Nắng Hạn Gặp Mưa Rào

chương 47: anh là tốt nhất

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lương Đông đưa Triệu Tử Thiêm đến bệnh viện. Bác sĩ vừa nhìn thấy vết thương trên chân của cậu ta chỉ hơi nhíu mày lại một chút, rồi gương mặt trở về vẻ bình thản nói Lương Đông đặt Triệu Tử Thiêm lên giường bệnh.

Sau một hồi xem xét kỹ lưỡng vết thương, cuối cùng bác sĩ kết luận:

“Đinh cắm vào sâu, suýt chút nữa chạm vào mạch máu, hai cây đinh thép kẹp giữa đường gân cũng may là không xuyên thẳng vào đó” Nói rồi liền quay sang cùng y tá chuẩn bị dụng cụ nhổ đinh.

Cả một quá trình đó, Triệu Tử Thiêm vẫn luôn quan sát sắc mặt của Lương Đông. Nhưng thấy Lương Đông không biểu hiện quá nhiều sự lo lắng, bác sĩ nói xong hắn liền tự động đi ra khỏi phòng, không nói một lời nào với cậu.

Cảm giác này, khiến cho Triệu Tử Thiêm cảm thấy giống như là mình đã phạm phải một sai lầm gì đó rất lớn.

Lương Đông chán ghét cậu. Nếu không, tại sao hắn không nói lời nào đã rời đi rồi?

Triệu Tử Thiêm vẫn còn nhớ, Lương Đông chưa bao giờ bỏ mặc cậu như vậy cả. Lúc cậu ngã rách quần, hắn liền mau chóng đỡ cậu dậy. Lúc cậu đi giật lùi trước mặt hắn, hắn sẽ nghiêm mặt mà nhắc nhở cậu phải nhìn đường. Lương Đông cho dù tỉnh táo hay ý thức mơ hồ cũng luôn quan tâm đến cậu. Lần uống rượu say đó, hắn là người duy nhất chăm sóc cậu trên bàn ăn, cũng là người duy nhất đưa cậu an toàn trở về ký túc xá. Thế mà hôm nay, khi cậu bị thương đến chảy máu hắn lại không nói câu nào. Cứ như thế mà bỏ đi. Xem ra, Lương Đông thật sự tức giận rồi.

Triệu Tử Thiêm cứ ngồi suy nghĩ mọi chuyện như thế rất lâu, đến nỗi chẳng cảm thấy sự đau đớn nào ở chân. Cho đến khi bác sĩ nói một tiếng là xong rồi. Cậu mới khẽ gật đầu, chậm rãi bước ra khỏi phòng bệnh.

Lương Đông không có ở bên ngoài. Hành lang bệnh viên không phải là sâu hun hút không thấy lối ra, cũng không phải là vắng vẻ không người qua lại. Thế mà, Triệu Tử Thiêm lại cảm thấy cô đơn, hụt hẫng đến thế.

Triệu Tử Thiêm nhận ra một điều, thì ra cho dù cậu có ở nơi đông người, nhiều ánh sáng đến đâu đi nữa, cậu vẫn sẽ cảm thấy hoang mang, lo sợ.

Nếu như Lương Đông xuất hiện, dù cho con đường đó không có người đi vào, hay nó tối tăm đến mức nào cậu cũng cảm thấy yên tâm hơn. Giống như là, cậu đã quen đứng ở phía sau lưng của Lương Đông, để cho hắn vì cậu mà che chở.

Nhớ lại, lần trước khi thất tình. Một đường đi đến quán mì cách trường không xa, con đường đó cũng vắng bóng người qua lại, cho dù có đèn điện nhưng trời vẫn rất tối. Chỉ cần cậu đi cạnh Lương Đông, cậu liền không sợ hãi điều gì cả.

Hay là lần đó, khi Lương Đông và cậu dẫn Phó Tiểu Hinh trở về ký túc xá. Bởi vì đã khá muộn, nên mấy phòng ký túc xá hầu như đã đóng cửa tắt đèn. Nhưng cậu vẫn có thể vui vẻ mà hát cho hắn nghe.

Triệu Tử Thiêm buồn bã, ngồi xuống dãy ghế nhựa hai bên hành lang của bệnh viện. Trên tay vẫn còn cầm hai tấm vé xem phim. Triệu Tử Thiêm cứ ngồi ở đó cúi đầu nhìn chằm chằm vào hai tờ giấy kia. Cho đến khi ở dưới đất xuất hiện một đôi giày thể thao màu trắng. Triệu Tử Thiêm giật mình, ngẩng đầu lên nhìn người đối diện.

Lương Đông đứng ở trước mặt cậu, nhưng bộ mặt vẫn như cũ không tỏ ra quá nhiều biểu cảm gì. Ánh mắt ban đầu của Triệu Tử Thiêm ngập tràn sự sung sướng, nhưng sau đó liền lấp đầy bằng sự mất mát, thất vọng.

Khoảng cách xa nhất chính là khi người ta ở cạnh mình mà không quan tâm đến mình.

Tình cảnh hiện giờ, có phải là giữa cậu và Lương Đông đã là khoảng cách xa nhất rồi hay không?.

Triệu Tử Thiêm do dự, đưa hai tấm vé đang cầm trên tay cho Lương Đông, khó khăn mở miệng:

“Vé này…”

Nhưng mà không để cho Triệu Tử Thiêm nói xong, Lương Đông đã cắt lời cậu:

“Thôi được rồi về thôi!”

Triệu Tử Thiêm khẽ gật đầu. Đến hiện tại cậu rất ngại mở miệng nói chuyện với Lương Đông, kiểu ngại ngùng này là kiểu một người đã làm sai điều gì đó rất lớn, sau đó thì không dám đối diện với người kia.

Lương Đông nhìn xuống bàn chân phải đã được bác sĩ băng bó lại cẩn thận, hơi hơi nhíu mày hỏi Triệu Tử Thiêm:

“Có đi được không?”

Vừa rồi bác sĩ đã cắt hỏng một chiếc dép để thuận lợi cho việc lấy đinh ra dễ dàng, hiện tại trên chân của cậu chỉ còn một chiếc dép bên trái. Cho dù có đi được, thì lúc đi chân phải sẽ phải dẫm xuống đường rất có nguy cơ bị nhiễm trùng. Triệu Tử Thiêm cảm thấy tình trạng của mình bây giờ thật đáng thương, dép cũng không có mà đi hơn nữa còn bị người ta ghét bỏ, cho nên chỉ còn biết thở dài không nói gì.

Lương Đông thấy Triệu Tử Thiêm thở dài, liền biết rằng cậu ta hẳn là không đi được. Vì thế liền không nói lời nào, lặng lẽ đặt Triệu Tử Thiêm trên lưng.

Thật ra thì khi Lương Đông cõng Triệu Tử Thiêm, Triệu Tử Thiêm cũng chẳng thấy có gì bất ngờ cả. Bởi vì, hoàn cảnh như vậy cũng không có cách giải quyết nào khác.

Có điều, Triệu Tử Thiêm không biết. Cách giải quyết thì rất nhiều, ví như Lương Đông có thể đi mua giúp cậu một đôi dép, nếu không có dép có thể mượn của bệnh viện một cây nạng, hoặc muốn hơn nữa có thể dùng tới xe lăn. Nhưng Lương Đông, bởi vì không muốn để cho người nào đó chịu thêm bất cứ đau đớn nào nữa, nên mới chọn cách cõng người đó trên lưng.

Vừa rồi lúc nghe thấy bác sĩ nói sơ qua về tình trạng của Triệu Tử Thiêm, trái tim Lương Đông liền giống như là bị người khác bóp nghẹt. Hắn thật sự không muốn đứng ở trong đó, tiếp tục nghe bác sĩ nói nữa cho nên mới mau chóng đi ra ngoài. Sau khi thanh toán tiền viện phí, mua thuốc men các loại cho Triệu Tử Thiêm xong trở về thì đã thấy cậu ta ngồi ủ rũ ở trên ghế.

Bóng dáng kia sao mà khiến cho Lương Đông cảm thấy nhỏ bé yếu mềm đến thế. Hắn tự trách bản thân tại sao không chờ Triệu Tử Thiêm một chút, tại sao lại vội vã rời đi. Nếu như lúc đó Triệu Tử Thiêm không phải giẫm phải đinh thì thế nào, Triệu Tử Thiêm lúc đó bị mấy cây cột của công trình đang thi công rơi xuống người thì ra sao. Hay giả như nghiêm trọng hơn là bị xe đụng, hắn thật sự không dám tiếp tục nghĩ nữa.

Nhưng mà, Triệu Tử Thiêm dường như không ý thức được việc tự chăm sóc bản thân mình. Khi hắn đi đến bên cạnh Triệu Tử Thiêm, điều đầu tiên cậu ta nói không phải là than thở đau chân với hắn, cũng không phải là vết thương kia nghiêm trọng thế nào. Mà là nói đến chuyện vé xem phim.

Hai tấm vé xem phim kia khiến cho Lương Đông vừa tức giận vừa sợ hãi. Hắn tức giận vì Triệu Tử Thiêm đến bây giờ vẫn còn có thể suy nghĩ đến việc khác. Hắn sợ hãi vì, hai tấm vé xem phim đó giống như một bằng chứng xác thực, tố cáo hắn đã làm ra những việc xấu gì.

Thế cho nên, không đợi Triệu Tử Thiêm nói xong hắn đã nhanh chóng cắt lời của cậu.

___

Lúc bước ra khỏi bệnh viện, người không chịu được không khí nặng nề này đầu tiên chính là Triệu Tử Thiêm. Xét cho cùng, cậu cũng là người có lỗi ở đây:

“Có phải anh đang giận em hay không?”

Lương Đông im lặng không nói gì, Triệu Tử Thiêm lại thở dài:

“Thật sự là anh đang giận em!”

Lương Đông trầm mặc một lúc mới mở miệng:

“Anh có nói là anh giận em sao?”

Triệu Tử Thiêm cười khổ, bộ dạng này còn nói không phải:

“Anh không nói em cũng nhận ra được!”

Bước chân của Lương Đông vẫn trầm ổn đi trên đường, giọng nói cũng không còn xa cách như lúc trước:

“Vậy làm theo ý em. Anh đang giận em!”

Lương Đông nói giận cậu, trái tim Triệu Tử Thiêm liền giống như bị chính lời nói của hắn ta xoáy xâu vào trong tim. Lương Đông thật sự chán ghét cậu rồi.

Triệu Tử Thiêm và Lương Đông cứ im lặng như vậy, cho đến khi Triệu Tử Thiêm lên tiếng hỏi:

“Có nặng không?”

Lương Đông ở phía trước nói:

“Có!”

Triệu Tử Thiêm khó xử định nói Lương Đông để cậu xuống. Nhưng Lương Đông lại mở miệng:

“Em thích Phó Tiểu Hinh đúng không?”

Triệu Tử Thiêm nghe thấy câu này, cũng giật mình đôi chút. Sau đó thì rất nhanh lắc đầu, giống như gấp gáp muốn giải thích rõ ràng:

“Em không thích Tiểu Hinh, sao anh lại hỏi thế?”

Lương Đông cười khổ:

“Sáng hôm nay anh nhìn thấy hai người rất thân mật!”

Triệu Tử Thiêm mở lớn hai mắt, sáng nay quả thực là cậu có gặp Phó Tiểu Hinh, nhưng cậu không làm những hành động ôm hôn thân thiết gì, thậm chí ngay cả một cái nắm tay cũng không có:

“Thân mật?”

Có lẽ Triệu Tử Thiêm không biết, hành động thân mật trong lời nói của Lương Đông không chỉ là ôm hôn hay nắm tay gì mới được coi là thân mật. Đối với hắn, chỉ cần Triệu Tử Thiêm nhìn hoặc là cười với người khác thôi thì hắn đã cảm thấy không thể bình tĩnh được rồi. Huống chi, hôm nay hai người còn đứng sát gần nhau, Phó Tiểu Hinh còn lau mồ hôi giúp Triệu Tử Thiêm.

Thấy Lương Đông không nói, Triệu Tử Thiêm lại càng nóng lòng muốn giải thích hơn:

“Em đối với cô ấy thật sự không có tình cảm gì”

Lương Đông bâng quơ hỏi lại:

“Thật sao?”

Ở trên lưng của Lương Đông, Triệu Tử Thiêm gật đầu rất mạnh, mạnh đến mức khiến cho Lương Đông cảm nhận được rằng cậu ta đang chắc chắn, hơn nữa lời nói phía sau càng làm cho Lương Đông thấy bất ngờ hơn:

“Đúng thế, anh đừng hiểu lầm!”

Nói ra câu này, Triệu Tử Thiêm vốn dĩ chẳng để tâm suy nghĩ cái gì. Nhưng Lương Đông thì ngược lại, hắn là một người rất hay suy nghĩ, chỉ đơn giản là một câu nói ngắn gọn kia của Triệu Tử Thiêm, cũng làm cho hắn có thể phải suy nghĩ đến cả đời.

Triệu Tử Thiêm sợ hắn hiểu lầm?

Làm sao lại như vậy?

Câu hỏi này, đương nhiên một người không thể tìm ra đáp án. Phải đợi rất lâu, rất lâu sau này khi hai người vượt qua tất cả mà cùng nhau tìm ra kết quả.

Lương Đông trong lòng vui sướng lạ thường, nhưng vẫn cố gắng làm ra vẻ hỏi lại:

“Thế sao?. Sáng hôm nay anh còn thấy cô ấy giúp em lau mồ hôi. Tình cảm của hai ngươi không phải là rất tốt thì còn gì!”

Triệu Tử Thiêm ở trên lưng Lương Đông lại một lần nữa lắc đầu mạnh mẽ:

“Không phải đâu, lúc đó em tránh rồi”

Lương Đông khó hiểu:

“Tại sao lại tránh?”

Triệu Tử Thiêm không cần suy nghĩ nhiều đã trả lời:

“Bởi vì chúng em không thân”

Lúc này, Triệu Tử Thiêm mới để ý trên trán của Lương Đông đang đổ mồ hôi. Cậu liền nhanh chóng lấy mấy tờ giấy trong túi thuốc Lương Đông vừa đưa, ra lau mồ hôi giúp cho hắn. Chỉ một hành động nhỏ này thôi, cũng làm cho Lương Đông cảm thấy trong lòng ấm áp lạ thường.

Cũng chỉ một hành động nhỏ này thôi, chính là đáp án cho câu hỏi mà hắn muốn chuẩn bị hỏi. Hắn muốn hỏi rằng, vậy giữa hắn và Triệu Tử Thiêm có phải rất thân hay không?. Đương nhiên thì chưa kịp hỏi, ai kia đã tự dùng hành động để nói cho hắn biết.

Được một lúc, Triệu Tử Thiêm lại thở dài, bắt đầu từ sau lưng hắn nói bâng quơ:

“Em có một chuyện liên quan đến anh, nhưng mà chắc anh không nhớ đâu”

Lương Đông khẽ cười:

“Thật sao, anh cũng có chuyện giống như vậy liên quan đến em”

Chuyện mà Lương Đông và Triệu Tử Thiêm cùng nghĩ tới, chính là chuyện buổi tối say rượu ngày hôm đó. Sự thật là đối phương đã biết rõ ràng, nhưng hai người đó vẫn cứ ngỡ chỉmột mình mình biết.

Triệu Tử Thiêm hai mắt mở lớn:

“Hay là chúng ta cùng nhau nói ra đi!”

Sau khi Triệu Tử Thiêm nói ra câu này, cả hai người liền rơi vào trầm mặc. Cuối cùng thì, không hẹn mà gặp hai người lại cùng một lúc nói ra:

“Hay là thôi đi!”

“Hay là thôi đi!”

Bạn thân chính là hiểu nhau đến đáng sợ như vậy, cùng nhau im lặng, cùng nhau lên tiếng, có suy nghĩ giống nhau. Thậm chí người kia còn chưa kịp hỏi, người còn lại đã làm hành động để trả lời. Thậm chí, khi người kia đột nhiên không biết phải nên nói cái gì, chỉ cần nhìn vào mắt người còn lại họ sẽ tiếp tục nói ra suy nghĩ của chúng ta. Có điều, hãy cứ ngộ nhận đó chỉ là bạn thân, mà không phải là thứ tình cảm khác…

Sau khi hai người cùng nói ra điều đó, liền trợn tròn mắt bất ngờ, lại một lần nữa không hẹn trước cùng nhau cười lớn.

Tiếng cười này, như là sự ngầm định giữa hai người đã không còn gì lo sợ, bực bội trong lòng. Đôi khi Lương Đông và Triệu Tử Thiêm chính là dễ dàng như vậy. Chỉ cần một nụ cười của đối phương, mọi chuyện dù lớn đến mấy cũng có thể bỏ qua, huống chi đây chỉ là chuyện nhỏ.

Mới vừa rồi Triệu Tử Thiêm còn không dám cựa quậy tùy tiện, hiện tại lại bắt đầu dãy dụa ở trên lưng Lương Đông. Hết nhổm lên một chút, rồi nhích người về phía sau. Đôi tay lúc đầu ngại ngùng đặt trên vai Lương Đông, bây giờ thì đã không biết xấu hổ vòng qua cổ hắn. Lương Đông thấy con khỉ ở trên lưng không chịu ngồi yên liền lên tiếng nhắc nhở:

“Em làm cái gì thế?”

Triệu Tử Thiêm cười nhẹ hỏi lại Lương Đông:

“Sao, anh thấy nặng à?!”

Lương Đông biết là Triệu Tử Thiêm có ý trêu chọc mình, cho nên cũng vui vẻ trả lời cậu ta:

“Nặng, em mập lên rồi đấy!”

Triệu Tử Thiêm vòng tay qua cổ Lương Đông, siết chặt lấy cổ hắn:

“Anh thích mà!”

Lương Đông bật cười:

“Em chạy hai vòng sân trường còn cố tình ăn gian rút ngắn đường chạy, đúng là người lười vận động!”

Triệu Tử Thiêm nghe thấy Lương Đông nói thế cũng cảm thấy xấu hổ, nhưng vẫn cứng miệng nói lại:

“Ai nói em lười vận động, chẳng qua là em không thích chạy thôi. Nếu đổi lại là chơi bóng rổ, hay nhảy street dance xem…”

Triệu Tử Thiêm còn chưa nói hết câu, Lương Đông đã lên tiếng cắt ngang lời cậu:

“Không biết xấu hổ, em chơi bóng rổ chưa được mười phút đã kêu mệt muốn nghỉ. Mấy tháng nay cũng có thấy em nhảy street dance nữa đâu”

Những lời này Lương Đông nói rất đúng, cho nên Triệu Tử Thiêm cũng chỉ còn cách lảng sang chuyện khác. Nhanh nhẹn đưa tay tát nhẹ vào má Lương Đông:

“Em cho anh một cái tát!”

Được một lúc Triệu Tử Thiêm lại gọi Lương Đông:

“Đông ca”

“Hả”

Triệu Tử Thiêm ngừng một lúc mới nói tiếp:

“Người cực kì… cực kì… cực kì tốt với em nhất là Lương Đông!”

Lương Đông nghe thấy câu này liền lâm vào trạng thái không biết phải làm sao, sau đó để che dấu sự ngại ngùng của chính bản thân, hắn liền nửa đùa nửa thật nói lại:

“Có phải anh quá nuông chiều em rồi không?”

Triệu Tử Thiêm lấy khăn giấy lau mồ hồi trên trán của Lương Đông:

“Anh là tốt nhất!”

Ngày hôm nay, Triệu Tử Thiêm hai lần liên tiếp nói Lương Đông là người đối xử tốt nhất với cậu. Cho dù hắn không biết, Triệu Tử Thiêm có phải thật sự nghĩ như thế thật không, nhưng khi nghe câu này hắn liền cảm thấy ấm áp lạ thường. Vì thế, liền cười lớn đáp lại:

“Em vui là được!”

Triệu Tử Thiêm ở trên lưng của Lương Đông cựa quậy một chút, sau đó mở miệng:

“Anh nói cái gì thì chính là cái đó!”

Lúc này, Triệu Tử Thiêm lại hỏi Lương Đông:

“Có nặng không?”

Câu hỏi này hôm nay Triệu Tử Thiêm đã hỏi ba lần. Nhưng cũng chỉ đổi lại được một chữ của Lương Đông:

“Nặng!”

Đương nhiên là Lương Đông cảm thấy nặng, bởi vì… hắn đang cõng cả thế giới sau lưng.

Triệu Tử Thiêm cười hì hì:

“Thế mới nói là anh tốt, nặng như vậy cũng không bỏ em lại!”

Lương Đông khẽ cười:

“Em mập lên rồi!”

Triệu Tử Thiêm có chút xấu hổ:

“Thật sự rất nặng sao?”

Lương Đông gật đầu:

“Thật sự!”

Triệu Tử Thiêm trầm tư một lúc, nghiêm túc mở miệng:

“Em sẽ chăm vận động!”

Lương Đông nói:

“Đợi chân em khỏi, anh dẫn em đến phòng tập!”

Triệu Tử Thiêm ở sau lưng hắn gật đầu rất mạnh, giống như là đang rất quyết tâm.

Có một điều đã thay đổi rất lớn trong ngày hôm nay.

Chính là…

Triệu Tử Thiêm đã lờ mờ nhận ra được điều gì đó.

Dĩ nhiên điều này, chỉ bản thân Triệu Tử Thiêm mới biết được.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio