Triệu Tử Thiêm và Lương Đông mỗi người ngồi trên một chiếc giường đối diện nhau. Ngồi một lúc, Lương Đông mới khẽ cười mở miệng:
“Em hỏi anh đi!”
Giữa Lương Đông và Triệu Tử Thiêm luôn có một sợi dây liên kết đặc biệt, bao nhiêu ngày không gặp chỉ cần một ánh mắt thôi là đối phương sẽ hiểu. Giống như bây giờ vậy, khi nghe Lương Đông nói, Triệu Tử Thiêm liền thở dài:
“Mấy ngày nay anh đi đâu vậy?”
Lương Đông vẫn cứ duy trì nụ cười nhẹ, ánh mắt giống như là đang khen ngợi Triệu Tử Thiêm:
“Nói cho em biết hôm nay tâm trạng của anh không tốt”
“Tâm trạng anh không tốt sao?” Triệu Tử Thiêm hỏi.
Lương Đông gật đầu, lại im lặng đợi Triệu Tử Thiêm hỏi hắn tại sao lại như vậy. Triệu Tử Thiêm hiểu ý, nhìn Lương Đông khẽ mỉm cười:
“Nói cho em nghe được không?”
Lương Đông lắc đầu:
“Anh không nói cho em nghe!”
Nói rồi, hai người liền rơi vào trầm mặc. Không biết qua bao lâu, Lương Đông mới chậm rãi mở miệng:
“Mấy ngay hôm nay, ba anh đến tìm anh, nói rằng… mà thôi!” Mấy ngay hôm nay, Lương Đông quả thực là vướng vào rất nhiều chuyện, từ chuyện của Triệu Tử Thiêm rồi đến chuyện của ba mình. Khi mà hắn không biết nên làm như thế nào, thì đột nhiên trong đầu hắn lại xuất hiện hình ảnh của Triệu Tử Thiêm. Thế cho nên hôm nay hắn mới trở về ký túc xá, phòng hắn bước chân vào đầu tiên không phải là phòng của bản thân, mà lại là phòng của Triệu Tử Thiêm. Nhưng mà, Triệu Tử Thiêm lại không có ở trong đó.
Lương Đông đã đứng ở bên ngoài hành lang rất lâu, hắn đứng từ chiều cho đến hiện tại đã là hơn chín giờ rồi. Suốt bốn tiếng đồng hồ, đầu óc hắn trống rỗng, hút hết điếu thuốc này liền đổi điếu thuốc khác. Cho đến khi nghe thấy tiếng của Triệu Tử Thiêm hắn mới giật mình quay trở lại thực tại.
Triệu Tử Thiêm vẫn như vậy, chỉ khác một điều là lần này gặp hắn, cậu ta lại không cười như mọi khi. Hai tuần này Lương Đông luôn ủ rũ chán nản, còn Triệu Tử Thiêm vẫn sống tốt thì phải. Tối hôm nay còn đi ăn uống với bạn cùng phòng, có thể nào trong những ngày hắn không ở đây cậu ta sẽ đi chơi với Phó Tiểu Hinh hay không, hẳn là có. Lần trước Phó Tiểu Hinh cũng đã nói muốn Triệu Tử Thiêm cùng đi xem phim mà.
Tên tài khoản weibo của Triệu Tử Thiêm đổi thành ‘Muốn Được Quan Tâm’ là muốn để cho Phó Tiểu Hinh thấy, không phải là hắn đâu.
Triệu Tử Thiêm im lặng, quan sát sắc mặt của Lương Đông. Đôi mắt một mí hẹp dài lúc đầu còn có ý cười, lúc sau liền hiện rõ sự chua xót thất vọng.Cuối cùng Triệu Tử Thiêm liền đứng dậy, bước đến bên giường đối diện ngồi xuống cạnh Lương Đông. Một tay khoác lên vai của hắn, khẽ mỉm cười an ủi:
“Đừng lo, em vẫn luôn ở đây mà!”
Triệu Tử Thiêm vốn dĩ không biết mấy ngày hôm nay đã xảy ra chuyện gì với Lương Đông, nhưng mà khi thấy Lương Đông buồn bã như vậy, cậu liền muốn giúp cho hắn vui lên. Lời kia, tuy không phải là dùng chọc cho Lương Đông cười, nhưng lời đó có một ý nghĩ rất quan trọng. Ít nhất thì Triệu Tử Thiêm cũng nghĩ như vậy.
Triệu Tử Thiêm nói vẫn luôn ở đây, là muốn cho Lương Đông biết cậu sẽ là chỗ dựa tinh thần cho hắn mỗi khi hắn mệt mỏi. Cũng muốn nhắc nhở cho hắn biết rằng cậu vẫn luôn ở đây, muốn hắn ghi nhớ kỹ điều này.
Lương Đông nghe thấy lời nói kia của Triệu Tử Thiêm liền bất ngờ, hai mắt mở lớn. Sau đó khóe miệng khẽ nhếch lên không rõ ý tứ, cuối cùng thở dài nói ra mọi chuyện:
“Nói cho em nghe, lúc còn nhỏ anh có xem một chương trình khảo cổ học, sau khi xem xong anh nói với mẹ muốn trở thành nhà khảo cổ. Mẹ anh lúc đó nói rất nhiều điều có liên quan đến lĩnh vực ấy, cho đến khi lớn lên anh cuối cùng cũng không làm nhà khảo cổ” Lương Đông nói đến đây, liền ngừng lại một chút quan sát Triệu Tử Thiêm, thấy biểu tình chăm chú lắng nghe của cậu ta, mới mở miệng nói tiếp:
“Cả nhà anh vốn làm kinh doanh, anh nghĩ sau này mình cũng sẽ theo ngành nghề đó. Đến cuối cùng khi chuẩn bị thi đại học, anh lại lén giấu ba mẹ anh đăng ký vào trường nghệ thuật, rồi học khoa diễn xuất. Trước lúc đó anh cũng đã đăng ký vào một trường kinh tế, nhưng mà sau này giấy không gói được lửa, bên trường kinh tế đó báo cho gia đình anh biết rằng mấy tháng nay anh không đi học. Đến khi ba anh phát hiện ra chuyện này, ông ấy còn rất tức giận. Cuối cùng chuyện cũng đã rồi, không thể thay đổi được nữa!” Nói đến đây, Lương Đông liền quay sang hỏi Triệu Tử Thiêm:
“Em nói xem, có phải anh vốn dĩ sai lầm ngay từ đầu rồi hay không?” Triệu Tử Thiêm im lặng không nói, Lương Đông lại thở dài: “Từ đầu đến cuối thật sự chẳng ai ủng hộ anh cả!”
Triệu Tử Thiêm chưa bao giờ thấy Lương Đông buồn như vậy, hiện tại thấy hắn ta có vẻ thất vọng như thế. Triệu Tử Thiêm liền vội vàng lên tiếng trấn an:
“Còn có em mà, em vẫn luôn ở đây!”
Lương Đông nghe thấy lời này thì giật mình quay sang bên cạnh. Triệu Tử Thiêm hai mắt mở lớn, đôi mắt kia hôm nay hẳn là không mang áp tròng hay kính mắt gì cả. Nhưng mà Lương Đông vẫn chỉ dám nhìn vào đó ba giây thôi, cho nên hắn không thể thấy hôm nay mắt Triệu Tử Thiêm có màu gì:
“Có thật không?”
Triệu Tử Thiêm khoác lấy vai Lương Đông, mạnh mẽ gật đầu. Lương Đông an tâm hơn một chút, tiếp tục kể chuyện của mình:
“Sau đó thì, anh học được nửa kỳ của khoa diễn xuất liền đổi sang khoa phát thanh. Hiện tại còn muốn mở cửa hàng. Em nói xem, anh rốt cuộc là muốn làm cái gì? Anh cũng không biết mình muốn làm cái gì cả!”
Triệu Tử Thiêm im lặng một lúc liền mở miệng:
“Không phải anh hiện tại rất tốt sao? Vừa học vừa kinh doanh!”
Lương Đông cảm thấy như vậy quả thực là không có vấn đề gì, nhưng mấy ngày nay ba hắn đến tìm hắn. Ông ấy tuy rằng không có ý ép buộc hắn phải làm cái này hay làm cái kia, nhưng ý của ba mình thế nào, Lương Đông đương nhiên là hiểu rõ. Lúc rời đi, ông ấy chỉ để lại duy nhất một câu: ‘Con đã lớn thế này rồi…’
“Em thấy vẫn tốt sao? Anh cảm thấy như thế này không tốt gì cả”
Triệu Tử Thiêm khó hiểu nhìn Lương Đông. Lương Đông khẽ nở nụ cười chua xót:
“Không những chỉ có vấn đề đó thôi đâu! Còn có vấn đề khác nữa…”
Triệu Tử Thiêm khẽ hỏi:
“Còn có vấn đề gì nữa sao?”
Lương Đông gật đầu, vấn đề này hắn cũng đã suy nghĩ rất lâu rồi, vốn định sẽ không định nói ra, hôm nay mượn men rượu sẽ nói ra luôn một thể:
“Có một vấn đề liên quan đến em”
Triệu Tử Thiêm giật mình chỉ vào bản thân:
“Liên quan đến em?”
Lương Đông khẽ nở nụ cười:
“Là chuyện say rượu ngày hôm đó, sau đó lúc về… em chắc hẳn là không biết đâu”
Khi nghe Lương Đông nói thế, Triệu Tử thiêm liền lâm vào trạng thái hoang mang. Sau đó, không phải là chuyện kia hay sao. Chẳng lẽ Lương Đông cũng biết rồi, Triệu Tử Thiêm nghi ngờ hỏi Lương Đông:
“Là chuyện đó sao?”
“Chuyện đó?” Lương Đông nghe Triệu Tử Thiêm nói vậy thì cũng giật mình.
Triệu Tử Thiêm khẽ gật đầu:
“Là chuyện đó?!”
Lương Đông nhìn Triệu Tử Thiêm một lúc, quan sát biểu hiện của cậu ta hiện giờ. Khóe miệng Triệu Tử Thiêm tuy rằng vẫn duy trì nụ cười nhạt, nhưng mà hắn cảm nhận được sự nghiêm túc của cậu ta. Đặc biệt là ánh mắt kia, luôn chăm chú nhìn về phía hắn, giống như là cũng muốn đánh giá hắn vậy. Cuối cùng hai người liền cười lớn, cười một cách thoải mái sau bao ngày căng thẳng tự mình làm khổ đối phương. Lương Đông và Triệu Tử Thiêm không hẹn trước cùng nhau nói ra:
“Đúng là chuyện đó!”
“Đúng là chuyện đó!”
Bọn họ cùng lúc mở miệng, suy nghĩ cũng giống y hệt nhau, chỉ có một điều là bọn họ lại nghĩ sai. Mỗi người luôn nghĩ đối phương vốn dĩ chẳng quan tâm quá nhiều, chỉ là thoải mái như việc xảy ra một sự cố nhỏ. Cũng may, lần này có người lên tiếng nói ra… nếu không đoạn thời gian tiến thêm một bước trong tình cảm của hai bọn họ sẽ phải kéo dài nữa. Lương Đông nhìn Triệu Tử Thiêm nghiêm túc nói ra một câu:
“Anh nghĩ… tình bạn của chúng ta không thể vô tư như trước được nữa!”
Triệu Tử Thiêm nghe Lương Đông nói vậy, trái tim liền thắt lại. Lương Đông không muốn làm bạn với cậu nữa? Triệu Tử Thiêm cứ như vậy im lặng ngồi bên cạnh hắn, không biết qua bao lâu, Lương Đông liền nở nụ cười chua xót hỏi Triệu Tử Thiêm:
“Em nghĩ sao?”
Triệu Tử Thiêm trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào. Trong lòng cậu dĩ nhiên là không hy vọng như vậy, nhưng Lương Đông lại nói thế kia. Đến bây giờ, Triệu Tử Thiêm mới cảm nhận được rõ ràng cái cảm giác không muốn đối diện với mọi thứ là thế nào:
“Em…”
Triệu Tử Thiêm chưa kịp nói xong, Lương Đông đã cắt lời của cậu:
“Em không muốn như vậy sao?”
Triệu Tử Thiêm thật sự không muốn chỉ vì một sự cố nho nhỏ mà kết thúc tình bạn của mình giữa cậu và Lương Đông. Huống chi hiện tai cậu đã nhận ra một số điều… Thế cho nên, Triệu Tử Thiêm mới vội vàng lắc đầu.
Lương Đông đứng dậy định đi về phòng, trước khi đi còn để lại cho Triệu Tử Thiêm một cậu:
“Nhưng anh không muốn vậy!”
Triệu Tử Thiêm vôi vã đứng lên:
“Anh muốn như thế nào?”
Lương Đông dừng bước, xoay người tiến về phía Triệu Tử Thiêm:
“Anh nghĩ hôm nay nên nói rõ ràng mọi chuyện”
Triệu Tử Thiêm nghe vậy cả người giống như rơi xuống dưới đáy vực, một đáy vực sâu không đáy khiến cho cậu cứ lơ lửng ở giữa không trung, mọi thứ xung quanh đều là bóng tối đến một vệt sáng yếu ớt cũng không có. Nhưng mà sự thật này, trước sau vẫn sẽ phải đối diện. Hiện tại giải quyết rõ ràng cũng không phải là chuyện xấu, chỉ là Triệu Tử Thiêm thật sự không ngờ sẽ kết thúc nhanh như vậy. Đúng lúc Triệu Tử Thiêm đang định nói gì đó, thì Lương Đông đã trực tiếp dùng miệng của hắn chặn môi cậu lại.
Là phương thức trực tiếp, chứ không phải cách gián tiếp cắt ngang lời nói thường ngày. Lại là một nụ hôn khi Lương Đông say rượu, nhưng lần này ý thức của hắn có vẻ vẫn rất tỉnh táo, còn Triệu Tử Thiêm đến một giọt rượu cũng chưa đụng vào. Nói Lương Đông do rượu mới làm ra hành động như vậy thì có thể chấp nhận được. Nhưng mà Triệu Tử Thiêm rõ ràng là không say, nhưng nụ hôn kia của Lương Đông so với mấy ly rượu khác còn mạnh hơn gấp trăm lầm. Trong nhất thời, Triệu Tử Thiêm không biết nên phải làm cái gì. Ngay cả cử động cũng không thể, chỉ còn biết đứng im tại chỗ chậm rãi đón nhận. Cho đến khi, Lương Đông rời khỏi môi cậu, Triệu Tử Thiêm cũng chưa thể hoàn toàn thức tỉnh. Bên tai chỉ loáng thoáng nghe được lời nói kia của Lương Đông:
“Rõ ràng… chính là như vậy!”
Một lời kia Lương Đông nói, Triệu Tử Thiêm có ngu ngốc đến đâu cũng không thể không hiểu. Nhưng kết quả này, chẳng phải là kết quả mà cậu không dám nghĩ tới nhất sao?
Lại nói đến Lương Đông, sau khi trở về phòng liền mặt đỏ tim đập loạn phóng thẳng vào nhà tắm. Trong gương nhỏ phản chiếu hình ảnh của bản thân. Vừa rồi hắn còn có chút say xỉn, sau khi hôn Triệu Tử Thiêm rồi liền giật mình tỉnh táo trở lại. Triệu Tử Thiêm có vì hành động này của hắn mà trở nên chán ghét hắn hay không.
Lương Đông càng nghĩ càng cảm thấy hoang mang. Cho đến khi Khương Chí Phong đập cửa phòng tắm gọi hắn, hắn mới khôi phục lại tinh thần, mang vẻ mặt không có quá nhiều biểu cảm đi ra. Bốn người trong phòng thấy thế, liền nghĩ ngay rằng Lương Đông và Triệu Tử Thiêm cãi nhau, cho nên ba người phòng bên cũng tự động hiểu ý nhau trở về phòng của mình.
Về đến phòng, Triệu Tử Thiêm đã nằm sẵn ở trên giường chùm chăn kín mặt. Vì thế mà ba người kia càng chắc chắn suy nghĩ vừa rồi của mình hơn. Sự thật thì hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của bọn họ, Triệu Tử Thiêm đang ở trong chăn trộm cười.
___
Sáng ngày hôm sau Lương Đông và Triệu Tử Thiêm cùng có tiết học chung lớp.
Triệu Tử Thiêm đứng ở bên ngoài cửa phòng từ rất lâu. Muốn đợi Lương Đông bước ra khỏi phòng sẽ làm như là trùng hợp gặp hắn rồi cùng đi đến lớp.
Thật ra thì sau buổi tối ngày hôm đó, người được hôn vỗn dĩ chẳng có biểu hiện ngại ngùng gì. Nhưng người đi hôn người ta lại ngại không dám ló mặt ra ngoài. Lương Đông ngồi trong phòng, nhìn đồng hồ còn chưa đến ba phút nữa là vào lớp, trong lòng nghĩ chắc chắn Triệu Tử Thiêm đã đi rồi, cho nên mới yên tâm bước ra ngoài. Nhưng vừa bước ra ngoài, phía sau liền có tiếng gọi lớn của người nào đó:
“Đông ca!”
Lương Đông giật mình, gương mặt cố gắng làm ra vẻ như bình thường quay lại đằng sau khẽ cười với Triệu Tử Thiêm:
“Em chưa đi học sao?”
Triệu Tử Thiêm mỉm cười:
“Hôm nay dậy muộn”
“À!” Lương Đông chỉ à một tiếng, bởi vì hắn không biết bây giờ nên nói cái gì nữa. Tốt nhất là Triệu Tử Thiêm đừng nhắc đến chuyện tối ngày hôm qua, nếu như Triệu Tử Thiêm thật sự nhắc đến, hắn sẽ nói là bởi vì say nên mới làm ra hành động như vậy.
Triệu Tử Thiêm dường như đọc được suy nghĩ trong đầu của Lương Đông, quả thực nhắc đến chuyện tối ngày hôm qua:
“Đông ca, tối hôm qua…”
Lương Đông nghe thấy thế thì giật mình, vội vàng ngắt lời cậu:
“Sao?”
Triệu Tử Thiêm dừng lại nhìn Lương Đông một lúc, trong lòng bắt đầu tức giận thầm nghĩ chắc không phải Lương Đông đã quên rồi chứ:
“Tối ngày hôm qua anh nói…”
Lương Đông vẫn vờ như không biết gì cả:
“Hả?”
Triệu Tử Thiêm buồn bã, gương mặt tỏ rõ vẻ thất vọng:
“Thôi đi học đi!”
Lương Đông nhìn thấy vẻ mặt kia của Triệu Tử Thiêm cũng cảm thấy bất ngờ, tại sao bộ dạng của Triệu Tử Thiêm lại ủ rũ như vậy. Có phải là Triệu Tử Thiêm cũng có chút mong đợi hay không, cho nên Lương Đông liền ném đá dò đường một chút:
“Chuyện hôm qua sao…” Lương Đông cố tình kéo dài không nói, Triệu Tử Thiêm nghe thấy Lương Đông nhắc đến chuyện này liền quay sang bên cạnh, dùng vẻ mặt mong chờ nhìn hắn.
Lương Đông muốn đánh cược một lần, mặc dù hắn không chắc là sẽ thành công. Cho nên hiện tại Lương Đông liền làm ra vẻ mặt trầm trọng:
“Qua đây anh nói cho em nghe một điều”
Triệu Tử Thiêm thấy Lương Đông đột nhiên như vậy cũng giật mình khó hiểu, chậm rãi tiến sát về phía hắn:
“Có chuyện gì sao?”
Lương Đông mau chóng chạm môi vào má của Triệu Tử Thiêm, sau đó thì thầm ở bên tai cậu:
“Rõ ràng, chính là như vậy!”
Triệu Tử Thiêm giật mình, quay sang liếc Lương Đông một cái rồi mỉm cười, đưa tay tát nhẹ vào má ai kia:
“Em cho anh một cái tát!”.
Nói đến tình yêu Lương Đông và Triệu Tử Thiêm sẽ có những suy nghĩ rất kỳ lạ. Ví như hai người không cần nói ra lời yêu với đối phương, người còn lại cũng có thể hiểu được. Hay nếu như đối phương có làm gì sai, cũng không nhất thiết phải dùng lời xin lỗi mới có thể giải quyết tất cả mọi chuyện. Đối với bọn họ, lời nói ra thì rất dễ dàng nhưng làm được việc mình đã nói hay không lại là chuyện khác.
Giống như câu nói sau này Lương Đông đã từng nói với rất nhiều người: Đối với tôi một nghìn câu anh yêu em không bằng một câu anh nuôi em, cho nên yêu hay không yêu không cần tùy tiện nói, mà chỉ cần biểu hiện.
Khi Lương Đông nhìn qua sắc mặt của Triệu Tử Thiêm liền biết ngay rằng đối phương đang nghĩ gì, cho nên hắn mới dùng hành động hôn Triệu Tử Thiêm một cái, sau đó nói ‘rõ ràng, chính là như thế’. Triệu Tử Thiêm đương nhiên cũng hiểu ý người còn lại, đáp trả lại Lương Đông bằng một cái tát nhẹ rồi nói rằng ‘em cho anh một cái tát!’.
Có phải đối với bọn họ ‘rõ ràng, chính là như vậy!” và ‘em cho anh một cái tát!’ như là lời nói của các cặp đôi thông thường khi nói ‘anh yêu em’ và ‘em cũng thế’ hay không?
Đương nhiên, điều này chỉ có người trong cuộc mới biết.