Nắng Hạn Gặp Mưa Rào

chương 45: xuân phong mười dặm chẳng bằng em

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tối ngày hôm ấy, khi Lương Đông và Triệu Tử Thiêm trở về ký túc xá thì gặp Phó Tiểu Hinh đang đứng trước cửa phòng . Lương Đông vừa nhìn thấy bóng dáng của cô ấy thì giật mình, quay sang nhìn Triệu Tử Thiêm thấy bộ dạng của cậu ta cũng bất ngờ không kém.

Phó Tiểu Hinh mặc một chiếc váy màu trắng mềm mại, mái tóc dài buông xõa ngang vai, trên tay còn cầm theo một túi đồ nho nhỏ. Không cần suy nghĩ nhiều cũng biết, cô ấy nhất định là đến tìm Triệu Tử Thiêm. Vì thế mà Lương Đông có chút khó chịu quay sang nói với người bên cạnh:

“Tìm em kìa!”

Nói rồi không kịp để cho Triệu Tử Thiêm trả lời, Lương Đông đã đi vào trong phòng của mình. Thật ra, Lương Đông rất muốn đứng ở bên ngoài nghe xem Phó Tiểu Hinh đến tìm Triệu Tử Thiêm có việc gì. Nhưng mà hắn lại sợ nghe được những điều không muốn nghe, cho nên vừa vào phòng liền đi thẳng đến phòng tắm.

Triệu Tử Thiêm chậm rãi bước đến chỗ Phó Tiểu Hinh:

“Tiểu Hinh à?”

Phó Tiểu Hinh nghe thấy có người gọi mình liền quay lại, vừa nhìn thấy người đối diện là Triệu Tử Thiêm thì có chút bất ngờ, tiếp sau đó liền mau chóng nở nụ cười:

“Anh Tử Thiêm?”

Triệu Tử Thiêm gật đầu:

“Em đến đây có việc gì thế?”

Phó Tiểu Hinh hỏi lại:

“Anh Tử Thiêm ở phòng à?”

Triệu Tử Thiêm mỉm cười, bắt đầu có ý trêu chọc Phó Tiểu Hinh:

“Em đến đây tìm ai sao, không phải là để ý ai ở phong anh chứ?”

Phó Tiểu Hinh nghe thấy lời kia của Triệu Tử Thiêm, gương mặt nhỏ nhắn khẽ đỏ bừng. Triệu Tử Thiêm hỏi cô để ý ai ở trong phòng này, còn chẳng phải là cậu ta sao:

“Em đến tìm anh Phó Hiền!”

Triệu Tử Thiêm đưa tay chỉ chỉ, ánh mắt tinh nghịch đảo quanh một vòng rồi gọi lớn:

“Phó Hiền, có bạn gái…”

Triệu Tử Thiêm còn chưa nói hết câu, Phó Tiểu Hinh ở bên cạnh đã vội cắt lời:

“Không phải như vậy đâu anh Tử Thiêm!”

Triệu Tử Thiêm cười hì hì:

“Em còn phải ngại”

Đúng lúc này, Phó Hiền từ bên trong phòng bước ra. Nhìn thấy Phó Tiểu Hinh và Triệu Tử Thiêm đứng chung một chỗ cũng có chút bất ngờ:

“Có chuyện gì sao?”

Triệu Tử Thiêm vội lên tiếng:

“Có bạn gái đến tìm!”

Phó Tiểu Hinh định mở miệng, thì Phó Hiền ở bên cạnh đã liếc Triệu Tử Thiêm một cái:

“Cậu nói linh tinh cái gì đó, là em gái tôi đấy!”

“Hả?” Triệu Tử Thiêm nghe đến đây thì giật mình, được một lúc liền quay sang nhìn Phó Tiểu Hinh, rồi lại nhìn về phía Phó Hiền: “Em gái cậu sao?”

Phó Tiểu Hinh cười nhẹ:

“Em và anh ấy cùng mang họ Phó mà, chẳng lẽ còn không phải?”

Triệu Tử Thiêm vẫn còn chưa thôi bất ngờ, Phó Hiền đã tiếp lời:

“Thôi được rồi, Lý Vĩ tìm cậu cả ngày nay đó!”

Triệu Tử Thiêm xấu hổ đi vào bên trong, Lý Vĩ vừa thấy Triệu Tử Thiêm vào thì liền kéo tay cậu ta lại hỏi nhỏ:

“Này, cô gái bên ngoài là ai thế?”

Triệu Tử Thiêm cười cười:

“Là em gái của Phó Hiền đó!”

Lý Vĩ nghe vậy hai mắt sáng lên:

“Thế sao?”

Triệu Tử Thiêm thấy bộ dạng kia của Lý Vĩ, không cần suy nghĩ nhiều cũng biết cậu ta đang có ý định gì:

“Phó Hiền nói cậu tìm tôi sao?”

Lý Vĩ suýt chút nữa là quên có việc nhờ Triệu Tử Thiêm, nghe cậu ta nói thế thì vẻ mặt liền trở nên ỉu xìu:

“Tôi nói này, cậu với Lương Đông có phải có quan hệ rất tốt đúng không?!”

Đây là một câu hỏi, nhưng ngữ điệu của Lý Vĩ đã sớm khẳng định chắc chắn. Triệu Tử Thiêm nghe Lý Vĩ nhắc đến Lương Đông, trên môi bất giác khẽ nở nụ cười:

“Đông ca sao?”

Lý Vĩ vội gật đầu:

“Đúng đúng, tôi nhờ cậu một việc được không?”

Triệu Tử Thiêm nghi ngờ nhìn Lý Vĩ:

“Việc gì?”

Lý Vĩ đưa tay gãi gãi sau gáy, bộ dạng khó xử:

“Là thế này, bên khoa phát thanh của chúng tôi muốn cậu ta tham gia vào nhóm hùng biện để đi so tài với các trường khác. Ngày hôm nay tôi đã gọi điện cho cậu ta rồi, nhưng mà cậu ta nhất quyết từ chối. Nhóm của chúng tôi không tìm được ai khác cả, chỉ có mỗi cậu ta là thích hợp nhất…”

Triệu Tử Thiêm liếc về phía Lý Vĩ:

“Cho nên?”

Lý Vĩ đi về phía của Triệu Tử Thiêm, vỗ vỗ vai cậu ta:

“Cho nên cậu giúp tôi đi, giúp tôi đi khuyên cậu ta!”

Triệu Tử Thiêm lắc đầu, lấy quần áo chuẩn bị đi tắm:

“Không được đâu, anh ấy đã không muốn đi rồi. Tôi cũng không thể nói được!”

Lý Vĩ thấy thế vội chặn cậu ta lại:

“Này giúp tôi đi mà. Cậu chỉ cần qua đó nói với cậu ta một câu cũng được. Chỉ cần cậu qua đó, nói xong cậu ta không đi cũng không sao!”

Triệu Tử Thiêm chân trái đã bước vào phòng tắm:

“Anh ấy chắc chắn không đồng ý đâu!”

Lý Vĩ vẫn cố kéo Triệu Tử Thiêm lại nài nỉ:

“Cậu giúp tôi đi. Tôi có hai vé xem phim, cậu chịu giúp tôi, tôi sẽ cho cậu hết!”

Triệu Tử Thiêm định đóng cửa phòng tắm, nghe Lý Vĩ nói thế liền xoay người lại hỏi một chút:

“Phim gì?”

Lý Vĩ thấy Triệu Tử Thiêm dường như sắp đồng ý, vội vàng chạy về phía bàn học đưa hai vé xem phim lên trước mặt Triệu Tử Thiêm:

“The Hunger Games !”

Triệu Tử Thiêm liếc nhìn qua hai tấm vé trên tay Lý Vĩ một lúc, mới mở miệng nói:

“Nhưng mà, nếu như anh ấy không đồng ý …”

Triệu Tử Thiêm vẫn còn chưa nói hết câu, Lý Vĩ đã nhanh chóng cắt lời:

“Không sao, chỉ cần cậu chịu qua đó hai vé này sẽ là của cậu!”

Triệu Tử Thiêm nghe thấy thế liền nở nụ cười:

“Được, để hai tấm vé đó lên trên giường của tôi đi. Lát nữa tắm xong tôi sẽ qua tìm Đông ca!”

Triệu Tử Thiêm đồng ý, Lý Vĩ đứng ở ngoài cửa phòng tắm bắt đầu khoa tay múa chân:

“Cậu tắm nhanh lên nhé!”

Triệu Tử Thiêm đẩy Lý Vĩ ra bên ngoài rồi đóng cửa phòng tắm lại:

“Biết rồi, biết rồi. Đi ra ngoài đi!”

Triệu Tử Thiêm tắm xong đi ra ngoài, thấy trên bàn có rất nhiều sữa chua liền khó hiểu hỏi:

“Sữa chua ở đâu mà nhiều vậy?”

Tạ Phi Tốn vừa ăn sữa chua vừa nói:

“Em gái Phó Hiền cho!”

Phó Hiền nằm ở trên giường, nhìn thấy Triệu Tử Thiêm đi ra cũng mở miệng:

“Tiểu Hinh nói cho cậu đó!”

Triệu Tử Thiêm cứ nghĩ Phó Hiền nói đùa, cho nên cũng không suy nghĩ gì đáp lại:

“Ây, cho tôi sao? Vậy tôi không khách sáo!”

Triệu Tử Thiêm cầm lấy một vỉ sữa chua bốn hộp nhỏ chạy qua bên phòng của Lương Đông. Vừa vào phòng liền thấy ai đã ngồi hết trên giường người đấy, mỗi người ôm riêng một chiếc máy vi tính. Triệu Tử Thiêm lên tiếng:

“Chào mọi người!”

Bốn người trong phòng nghe thấy có tiếng nói liền đưa mắt nhìn về phía cửa ra vào. Lương Đông thấy Triệu Tử Thiêm đứng ở bên ngoài cửa phòng cũng giật mình. Khương Chí Phong vui vẻ chào hỏi:

“Anh Tử Thiêm qua đây tìm Đông ca sao?”

Triệu Tử Thiêm gật đầu, trên tay ôm vỉ sữa chua tiến vào bên trong:

“Mọi người có muốn ăn sữa chua không?”

Triệu Tử Thiêm đưa mỗi người một hộp sữa chua rồi đi về phía Lương Đông. Lương Đông vừa nhìn qua bộ dạng kia của Triệu Tử Thiêm, liền biết người này nhất định lại chuẩn bị giở trò gì đó:

“Có chuyện gì sao?”

Triệu Tử Thiêm lắc đầu, đi về phía Lương Đông ngồi xuống bên cạnh hắn. Rồi đưa cho hắn một hộp sữa chua:

“Sữa chua này, anh ăn không?”

Lương Đông nhìn xuống hộp sữa chua trên tay Triệu Tử Thiêm, rồi ngẩng đầu lên nói:

“Của Phó Tiểu Hinh đúng không?”

Mới vừa rồi Lương Đông thấy trên tay Phó Tiểu Hinh có xách một túi đồ, cho nên liền hỏi Triệu Tử Thiêm như vậy. Triệu Tử Thiêm nghe thấy thế cũng bất ngờ:

“Sao anh biết vậy?”

Lương Đông mặc dù đã sớm biết sữa chua là của Phó Tiểu Hinh, nhưng khi nghe thấy Triệu Tử Thiêm khẳng định trong lòng hắn liền trở nên khó chịu:

“Anh không ăn!”

Triệu Tử Thiêm cầm ống hút chọc xuống tấm giấy mỏng trên nắp chai rồi đưa cho Lương Đông:

“Anh không ăn sao?!”

Lương Đông liếc nhìn Triệu Tử Thiêm. Sau đó ánh mắt liền tập trung vào màn hình máy vi tính:

“Có chuyện gì?”

Triệu Tử Thiêm hút một ngụm sữa chua xong thì cười hì hì mở miệng nói:

“Là thế này, Lý Vĩ nói…”

Triệu Tử Thiêm còn chưa nói xong, Lương Đông đã ngắt lời của cậu:

“Anh biết rồi, nói với Lý Vĩ anh không tham gia nhóm hùng biện đó đâu!”

Triệu Tử Thiêm nhìn vẻ mặt khẽ nhăn lại kia của Lương Đông, liền biết rằng cậu dù có nói nữa cũng không có ích gì. Vì thế mà Triệu Tử Thiêm liền đưa hộp sữa chua kia đến trước mặt hắn ta:

“Em cũng nói với cậu ta như vậy rồi. Anh uống sữa chua đi!”

Lương Đông lắc đầu không nói, Triệu Tử Thiêm cũng không để yên:

“Anh xem cái gì mà chăm chú vậy?”

Ánh mắt Lương Đông vẫn nhìn vào màn hình máy vi tính, mở miệng giải thích cho Triệu Tử Thiêm:

“Anh đang đặt vé xem phim!”

Triệu Tử Thiêm thấy trên màn hình vi tính là thông tin bộ phim The Hunger Games thì vội nói:

“Anh muốn xem The Hunger Games à?”

Lương Đông quay sang nhìn Triệu Tử Thiêm rồi gật đầu. Triệu Tử Thiêm thấy vậy liền vui vẻ mở miệng:

“Em có vé đấy, anh muốn xem không?”

Lương Đông liếc Triệu Tử Thiêm một cái:

“Em có vé sao?”

Triệu Tử Thiêm gật đầu, rồi cười:

“Có những hai vé liền!”

Lương Đông nghe Triệu Tử Thiêm nói mình có hai vé xem phim trong lòng lại càng cảm thấy khó chịu. Sữa chua này Phó Tiểu Hinh tặng cho Triệu Tử Thiêm, Triệu Tử Thiêm hẳn là mua vé xem phim đi cùng cô ấy. Hiện tại rủ hắn đi chắc không phải là bị người ta từ chối rồi chứ:

“Thôi không cần đầu, em giữ lấy mà đi cùng Phó Tiểu Hinh”

Triệu Tử Thiêm nghe Lương Đông nói vậy cũng không hiểu gì:

“Em đi xem với Tiểu Hinh làm cái gì? Mà em nghĩ cô ấy cũng không thích cái thể loại này đâu!”

Lương Đông liếc mắt sang nhìn về phía Triệu Tử Thiêm:

“Em còn biết cả người ta thích xem thể loại gì sao?”

Triệu Tử Thiêm cười hì hì, chuyển sang vấn đề khác:

“Đợi một chút, em về phòng lấy vé cho anh. Ngày mai chúng ta cùng đi xem nhé!”

Nói rồi Triệu Tử Thiêm liền đặt hộp sữa chua ở trên bàn, không đợi Lương Đông đồng ý đã chạy về phòng của mình, rất nhanh liền cầm một tấm vé xem phim qua:

“Ngày mai sáu giờ, chiều mai em có tiết học nên anh cứ đến rạp chiếu phim trước đi, em sẽ đến sau!”

Lương Đông cầm lấy vé xem phim trên tay Triệu Tử Thiêm, trong lòng mặc dù vui vẻ nhưng ngoài miệng vẫn giả bộ:

“Anh không đi đâu, ngày mai cho Phó Tiểu Hinh cái vé này!”

Triệu Tử Thiêm cười cười, đưa tay lên tát nhẹ vào mặt của Lương Đồng rồi chạy về mất. Trước khi ra khỏi cửa phòng còn không quên nói đùa một câu:

“Như thế cũng được!”

Triệu Tử Thiêm biến mất ở trước cửa phòng ký túc xá , Lương Đông vẫn nhìn ra phía đó. Mọi người trong phòng khó hiểu, không biết hắn ta nhìn cái gì mà cười ngu ngốc như vậy. Khương Chí Phong thấy thế liền nói:

“Đông ca, anh nhìn cái gì thế?”

Lương Đông vẫn còn đắm chìm trong hạnh phúc, nghe thấy có người hỏi cũng chỉ máy móc trả lời:

“Cầu vồng!”

Cả ba người còn lại trong phòng nghe thấy thế thì trợn tròn mắt, bây giờ là buổi tối, hơn nữa sắc trời còn vô cùng xấu. Đến nửa vầng trăng cũng không có chứ đừng nói là một ngôi sao. Lương Đông nói hắn ta nhìn cầu vồng, ba người lúc đầu thì khó hiểu, lúc sau liền năn ra cười. Ngô Lỗi là người tiếp theo lên tiếng:

“Này, không phải cậu được Tử Thiêm cho vé xem phim miễn phí liền biến thành ngốc nghếch như thế chứ?”

Ngô Lâm thấy Lương Đông vẫn ngồi nhìn ra ngoài cửa lại nói tiếp:

“Bộ dạng này còn có thể gọi là ông chủ sao?”

Triệu Tử Thiêm đi rồi, Lương Đông phải mất vài phút mới khôi phục lại được tinh thần, dĩ nhiên mấy lời trêu chọc của những người trong phòng kia hắn có nghe thấy, nhưng cũng chẳng quan tâm. Bởi vì, đối với hắn những người kia vốn dĩ chẳng hiểu cái gì gọi là ‘xuân phong mười dặm chẳng bằng em’.

Lúc này Lương Đông mới để ý trên bàn của mình vẫn còn hộp sữa chua vừa rồi Triệu Tử Thiêm uống dở. Mắt vừa thấy thế, nụ cười trên miệng liền cứng lại, tiếp theo sau gương mặt trở về lạnh lùng như cũ. Lương Đông không suy nghĩ nhiều, cầm lấy hộp sữa chua đó ném thẳng ra ngoài lan can, từ tầng ba bay xuống tầng một.

Ba người Ngô Lâm, Ngô Lỗi, Khương Chí Phong thấy vậy thì ớn lạnh. Cứ tưởng bởi vì mình trêu chọc Lương Đông nên hắn ta mới tức giận như vậy. Vì thế, không ai nói với nhau câu nào rất hiểu ý mà im lặng.

Thật ra thì Lương Đông hành động như vậy, không phải bởi vì ba người trong phòng nói này nói nọ. Cũng không phải vì hắn không muốn uống đồ thừa của Triệu Tử Thiêm. Mà là, sữa chua đó do Phó Tiểu Hinh tặng, hắn chỉ vừa nhìn thấy thôi thì đã không vui rồi.

___

Ngày hôm sau

Buổi sáng Lương Đông có tiết học lý thuyết trên tầng ba. Bởi vì đây là môn chuyên ngành, cho nên giảng viên dạy môn đó cũng khá là nghiêm túc.

Vốn dĩ Lương Đông không thành kiến gì với giảng viên dạy môn học này, nhưng hôm nay lúc ngồi ở gần cửa sổ, hắn có lơ đãng nhìn ra phía bên ngoài.

Dưới sân trường là một lớp học thể dục. Thường thì mấy lớp học thể dục đa số đều là sinh viên năm nhất mới vào trường, có cả sinh viên năm trên nhưng phần lớn bọn họ một là thi không qua, hai là lười không học cho nên hiện tại mới phải học.

Lương Đông nhìn thấy một nam sinh trên người mặc đồng phục thể dục thoải mái, dáng người cùng kiểu tóc càng nhìn càng thấy quen. Lương Đông ngồi nhích về phía cửa sổ một chút để nhìn cho rõ, nhưng mà nhìn mãi nhìn mãi người kia cũng không có ý định xoay người lại.

Giảng viên phía trên thấy sinh viên bên dưới mất tập trung thì rất khó chịu, chính vì thế liền lên tiếng nhắc nhở Lương Đông:

“Nam sinh ngồi bàn thứ tư trong góc dãy ngoài cùng, cậu đang nhìn cái gì thế?”

Lương Đông giật mình liền ngồi ngay ngắn lại, được một lúc đôi mắt vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn ra phía bên ngoài. Không biết nhìn đến lần thứ bao nhiêu, cậu nam sinh ở dưới sân trường kia cũng chịu xoay người lại.

Lương Đông vừa nhìn thấy gương mặt đó, tâm trạng liền trở nên vui vẻ lạ thường. Giảng viên đã để ý Lương Đông từ lâu rồi, hiện tại thấy hắn ta cứ ngồi dưới lớp học cười cười không chịu để ý đến mình, giảng viên lại càng cảm thấy tức giận hơn.

“Cậu nam sinh kia, mời cậu đi ra khỏi lớp của tôi!”

Lương Đông nghe thấy giảng viên quát lớn, liền vội vàng đứng dậy xin lỗi hứa sẽ không tái phạm. Giảng viên kia liếc hắn một lúc rồi tiếp tục giảng bài.

Khi giảng viên xoay người lên bảng, Lương Đông lại tiếp tục nhìn xuống dưới sân trường. Cảm giác khi nhìn Triệu Tử Thiêm lén lút như thế này so với nhìn chính diện cậu ta có loại gì đó rất phấn khích. Huống hồ, Lương Đông lại phải vừa để ý giảng viên vừa trộm nhìn ai kia.

Triệu Tử Thiêm khi chạy rất buồn cười, bây giờ Lương Đông mới để ý mông của cậu ta rất lớn hơn nữa còn cong cong. Quần thể dục rộng như vậy mà Lương Đông cũng có thể nhìn ra bộ phận nhạy cảm đó. Đủ để chứng minh suy nghĩ của hắn là hoàn toàn đúng.

Trên đường chạy vòng tròn, Triệu Tử Thiêm sẽ nhân lúc không ai để ý mà cố tình chạy theo đường thẳng để đỡ mệt và nhanh kết thúc hơn. Lương Đông chứng kiến một màn này trong đầu liền nghĩ, Triệu Tử Thiêm nhất định là người lười vận động, sau này phải thường xuyên dẫn cậu ta đến phòng tập cùng hắn.

Triệu Tử Thiêm vừa kết thúc vòng chạy liền ngồi xuống luôn tại chỗ, Lương Đông thấy vậy trong lòng thầm lo lắng mắng cậu ta một trận. Người này ngay cả điều cơ bản cũng không biết, mới chạy đường dài như thế ngồi xuống luôn sẽ làm cho tốc độ máu giảm đi đột ngột, nguy hiểm hơn còn có thể mất đi tính mạng.

Lúc Lương Đông định mở điện thoại ra nhắn tin nhắc nhở Triệu Tử Thiêm, thì ở phía dưới sân trường lại xuất hiện thêm một cô gái.

Cô gái này đi về phía Triệu Tử Thiêm, đỡ cậu ta dậy. Lương Đông nheo mắt một lúc liền nhận ra người kia là Phó Tiểu Hinh. Lương Đông ngồi ở trên tầng, cho nên không thể nghe thấy bọn họ đang nói cái gì. Chỉ có thể nhìn thấy Phó Tiểu Hinh kiễng chân lau mồ hôi cho Triệu Tử Thiêm, còn Triệu Tử Thiêm thì hình như cười rất vui vẻ.

Tình cảnh kia, nữ quan tâm nam ai nhìn cũng biết là bọn họ có tình. Lương Đông vừa nghĩ vậy trong lòng liền vô cùng tức giận. Giảng viên lại nhìn thấy Lương Đông phân tâm một lần nữa liền quát lớn:

“Cậu kia…”

Lần này không đợi giảng viên nói hết câu, Lương Đông đã tự động bước ra khỏi lớp học. Hắn hiện tại, không muốn nhìn thấy hai người kia.

___

Ở bên này, Triệu Tử Thiêm vừa mới chạy xong hai vòng sân trường liền mệt mỏi ngồi luôn xuống sân cỏ. Triệu Tử Thiêm rất lười vận động chân tay, huống chi còn chạy những hai vòng lớn như vậy. Cũng may cậu thông minh, lợi dụng lúc không ai để ý ăn gian rút ngắn đường chạy lại, nếu không chỉ sợ ngày hôm nay mệt chết mất.

Lúc Triệu Tử Thiêm đang ngồi nghỉ thì Phó Tiểu Hinh đi tới, lớp học thể dục chỉ có vài ba người là sinh viên năm hai, còn lại đều là sinh viên năm nhất. Trùng hợp là Phó Tiểu Hinh cũng học cùng lớp với cậu.

Phó Tiểu Hinh đi tới, trên tay cầm khăn giấy định lau mồ hôi cho Triệu Tử Thiêm:

“Anh Tử Thiêm, em giúp anh lau mồ hôi”

Triệu Tử Thiêm thấy vậy liền tự giác né tránh. Mặc dù Phó Tiểu Hinh nhìn rất sạch sẽ, nhưng vấn đề này là do thói quen của bản thân cho nên không thể sửa được. Vì thế Triệu Tử Thiêm liền mỉm cười lảng sang chuyện khác:

“Em chạy chưa?”

Phó Tiểu Hinh có điểm mất hứng thu tay lại, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại dáng vẻ bình thường:

“Em chưa, lát nữa mới đến lượt!”

Triệu Tử Thiêm và Phó Tiểu Hinh đứng nói chuyện một lúc thì cũng có người gọi cô ấy ra đường chạy. Sau đó thì không bao lâu liền kết thúc tiết học.

___

Bởi vì thời tiết càng ngày càng nóng, cho nên Triệu Tử Thiêm quyết định đi cắt tóc.

Triệu Tử Thiêm đi vào một salon cầm lên cuốn tạp chí thời trang các kiểu tóc nam. Lật mở từng trang tạp chí, Triệu Tử Thiêm nhìn kiểu nào thấy cũng đẹp hết cả.

Cuối cùng nhìn đến một kiểu tóc, mái để bốn sáu rất là ưng ý. Triệu Tử Thiêm liền gọi thợ cắt tóc đến, chỉ cho anh ta thấy kiểu đó rồi hỏi:

“Anh thấy tôi để kiểu này có hợp hay không?”

Người thợ cắt tóc đánh giá Triệu Tử Thiêm một hồi, cuối cùng trả lời:

“Kiều này là kiểu tóc Hàn Quốc mái để bốn sáu, người vào quán ai nhìn thấy kiểu này cũng đều rất thích, nhưng mà rất ít người để hợp. Tôi thấy gương mặt của cậu... có vẻ cũng hợp đấy!”

Triệu Tử Thiêm do dự một lúc, người thợ cắt tóc kia nói là có vẻ chứ không dám khẳng định chắc chắn, cho nên cậu càng không muốn mang tóc mình ra thử nghiệm.

Triệu Tử Thiêm lại chỉ vào một kiểu tóc khác ở bên cạnh:

“Kiểu này gọi là gì?”

Người thợ cắt tóc tư vấn rất nhiệt tình:

“Đây gọi là tóc nam tỉa layer. Tôi vừa nhìn qua là biết cậu sẽ rất hợp với kiểu này!”

Triệu Tử Thiêm nghe cái tên rất tây, hơn nữa thợ cắt tóc đã nói cậu rất hợp cho nên liền gật đầu chọn kiểu đó.

Sau gần ba mươi phút, Triệu Tử Thiêm cũng cắt tóc xong. Nhìn vào trong gương cảm thấy vô cùng hài lòng, hơn nữa vừa đơn giản vừa gọn gàng, điều quan trọng là rất mát mẻ, tóc ở sau gáy đã cắt ngắn đi không ít.

Triệu Tử Thiêm trả tiền cho người thợ cắt tóc xong, cao hứng bước ra khỏi cửa. Trong lòng âm thầm nghĩ, hôm nay đi xem phim cùng Lương Đông, nhất định hắn ta thấy bộ dạng này của cậu sẽ vô cùng ngạc nhiên cho mà xem.

Bởi vì...

Quá là đẹp trai mà!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio