải quay sang nhìn Triệu Tử Thiêm cười nói:

“Thật ra em không cần nói thì anh cũng biết”

Triệu Tử Thiêm liếc nhìn Lương Đông một cái:

“Tự tin vô bờ! Thế anh cho em mấy điểm?”

Lương Đông làm ra vẻ đánh giá Triệu Tử Thiêm một lượt, thấy vẻ mặt mong chờ của cậu ta, hắn liền nảy ra ý định muốn trêu chọc một chút:

“Em sao… nếu như mà không đen sẽ được chín điểm”

Triệu Tử Thiêm có chút thất vọng:

“Vậy là được tám điểm thôi hả?”

Lương Đông bật cười, xoa đầu cậu ta không nói gì. Triệu Tử Thiêm lại tiếp tục mở miệng:

“Lần ấy anh cũng tham gia cuộc thi ở trường đúng không?”

Triệu Tử Thiêm không đầu không cuối hỏi, khiến cho Lương Đông cũng không hiểu gì:

“Hả?”

Triệu Tử Thiêm nhìn Lương Đông, sau một lúc mới mở miệng tiếp lời:

“Em nói cuộc thi nhà trường tổ chức lần đó đấy!”

“Lần đó sao?” Lương Đông có chút bất ngờ, hắn không nghĩ đến lần đó Triệu Tử Thiêm cũng nhìn thấy hắn.

Triệu Tử Thiêm gật đầu rồi nói tiếp:

“Em còn biết lần đó anh đọc Hoàng Hạc Lâu của Thôi Hiệu nữa cơ!”

Lương Đông lại một lần nữa rơi vào trầm mặc, hắn không ngờ Triệu Tử Thiêm còn nhớ cả chuyện này.

“Nhưng mà… có lẽ lần đó anh không nhìn thấy em!”

Triệu Tử Thiêm hai mắt ủ rũ nhìn xuống điện thoại. Lương Đông thấy bộ dạng của cậu ta như vậy cũng có chút buồn cười:

“Ngày hôm đó em mặc một chiếc áo kẻ ca rô màu đỏ, quần jean xanh, giày thể thao đen. Hơn nữa mang kính sát tròng, còn đeo cả khuyên tai…”

Triệu Tử Thiêm nghe Lương Đông nói thế, hai mắt mở lớn đột nhiên quay lại. Lương Đông đưa tay xoa đầu Triệu Tử Thiêm rồi nói tiếp:

“Lúc đó anh nghĩ, a tiểu tử này rốt cuộc là ai… nhưng mà...” Lương Đông nói đến đây liền ngừng một chút.

Triệu Tử Thiêm đặt điện thoại xuống bàn, vội vàng hỏi hắn:

“Nhưng mà làm sao?”

Lương Đông khẽ cười:

“Nhưng mà anh không nhớ ngày hôm ấy em thi cái gì”

Triệu Tử Thiêm đưa tay tát nhẹ vào mặt Lương Đông một cái, rồi vui vẻ nói tiếp:

“Em có một bí mật muốn nói cho anh nghe…”

Triệu Tử Thiêm và Lương Đông cùng có chung một thói quen, nếu như một người nào đó có một bí mật sẽ liền nói cho người kia biết. Bọn họ sẽ không giống như những người khác, kiểu như ‘em có một bí mật không biết có nên nói hay không?’. Hay là, ‘nói cho anh nghe một bí mật, đừng để cho người khác biết’. Mà bọn họ sẽ thẳng thắn nói ra luôn, không do dự, cũng không cần thêm vế sau kia ‘đừng để cho người khác biết’ bởi vì bọn họ biết rất rõ đối phương sẽ không nói ra. Giống như bây giờ, Triệu Tử Thiêm nói:

“Em có một bí mật muốn nói cho anh nghe, hôm đầu tiên hai khoa chọn vở kịch em lại gặp anh nữa!”

Lương Đông đương nhiên biết điều đó, lần ấy Triệu Tử Thiêm chính là người đầu tiên chạy đến bắt chuyện với hắn:

“Cái này anh biết, lần đó em còn chạy đến hỏi anh có thích street dance không”

Triệu Tử Thiêm cười hì hì lắc đầu, cậu biết Lương Đông trước lúc đó chắc chắn là không thấy cậu:

“Là trước lúc đấy cơ”

Lương Đông bất ngờ, quay sang hỏi:

“Trước lúc đó sao?”

Triệu Tử Thiêm gật đầu:

“Đúng. Lúc đó anh đang xem video nhảy street dance bằng điện thoại Samsung đúng không?”

Lương Đông giật mình, chẳng trách khi đó Triệu Tử Thiêm đột nhiên lại hỏi hắn có thích street dance không. Khi ấy hắn còn nghĩ, cậu ta chỉ là nói bừa.

Triệu Tử Thiêm thấy bộ dạng ngây ngốc của Lương Đông như vậy, liền vui vẻ giải thích cho hắn hiểu:

“Khi ấy tình cờ thôi, nhưng mà em đứng sát cạnh anh như vậy anh thật sự không cảm thấy gì sao?”

Lương Đông khôi phục bình thường, hỏi lại Triệu Tử Thiêm:

“Cảm thấy cái gì?”

Triệu Tử Thiêm liếc hắn một cái:

“Đúng là không cảm thấy cái gì thật. Mà lúc đó mọi người đang họp ở bên trong, một mình anh lại bỏ ra ngoài xem street dance!”

Lương Đông đột nhiên nảy ra ý định muốn trêu chọc Triệu Tử Thiêm:

“Anh cũng có một bí mật muốn nói cho em. Việc em lúc đó luôn nhìn lén anh, anh đều biết cả!”

Quả thật là Triệu Tử Thiêm thỉnh thoảng sẽ có lúc nhìn về phía Lương Đông. Nhưng là chỉ vô tình khi hắn ta quay đi thôi, đó cũng được gọi là nhìn lén sao. Triệu Tử Thiêm đưa tay tát nhẹ vào má Lương Đông một cái:

“Đại ca à, lúc đó là em nhìn video trên điện thoại của anh đó!”

Lương Đông và Triệu Tử Thiêm cứ như vậy mà trò chuyện suốt cả tiết học cuối. Có một điều Lương Đông không ngờ tới, rằng lần đó trong cuộc thi Triệu Tử Thiêm cũng thấy hắn, hơn nữa còn nhớ rõ hắn đã đọc bài thơ gì. Lần sau gặp lại, hắn còn không nhận ra cậu ta đứng ngay sát cạnh mình. Mãi cho đến khi Triệu Tử Thiêm mở miệng gọi hắn lần đầu tiên, hai người họ mới chính thức quen nhau.

Nếu như Triệu Tử Thiêm không bắt chuyện với hắn trước, hai người họ chắc chắn sẽ không làm bạn như bây giờ. Bởi vì, Lương Đông đối với người lạ luôn xa cách, việc hắn chủ động mở miệng trước sẽ không bao giờ xảy ra, nếu như không có tình huống khẩn cấp gì.

Thích Triệu Tử Thiêm từ khi nào?

Câu hỏi này lại một lần nữa hiện ra trong đầu của Lương Đông. Có phải là từ lúc đó, cái lần mà Triệu Tử Thiêm gọi hắn lại. Hay là từ trước lúc ấy rồi?

Đối với Triệu Tử Thiêm, bản thân cậu cũng không ngờ rằng Lương Đông cũng thấy cậu khi đó, càng không thể ngờ tới, hắn thế nhưng còn nhớ cậu mặc quần áo kiểu gì, có đeo kính mang khuyên tai hay là không.

Lần đầu quen biết Lương Đông, trong lòng Triệu Tử Thiêm luôn nhận định con người này hẳn là một người lạnh lùng. Nhưng sau này, càng tiếp xúc nhiều, Triệu Tử Thiêm lại nhận ra Lương Đông rất ấm áp. Hắn mang lại cho cậu cảm giác bao dung, rộng lớn giống như là đại dương vậy.

Lương Đông và Triệu Tử Thiêm chỉ là hai người nhỏ bé trong thế giới rộng lớn này, bọn họ cứ như vậy mà quen biết nhau. Có lẽ, đây chính là duyên phận, là một phần không thể tách rời giữa hai bọn họ. Từ nay về sau, cuộc đời của Triệu Tử Thiêm chính thức có thêm một người nữa bước vào.

Mà người này…

Gọi là Lương Đông.

___

“Trời hình như sắp mưa, hay là về phòng lấy ô rồi hãng đi nha!”

Lương Đông ngẩng đầu lên nhìn sắc trời u ám, giống như kiểu muốn mưa mà không thể mưa được. Triệu Tử Thiêm đứng đằng sau Lương Đông, thấy hắn cứ do dự mãi liền đẩy hắn xuống bậc thang:

“Không sao đâu, quán cũng gần mà. Em đói rồi, đi nhanh đi”

Lương Đông nhìn bộ dạng đứng xoa bụng của Triệu Tử Thiêm liền bật cười gật đầu:

“Vậy đi thôi, muốn ăn cái gì?”

Triệu Tử Thiêm vui vẻ cùng Lương Đông bước đi trên đường:

“Em ăn cái gì cũng được”

Triệu Tử Thiêm lại đi kiểu chen người, lúc thì ở bên trái, ngay sau đó đã ở bên phải. Như một con khỉ nghịch ngợm chạy xung quanh người Lương Đông, chỉ thiếu mỗi leo lên lưng hắn mà thôi.

“Leo lên lưng anh đi!”

Lương Đông tự nhiên nói như vậy, khiến cho Triệu Tử Thiêm chẳng hiểu gì, liền dừng lại hỏi hắn:

“Sao?”

Lương Đông xoay người, đưa tay xoa đầu Triệu Tử Thiêm, mở miệng trêu chọc cậu ta:

“Em như con khỉ vậy, cứ thích đi đường vòng, chỉ thiếu mỗi bước nhảy lên lưng anh thôi!”

Triệu Tử Thiêm biết Lương Đông đang trêu mình, liền đưa tay tát vào mặt của Lương Đông một cái:

“Đi nhanh đi, mưa bây giờ”

Dạo gần đây, Triệu Tử Thiêm rất hay có thói quen đánh người, chỉ cần không vừa ý một cái là tát Lương Đông ngay. Dĩ nhiên, cái tát này chẳng qua chỉ gọi là xoa mặt một cái. Nhưng một ngày bị tát đến mấy lần như vậy, dù có nhẹ đến mức nào đi chăng nữa cũng phải cảm thấy khó chịu. Chẳng qua Lương Đông không những không cảm thấy khó chịu, mà ngược lại còn rất vui vẻ, mãn nguyện hưởng thụ.

Có một số thói quen, là được người ta chiều hư mà thành.

Lại có một số thói quen chỉ dành cho một người nhất định.

Cũng có một số thói quen, mà chính bản thân người đó không nhận ra.

Và Triệu Tử Thiêm có một thói quen điển hình cho ba loại kể trên

Đó chính là...

Thói quen tát mặt Lương Đông

Thói quen tát mặt này của Triệu Tử Thiêm, là bị Lương Đông chiều hư mà thành. Bởi vì, nếu như Lương Đông kiên quyết nói ra, Triệu Tử Thiêm chắc chắn sẽ không làm như vậy. Thói quen xấu này của Triệu Tử Thiêm là do Lương Đông tạo ra, cho nên thói quen đó chỉ áp dụng trên người một mình hắn. Và đến Triệu Tử Thiêm cũng không nhận ra, bản thân mình lại có thói quen xấu này.

Đối với Triệu Tử Thiêm đó là một thói quen xấu mà rất lâu cậu mới phát hiện ra được, mặc dù biết nó không tốt nhưng mà quen rồi thì không thể sửa. Nhưng đối với Lương Đông thì ngược lại, hắn đặc biệt thích cái cảm giác này. Triệu Tử Thiêm vì hắn mà hình thành một thói quen, hơn nữa thói quen này lại chỉ khi ở bên hắn mới có.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio