Triệu Tử Thiêm vốn định không đi ra ngoài sân bóng, nhưng nghĩ lại nếu như bây giờ mình không đi, ngày mai chắc chắn còn thảm hơn. Thế cho nên Triệu Tử Thiêm loay hoay một hồi, cuối cùng cũng chuẩn bị xong mọi thứ.
Lương Đông nói cậu cầm theo thuốc mỡ, cái này không cần suy nghĩ nhiều Triệu Tử Thiêm cũng biết Lương Đông muốn làm gì. Mà nếu không cầm theo, chỉ sợ hắn lại tự mình đi lấy thuốc mỡ mất. Nói tóm lại, cậu cầm hay không cầm thì thuốc mỡ nhất định cũng sẽ có, chính vì thế mà Triệu Tử Thiêm chỉ còn cách động tay với lọ thuốc mỡ kia.
Lúc đi đến ngăn tủ lấy thuốc mỡ, Triệu Tử Thiêm đã lén bóp hết số thuốc mỡ còn lại sang một cái hộp khác, đến lúc Lương Đông nói bôi thuốc cậu sẽ làm như không biết gì nói lấy nhầm lọ thuốc mỡ đã hết, chẳng lẽ lúc đó Lương Đông còn có thể chạy về phòng lấy thuốc mỡ của hắn ra hay sao.
Triệu Tử Thiêm còn biết mấy ngày nay Lương Đông rất thích cắn tai cậu, mà cậu mỗi khi bị đầu lưỡi xấu xa kia của hắn chạm vào, cả người sẽ đột nhiên vô lực. Suy nghĩ một hồi, Triệu Tử Thiêm cuối cùng cũng nghĩ ra một cách, chính là… đeo khuyên tai.
Thật ra thì Triệu Tử Thiêm không có lỗ tai, cậu trước đây đeo khuyên tai chỉ dùng hàng giả có nam châm dính ở phía sau, bình thường thì không hay đeo, bởi vì đeo khuyên tai giả đó một lúc sẽ có cảm giác hơi đau, hôm nay chính là lúc đôi khuyên tai trước đây bị ghẻ lạnh phát huy tác dụng. Để xem Lương Đông còn có thể cắn tai cậu nữa hay không.
Triệu Tử Thiêm làm mặt lạnh đi ra ngoài, vừa ra đến cửa y như rằng gặp ngay cái mặt vuông đáng ghét của ai kia. Lương Đông thấy bộ dạng cau có của Triệu Tử Thiêm thì khẽ cười hỏi:
“Có mang thuốc mỡ hay không?”
Triệu Tử Thiêm liếc mắt nhìn Lương Đông một cái, sau đó nhìn xuống phía dưới tay mình, lọ thuốc mỡ kia hiện tại được cậu nắm chặt trong tay chỉ thò mỗi đầu nắp ra ngoài. Lý do Triệu Tử Thiêm không đưa thẳng lọ thuốc mỡ đến trước mặt Lương Đông là vì sợ hắn phát hiện ra lọ thuốc mỡ đó vốn dĩ đã bị cậu bóp xẹp lép không còn thuốc bên trong:
“Anh không thấy sao?”
Lương Đông thấy lọ thuốc mỡ ở dưới tay Triệu Tử Thiêm thì hài lòng, đi đến bên cạnh khoác vai Triệu Tử Thiêm kéo đi:
“Đã bôi thuốc hay chưa?”
Triệu Tử Thiêm biết ngay kiểu gì Lương Đông cũng nhắc đến vấn đề đó. Vừa rồi ở trên xe Lương Đông đã bôi giúp cho cậu, sau đó lúc về đến ký túc xá đi tắm vẫn còn chưa bôi lại, nhưng mà Triệu Tử Thiêm vẫn nói:
“Bôi rồi”
Lương Đông quay sang nhìn Triệu Tử Thiêm cười nhẹ như gió xuân:
“Có thật không?”
Triệu Tử Thiêm gật đầu:
“Thật!”
Lương Đông đột nhiên ghé sát vào bên tai Triệu Tử Thiêm: “Lát nữa kiểm tra” Nói đến đây, Lương Đông mới chợt nhận ra rằng hôm nay Triệu Tử Thiêm mang khuyên tai, vì thế liền nhăn mày lại hỏi: “Tại sao em mang khuyên tai?”
Triệu Tử Thiêm thấy bộ dạng nhăn nhó kia của Lương Đông thì cười thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn không tỏ ra quá đắc ý: “Mới mua, anh thấy sao có đẹp không?”
Lương Đông chỉ nhíu mày không nói gì. Triệu Tử Thiêm thở nhẹ, vậy coi như thoát được một kiếp nạn, lát nữa cậu phải dụ dỗ Lương Đông nói hắn xóa đoạn video đáng xấu hổ kia đi:
“Đông ca…” Triệu Tử Thiêm lơ đãng gọi.
Lương Đông vẫn khoác vai Triệu Tử Thiêm đi về phía sân bóng:
“Hả?”
“Anh có mang điện thoại hay không?” Mục đích Triệu Tử Thiêm đi ra sân bóng chính là xóa đoạn video của mình ở trong máy Lương Đông, nếu bây giờ mà hắn không mang điện thoại cậu chắc chắn sẽ chạy về phòng luôn, khỏi cần tốn công vô ích.
Lương Đông làm sao mà không hiểu suy nghĩ xấu xa của ai kia, cho nên khi Triệu Tử Thiêm hỏi như thế hắn liền nói:
“Có mang”
Triệu Tử Thiêm quay sang nhìn Lương Đông một chút, lại nhìn xuống dưới túi quần của Lương Đông, thấy chỗ đó có một vật thể hình chữ nhật rất giống với điện thoại nổi lên, để cho chắc chắn Triệu Tử Thiêm liền đưa tay xuống đo sờ thử:
“Để chỗ này à?”
Lương Đông mắt thấy móng vuốt xấu xa của ai kia định đưa xuống túi quần mình thì chặn lại:
“Ừ!”
Triệu Tử Thiêm và Lương Đông cuối cùng cũng đi đến sân bóng rổ, ở trên sân đã chẳng còn ai nhưng mấy cột đèn lớn ở đó vẫn còn phát sáng. Lương Đông kéo Triệu Tử Thiêm ngồi xuống hàng ghế dành cho khán giả, gương mặt bắt đầu tiến sát về phía cậu, cuối cùng khi môi của hai người chỉ cách nhau vào xăng ti mét, Lương Đông mới nhẹ giọng nói:
“Có phải anh quá nuông chiều em rồi hay không?”
Triệu Tử Thiêm thấy Lương Đông như vậy, liền khẽ nuốt một ngụm nước miếng, khóe miệng cố gắng kéo ra một nụ cười, đưa tay đẩy hắn cách xa mình một chút:
“Làm gì có chứ… Anh ngồi thẳng người lên đi!”
Lương Đông quả thật ngồi thẳng người lại, quay sang nhìn Triệu Tử Thiêm cười mờ ám:
“Vén ao lên xem bôi thuốc chưa”
Triệu Tử Thiêm nghe Lương Đông nói vậy trong lòng liền hoảng loạn, vừa mới rồi lúc ở trong phòng cậu cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý cho việc này, kiểu gì Lương Đông cũng nhắc đến việc đó. Nhưng đến bây giờ đối diện thực tế vẫn cảm thấy hoang mang như thường:
“Bôi rồi”
Lương Đông im lặng một lúc, sau đó thật sự không đề cập đến việc bôi thuốc kia nữa:
“Xem hết đoạn video kia chưa?”
Triệu Tử Thiêm nghe thấy Lương Đông nói thế thì mới bừng tỉnh, mục đích cậu đến chỗ này chính là làm cho đoạn video đó biến mất vĩnh viễn, chính vì thế mà Triệu Tử Thiêm đành mặt dày nói:
“Vẫn còn chưa, muốn xem cùng anh”
Lương Đông cũng có chút ngạc nhiên hỏi lại:
“Muốn xen cùng anh?”
Triệu Tử Thiêm gật đầu. Lương Đông liền hứng thú:
“Vậy em lấy điện thoại ra đây”
Triệu Tử Thiêm vốn là muốn nhân cơ hội Lương Đông lấy điện thoại ra sẽ giật lấy nó, tuy rằng sức của cậu không bằng sức Lương Đông nhưng mà nếu giật lấy điện thoại chạy một vòng quanh sân bóng vẫn còn kịp xóa được thứ cậu muốn xóa:
“Sao lại lấy điện thoại của em? Lấy của anh đi”
Lương Đông nhìn bộ dạng nôn nóng của sóc nhỏ nhà mình một lượt, hắn hiện tại thật sự muốn hôn môi Triệu Tử Thiêm đến khi nào cậu ngạt thở mới thôi, bởi vì bờ môi kia đang vô thức mím lại:
“Em nói muốn xem cùng anh cơ mà, nếu không dùng điện thoại của em thì thôi, dù gì anh cũng xem rồi!”
Triệu Tử Thiêm trong lòng thầm nghĩ, nếu bây giờ có một viên đá hay một cây gậy nào đó ở quanh đây, cậu nhất định sẽ cho kẻ ngồi kế mình một phát để hắn ngất ngay tại chỗ, sau đó thì cởi hết quần áo của Lương Đông ra rồi chụp lại ảnh khỏa thân của hắn, để xem sau này hắn còn uy hiếp cậu được nữa hay không. Nhưng dù sao đó cũng chỉ là giả thuyết, bên cạnh cậu ngoài Lương Đông ra thì cũng chẳng có cái gì, thế cho nên Triệu Tử Thiêm chỉ còn cách cố gắng khắc chế sự tức giận trong lòng, đưa tay vào trong túi quần lấy điện thoại của mình ra:
“Được được, xem điện thoại của em”
Nói đến đây Triệu Tử Thiêm đột nhiên ngồi lên đùi của Lương Đông khiến cho hắn cũng phải giật mình cương cứng người, sóc nhỏ nhà hắn từ khi nào lại chủ động như vậy, vẫn là gần đây bị hắn chiều hư rồi. Triệu Tử Thiêm không thấy Lương Đông đẩy mình ra, thì can đảm nói:
“Có muốn diễn lại hay không?”
Lương Đông nhíu mày khó hiểu:
“Diễn lại sao?”
Triệu Tử Thiêm gật đầu mỉm cười chăm chú nhìn Lương Đông:
“Nhưng mà hai chúng ta đổi vai”
Thật ra thì ngày hôm nay Lương Đông hẹn Triệu Tử Thiêm ra đây chỉ là muốn hỏi chuyện về Phó Thiếu Dương, buổi chiều lúc ở trong phòng tập Triệu Tử Thiêm chỉ nói bị Phó Thiếu Dương lừa uống rượu trong quán bar, hắn cũng không biết là quán bar nào, sự việc khi đó ra sao. Nhưng thật không ngờ Triệu Tử Thiêm lại tự nhiên chủ động như vậy, nếu bây giờ hắn từ chối không phải là đã phụ tấm lòng ai kia sao.
Lúc Lương Đông còn đang suy nghĩ, phía bên tai đã có tiếng rên rỉ đứt quãng của Triệu Tử Thiêm ở trong điện thoại, cùng lúc đó đầu lưỡi xấu xa của Triệu Tử Thiêm đã quét nhẹ qua tai hắn. Lương Đông ngồi im hưởng thụ, Triệu Tử Thiêm quả thực học theo Lương Đông nói:
“Gọi Thiêm đi!”
Lương Đông buồn cười không nói, Triệu Tử Thiêm to gan đưa tay xuống chạm vào Tiểu Đông Đông của hắn ở phía dưới khẽ ấn nhẹ, rồi lại chậm rãi mở miệng:
“Gọi Thiêm…”
Lương Đông bị Triệu Tử Thiêm chạm vào Tiểu Đông Đông liền căng cứng, hắn có một khuyết điểm chính là cả người đều có máu buồn, Triệu Tử Thiêm cứ dùng đầu lưỡi liếm nhẹ vào tai hắn khiến cho hắn toàn thân nhộn nhạo, thế cho nên Lương Đông liền có ý định đẩy Triệu Tử Thiêm ra xa một chút.
Triệu Tử Thiêm thấy Lương Đông đẩy mình ra như vậy lại cứ nghĩ hắn chịu không nổi, cho nên trong lòng âm thầm đắc ý, một tay kéo áo Lương Đông lên cao, một tay lại nhẹ nhàng xoa nắn trước ngực hắn, đôi môi đã chậm rãi di chuyển xuống phía cổ Lương Đông mạnh mẽ cắn mút.
Ở trên cổ Lương Động bị Triệu Tử Thiêm mút mạnh, nhưng ở dưới đầu ngực hắn lại được Triệu Tử Thiêm xoa nắm rất nhẹ nhàng, sự ôn nhu mạnh mẽ đối lập khiến cho Lương Đông rơi vào khoái cảm. Đúng lúc này Triệu Tử Thiêm liền ngẩng đầu lên nói:
“Gọi một tiếng Thiêm đi…”
Lương Đông máy móc làm theo lời Triệu Tử Thiêm nói:
“Ừ… Thiêm”
Triệu Tử Thiêm hài lòng, phát hiện ra Lương Đông đã sớm mất dần ý thức, đôi tay liền chậm chạp di chuyện xuống phía dưới túi quần trên đùi hắn, ý định lấy ra chiếc điện thoại kia. Nhưng mà bàn tay Lương Đông lại nắm tay cậu lại, chính vì thế Triệu Tử Thiêm đành phải chuyển hướng di chuyển vào phía trong đũng quần Lương Đông.
Triệu Tử Thiêm chẳng qua chỉ là vô tình hoảng loạn không biết đặt tay ở chỗ nào, vì thế mới ngu ngốc đặt nhầm chỗ. Vừa chạm vào Tiểu Đông Đông to lớn nóng rực của ai kia liền định rụt tay lại, nhưng khi bàn tay cậu chạm vào nơi đó Lương Đông lại khẽ rên rỉ, vì thế Triệu Tử Thiêm đành cắn răng bắt đầu nắm lấy thứ đó di chuyển lên xuống. Triệu Tử Thiêm trong lòng thầm nghĩ, tốt nhất phải làm đến nơi đến chốn, làm cho Lương Đông mê man đến ngất đi thì càng hay, lúc đó cậu sẽ có thời gian xóa đoạn video đáng xấu hổ kia đi.
Triệu Tử Thiêm ban đầu còn ngượng ngùng không dám cử động nhiều, nhưng khi nghe thấy tiếng rên rỉ kích tình của Lương Đông liền nổi lên ý muốn trêu chọc hắn một chút, khóe miệng mang theo nụ cười xấu xa ghé sát vào tai Lương Đông thổi khí:
“Có phải rất được hay không?”
Lương Đông tuy rằng đã chìm vào sung sướng, nhưng hắn vẫn còn ý thức được sóc nhỏ nhà hắn đang xấu xa muốn trả thù hắn, cho nên chỉ im lặng không nói gì. Triệu Tử Thiêm thấy Lương Đông không nói, bàn tay phía dưới liền ra tăng sức lực di chuyển nhanh chóng buộc Lương Đông phải nói ra:
“Nói đi…”
Lương Đông thở dài một tiếng, nhìn Triệu Tử Thiêm một lượt mới nói một lời cho ai kia vừa lòng:
“Rất được!”
Triệu Tử Thiêm đưa tay lên nựng cằm Lương Đông hài lòng mở miệng:
“Ngoan!”
Nói rồi liền nhanh chóng bỏ tay xuống muốn lấy điện thoại trong túi quần của Lương Đông, Lương Đông vội vàng chặn tay Triệu Tử Thiêm lại. Triệu Tử Thiêm đã sờ được vào điện thoại rồi, nhưng lại bị tay của Lương Đông chặn ở bên ngoài, thế cho nên cậu liền đánh liều hôn xuống môi của Lương Đông.
Lương Đông đột nhiên bị đầu lưỡi không xương kia của Triệu Tử Thiêm càn quét trong khoang miệng, ở dưới thân lại được sóc nhỏ phục vụ tận tình chu đáo, sự cảnh giác cuối cùng cũng buông xuống, vô lực để cho ai kia làm càn.
Triệu Tử Thiêm được như ý nguyện liền khẽ cười. Một bên hôn Lương Đông, một bên nhanh chóng ấn mật khẩu trong điện thoại của hắn, rồi tìm đoạn video cùng ảnh mới lưu lại buổi chiều xóa đi. Mật khẩu điện thoại của Lương Đông chính là do cậu đặt, lấy ngày tháng sinh của cậu cùng hắn tạo ra, bây giờ may mắn Lương Đông vẫn còn chưa đổi, thế cho nên Triệu Tử Thiêm mới có thể dễ dàng làm mọi chuyện một cách nhanh gọn.
Nhưng có một điều lúc cậu vừa xóa xong đoạn video kia, Tiểu Đông Đông của ai đó đã ở trong tay cậu bắn ra thứ chất lỏng nóng ấm, làm Triệu Tử Thiêm phải hoảng sợ một phen. Lúc Triệu Tử Thiêm còn đang hoang mang không biết phải làm cái gì, đã bị Lương Đông kéo chính cái tay đó của cậu ra xoa lên trước ngực cậu, Triệu Tử Thiêm giật mình định phản kháng liền bị Lương Đông ôm chặt kéo vào lòng, trầm giọng hỏi:
“Xóa xong chưa?”
Triệu Tử Thiêm không nói, Lương Đông liền tiếp lời:
“Bây giờ quay lại”
Nói rồi Lương Đông mạnh mẽ kéo quần Triệu Tử Thiêm xuống, bàn tay to lớn không báo trước bao chọn Tiểu Thiêm Thiêm vốn đang trong tình trạng cần yêu thương. Phải nói kỹ thuật của Lương Đông rất được, cho nên khi Lương Đông vừa động tay Triệu Tử Thiêm liền quên mất phải chống cự.
Chẳng biết từ lúc nào Lương Đông đã đưa điện thoại của Triệu Tử Thiêm đến trước mặt hai người, đôi môi khẽ cắn nhẹ vào bên tai Triệu Tử Thiêm làm cho chiếc khuyên tai giả kia rơi xuống. Lương Đông phát hiện đó chỉ là đồ giả liền âm thầm mỉm cười hiểu rõ mọi chuyện, thì ra sóc nhỏ nhà hắn đã sớm có chuẩn bị từ trước:
“Mật khẩu là bao nhiêu?”
Lương Đông mặc dù đã biết mật khẩu điện thoại của Triệu Tử Thiêm nhưng vẫn cố tình hỏi, Triệu Tử Thiêm hiện tại bị hai tay của Lương Đông khóa chặt, phía dưới Tiểu Thiêm Thiêm không được ai yêu thương liền khó chịu bứt rứt:
“Là …”
Lương Đông dùng miệng mút nhẹ bên cần cổ của Triệu Tử Thiêm giống như là thưởng cho cậu vì đã ngoan ngoãn nghe lời:
“Là thế sao? Sao anh lại không mở được, em tự mở đi”
Lương Đông bỏ một tay Triệu Tử Thiêm ra, tay trái của Triệu Tử Thiêm vừa được giải thoát liền nhanh chóng đưa xuống phía dưới muốn an ủi một chút, nhưng Lương Đông lại xấu xa không cho cậu động vào đó, ép buộc cậu phải nhấn mật khẩu điện thoại. Triệu Tử Thiêm gấp rút lắm rồi, ngón tay run run chạm vào màn hình cảm ứng cũng xiêu vẹo, nhấn số mãi toàn bị chệch. Lương Đông bên cạnh thấy thế lại đổ thêm dầu vào lửa, đưa tay vuốt nhẹ Tiểu Thiêm Thiêm một cái rồi bỏ ra:
“Mau mở đi”
Triệu Tử Thiêm giọng nói không còn lưu loát như trước, khó khăn cầm lấy tay Lương Đông nói hắn giúp mình:
“Là … anh giúp em!”
Lương Đông có vẻ rất vui khi người khác gặp nạn:
“Không được, em phải tự mở”
Triệu Tử Thiêm cố gắng mở hai mắt, sau vài lần ấn xuống cuối cùng cũng mở được điện thoại. Lương Đông thấy vậy liền thả tay Triệu Tử Thiêm ra, cho cậu tự an ủi Tiểu Thiêm Thiêm của mình một chút. Sự thật chứng minh vỏ quít dày đã có móng tay nhọn, Triệu Tử Thiêm cho dù có là trái quít dày đến đâu thì vẫn không thể thoát khỏi móng tay sắc nhọn của Lương Đông. Bởi vì, Lương Đông vừa mới thả tay của Triệu Tử Thiêm xuống chưa đầy một phút, đã mạnh mẽ khóa chặt hai tay cậu lại. Triệu Tử Thiêm khó chịu khẽ rên rỉ:
“Ừm…”
Lương Đông dùng một tay khóa chặt hai tay Triệu Tử Thiêm ở sau lưng, một tay khác lại trượt xuống bụng dưới của Triệu Tử Thiêm nhưng lại không có ý định tiến xuống xa hơn:
“Có phải anh quá cưng chiều em rồi hay không?”
Triệu Tử Thiêm khó chịu vô cùng, mơ hồ nói:
“Mau xuống phía dưới một chút… xuống phía dưới”
Lương Đông khẽ cười, ở bên tai Triệu Tử Thiêm thổi khí:
“Trả lời đi… Có phải anh quá cưng chiều em rồi hay không?”
Triệu Tử Thiêm thở dốc lắc đầu, một cậu nói ra cũng không còn rõ ràng:
“Đông thương… không hư… lần sau không hư… Đông thương”
Lương Đông nghe thấy lời nói kia của Triệu Tử Thiêm thì vô cùng hài lòng, nhưng nếu bây giờ hắn tha cho Triệu Tử Thiêm chắc chắn sau này cậu ta vẫn sẽ đâu đóng đấy, cho nên Lương Đông liền bắt tay Triệu Tử Thiêm cầm lấy điện thoại của chính cậu đưa lên trước mặt:
“Nhìn vào đó nói đi”
Triệu Tử Thiêm vừa nhìn vào màn hình điện thoại liền thấy gương mặt ửng hồng, bộ dạng yếu ớt của mình thì muốn lảng tránh. Nhưng Lương Đông đã nhanh chóng đưa tay xuống vuốt nhẹ Tiểu Thiêm Thiêm một cái khiến cho cả người cậu run rẩy:
“Mau nói đi…”
Triệu Tử Thiêm hô hấp loạn nhịp, lắc đầu rên rỉ. Lương Đông thấy thế lại tiếp tục dùng cách cũ, đưa tay xuống chạm vào Tiểu Thiêm Thiêm rồi bỏ ra ngay. Triệu Tử Thiêm kịch liệt co rút, đành phải nhìn vào điện thoại của mình xấu hổ nói:
“Không hư… lần sau… sẽ không hư”
Lương Đông khẽ mỉm cười, bỏ tay Triệu Tử Thiêm xuống buộc cậu phải tự cầm điện thoại đưa lên phía trước. Lương Đông vừa bỏ tay ra, cánh tay của Triệu Tử Thiêm cũng không còn sức lực buông xuống phía dưới, suýt chút nữa điện thoại cũng rơi xuống đất.
Lương Đông khẽ chạm vào Tiểu Thiêm Thiêm đang muốn nổ tung, nhưng lại không có ý chuyển động, thì thầm nói khẽ vào tai Triệu Tử Thiêm:
“Mau đưa điện thoại lên trước mặt”
Triệu Tử Thiêm thật sự muốn kết thúc mọi chuyện, cũng không còn có sức phản kháng gì nữa, khó khăn đưa điện thoại lên phía trước. Lương Đông cắn nhẹ vào vành tai đã sớm có vào giọt mồ hôi tinh mịn của Triệu Tử Thiêm:
“Nói lại đi”
Triệu Tử Thiêm bây giờ rất muốn ngất đi tại chỗ, nhưng mà kích tình Lương Đông tạo ra thật sự rất mạnh mẽ khiến cho cậu có cảm giác sống không được mà chết cũng không xong:
“Không hư… sẽ không có lần sau…”
Lương Đông hôn một cái vào má Triệu Tử Thiêm:
“Nói vẫn còn thiếu!”
Triệu Tử Thiêm gật đầu mê loạn:
“Đông thương… Đông…”
Lương Đông dùng tay vẽ một vòng trước ngực Triệu Tử Thiêm, xấu xa truy hỏi:
“Muốn thương nhiều hay ít?”
Triệu Tử Thiêm khẽ nuốt một ngụm nước miệng, rối lòng nói:
“Muốn… một chút!”
Lương Đông thầm cười, quả thật làm theo ý của Triệu Tử Thiêm vuốt lên vuốt xuống Tiểu Thiêm Thiêm một chút rồi dừng lại:
“Đã được hay chưa?”
Triệu Tử Thiêm mệt mỏi rã rời tay cầm điện thoại buông xuống phía dưới, Lương Đông thấy vậy thì chặn tay cậu lại khiến cho Triệu Tử Thiêm đành phải một lần nữa đưa điện thoại lên trước mặt:
“Còn chưa… muốn… một chút nữa…”
Lương Đông không có ý định làm hài lòng Triệu Tử Thiêm:
“Một chút thôi sao?”
Triệu Tử Thiêm ban đầu thì gật đầu, lúc sau lại lắc đầu:
“Không… muốn nhiều một chút…”
Lương Đông hài lòng, đưa tay nhấn vào nút kết thúc đoạn video kia. Triệu Tử Thiêm thấy thế cũng âm thầm thở nhẹ, nhưng lúc sau Lương Đông liền khiến cậu thở cũng không nổi, đôi tay phía dưới bắt đầu ra tăng sức lực. Tiểu Thiêm Thiêm ở trong tay Lương Đông càng ngày càng lớn dần, đến khi nó muốn nổ tung thì Lương Đông lại một lần nữa dừng lại.
Triệu Tử Thiêm chạm vào tay Lương Đông ý muốn hắn tiếp tục, Lương Đông cũng hiểu ý Triệu Tử Thiêm nhưng lại cố tình không di chuyển nữa.
Lúc này Lương Đông giống như nghĩ ra điều gì đó, mau chóng mở điện thoại của Triệu Tử Thiêm lên:
“Mau gửi đoạn video đó sang điện thoại của anh”
Triệu Tử Thiêm mặc dù biết Lương Đông có ý làm khó mình, nhưng cậu vẫn dốc hết sức lực cuối cùng cầm lấy điện thoại ý muốn gửi sang cho Lương Đông. Đúng lúc này Lương Đông lại ở bên tai cậu nói:
“Em phải cẩn thận, nếu gửi nhầm…”
Lương Đông nói đến đó thì nở nụ cười xấu xa, Triệu Tử Thiêm nghe vậy lại lo lắng cầm lấy tay Lương Đông đặt vào điện thoại của mình:
“Đông giúp… gửi giúp…”
Lương Đông không nói. Triệu Tử Thiêm hừ hừ xin giúp đỡ:
“Đông giúp… gửi nhầm… không được gửi nhầm”
Lương Đông thấy bộ dạng sóc nhỏ nhà hắn đã sớm kiệt sức, hai mắt mê man, mái tóc vì mới trải qua một cuộc kích tình mà bết dính lại với nhau. Một tay vô lực luôn đẩy đẩy tay hắn, khóe miệng thì khó khăn nói không ra hơi. Lương Đông đau lòng hôn xuống mái tóc của Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm ngồi trên đùi hắn đã sớm đã mất đi sức lực tựa hẳn vào người hắn, giọng nói rên rỉ mềm yếu:
“Đông… làm mau lên…sắp… không được…”
Lương Đông mau chóng gửi đoạn video kia sang máy của mình. Vừa rồi Triệu Tử Thiêm đã xóa đi đoạn video của hắn rồi, nếu hắn không có cái gì uy hiếp sóc nhỏ nhà hắn, chỉ sợ khi sóc nhỏ nhà hắn tỉnh dậy sẽ phủi mông không quan tâm mất.
Lương Đông gửi xong liền để điện thoại xuống bên cạnh, tiếp tục an ủi Tiểu Thiêm Thiêm của ai kia. Triệu Tử Thiêm hai tay vắt qua cổ của Lương Đông bám chặt, mỗi lần nhịp độ vừa tăng nhanh thì Lương Đông có thể cảm nhận được cánh tay sóc nhỏ nhà hắn run rẩy.
Được một lúc Tiểu Thiêm Thiêm cuối cùng cũng được thỏa mãn, chủ nhân của nó thì chép miệng nhắm nghiền hai mắt không có ý định động đậy. Lương Đông thấy thế thì bật cười, hắn quả thật đã quá cưng chiều con sóc nhỏ này rồi. Triệu Tử Thiêm từ đầu đến cuối đều là do hắn chăm sóc, từ an ủi Tiểu Thiêm Thiêm cho đến bây giờ còn phải đích thân hắn giúp cậu mặc quần. Lương Đông thương yêu hôn nhẹ vào môi Triệu Tử Thiêm, sau đó chậm rãi đặt cậu lên lưng bước về phía bãi đỗ xe của nhà trường.
Bảo vệ nhìn thấy cảnh đó cứ tưởng Triệu Tử Thiêm bị làm sao, cho nên liền hốt hoảng định lên tiếng hỏi. Lương Đông thấy thế thì khẽ nhíu mày ra hiệu cho bảo vệ không được nói chuyện, chỉ sợ sóc nhỏ nhà hắn đột nhiên bị đánh thức. Lương Đông đặt Triệu Tử Thiêm lên xe rồi, mới đi ra nói với bảo vệ rằng Triệu Tử Thiêm cần đến bệnh viện gấp, cho nên bảo vệ cũng chẳng suy nghĩ nhiều mở cổng cho hai người bọn họ rời đi.
___
Giờ tôi mới phát hiện từ