Chương : Vừa ngọt vừa mềm
Mấy ngày sau, trong căn nhà thợ săn trên núi gần Bạch thành, Đường Anh đã hoàn toàn tỉnh lại.
Hôm đó Tiết Nhạc ra tay cũng không nặng, sau khi nàng được Trương Thanh cực khổ mang ra khỏi thành thì liền tỉnh lại, rồi đụng phải đám người Bắc Di, lại ác chiến một trận.
Lúc đó cả người Trương Thanh đều là máu, hết sức suy yếu, nếu không phải một hơi chống đỡ, sợ là hai người đều phải an táng trong thành.
Một thân võ công của Đường Anh là do Đường Nghiêu đích thân truyền cho, ngày thường đều là đám thanh niên tráng sĩ cỡ như Đường Giác đã trải qua chiến đấu thực sự trên chiến trường bồi luyện cho nàng, bây giờ chính là lúc đau khổ tuyệt vọng bước đến đường cùng, cho nên những nơi nàng đi qua tựa như là bổ dưa đập bát, hoàn toàn không để ý an nguy của bản thân, mang theo Trương Thanh sát chiến chạy ra ngoài, đợi cho đến dưới núi, chống đỡ hết nổi, quỳ rạp xuống đất, Trương Thanh mới phát hiện nàng đã bị trọng thương, không nhắc tới vết thương lớn nhỏ ở chỗ khác, chỉ vết đao phần bụng cũng đã có thể muốn lấy đi cái mạng nhỏ của nàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Tiểu thư, người nhịn một chút ta mang người lên núi."
Hắn vốn dĩ là con trai nhà thợ săn, phụ mẫu chết sớm, dựa vào hàng xóm cứu tế mới sống đến sáu bảy tuổi, khi đó Đường Nghiêu ngẫu nhiên lên núi săn thú gặp được hắn nên đưa về nhà nuôi lớn, dù chưa ký văn tự bán mình, nhưng hắn lại xem Đường Nghiêu là phụ mẫu tái thế, cho dù liều cả tính mệnh cũng không sao, chỉ muốn mang nàng chạy lên núi trước rồi tính.
Đường Anh tê liệt ngã xuống ngay dưới chân núi, một chút sức lực cũng không còn, rất có cảm giác đi tới đường cùng của cuộc đời, nắng gắt chói mắt, nàng nhắm mắt lại, khàn giọng nói: "Không cần, chỉ. . . đến đây thôi."
Sự đau khổ nhất thì ra không phải là khàn cả giọng gào khóc, nước mắt chảy thành sông, mà là mổ xương móc tim, đau nhức không thể đè xuống, đưa mắt nhìn mênh mông, không thể kể lể với ai, không một người người có thể dựa vào, chỉ hận không thể hôn mê, an nghỉ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Loại thần sắc mất hết can đảm đó, dù là người có tâm địa sắt đá nhìn thấy, cũng không đành lòng nổi.
Trương Thanh âm thầm suy đoán nàng có ý định đi theo đại soái cùng thiếu tướng quân, chịu đựng tâm tình đau khổ khuyên nàng: "Tiểu thư, ở lại trong núi, không sợ không có củi đốt, nếu người có chuyện bất trắc, thiếu tướng quân cùng đại soái. . . chết không nhắm mắt!"
Cuối cùng vẫn là thợ săn cùng thôn của Trương Thanh vụng trộm xuống núi tìm hiểu tình huống trong thành, đụng phải hai người, nên đưa hai người vào núi sâu, sau đó đi hái thảo dược trị thương.
Từ sau ngày lên núi Đường Anh liền sốt cao, một là trên người có nhiều vết thương, thứ hai là tinh thần tan tác, sốt đến bất tỉnh nhân sự, mơ màng nhiều ngày.
Thợ săn giúp đỡ nàng còn tưởng cô nương này là tiểu nương tử mà Trương Thanh cưới trong thành, âm thầm tiếc rẻ mỹ mạo của nàng, đáng tiếc số mệnh không tốt, gặp nạn binh hoả, sợ là sống không nổi, bí mật bàn bạc chuyện mai táng với Trương Thanh.
Khuôn mặt Trương Thanh đen như đáy nồi, liên tục nói: "Nàng nhất định sẽ sống sót, bây giờ chỉ là thương tâm mà thôi."
Không thể không nói, nhiều năm tập võ như vậy, tố chất thân thể của Đường Anh vẫn rất tốt, sau khi sốt cao mấy ngày, rốt cục cũng hoàn toàn tỉnh lại, ngay cả vết thương khép lại đến mắt thường cũng có thể thấy được.
Nửa tháng sau, nàng đã có thể vịn tường đi ra khỏi căn phòng nhỏ hẹp, ngồi trên tảng đá lớn trong núi phơi nắng.
Lúc ra khỏi thành, xương đùi Trương Thanh bị tổn thương, nhất thời không thể đi đường dài, sợ nàng sốt ruột, liền nhờ thợ săn Vương đại thúc lặng lẽ xuống núi thám thính tin tức.
Vương đại thúc xuống núi một chuyến, trở về cả mặt tràn đầy vui vẻ, từ xa đã hô to: "Người Bắc Di bị đuổi đi rồi, Nhị hoàng tử mang binh đoạt lại thành trì, còn phái người truy kích người Bắc Di, chờ các ngươi chữa khỏi thương thế, liền có thể trở về thành."
Tới gần, vị đại thúc càng nói một chuỗi dài, nói ra toàn bộ những chuyện hắn xuống núi biết được thấy được: "Ngày hôm sau ngày thành bị công phá, Nhị hoàng tử liền mang binh đến, thừa dịp người Bắc Di còn chưa đặt vững nền móng, liền đoạt lại dễ như trở bàn tay, còn giúp các tướng sĩ thủ thành thu nhặt thi cốt." Hắn chậc chậc miệng, sắc mặt chuyển thành khiêm tốn lễ độ, vái chào vài cái về phía Bạch Thành: "Chỉ đáng tiếc phụ tử Đường đại soái, còn có phụ tử Du tướng quân đều vì thủ thành mà tử trận. . . Nghe nói Đường đại soái chỉ để lại một vị tiểu thư, chịu phải kinh hãi còn nằm trên giường không dậy nổi, Nhị hoàng tử phái người trông coi, còn tìm đại phu tốt nhất toàn thành đến xem bệnh cho nàng."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trương Thanh khiếp sợ nhìn về phía Đường Anh —— hắn ở Đường gia tầm mười năm, chẳng lẽ ngay cả Đường gia tiểu thư chân chính cũng nhận nhầm?
Gần đây lực chú ý của Đường Anh giảm mạnh, tư duy theo không kịp, trong một chuỗi lời nói của Vương đại thúc, nàng chỉ nghe được phụ tử Đường đại soái cùng phụ tử Du tướng quân vì thủ thành mà tử trận, trong đầu "ong" một tiếng, cái gì cũng nghe không lọt, trước mắt giống như hiện lên một cuốn phim, từ phụ thân Đường Nghiêu đến huynh trưởng Đường Giác, còn có thiếu niên Du An có khuôn mặt cười ngây ngô, nàng há hốc mồm, mắt tối sầm lại liền hôn mê bất tỉnh tại chỗ.
Có một số việc, không tận mắt nhìn thấy nên còn ôm tâm lý may mắn, mặc dù đã biết kết quả xấu nhất, nhưng vẫn muốn trốn tránh tự lừa gạt chính mình, bịt mắt bịt tai trốn trong ngôi nhà gỗ nho nhỏ trong núi này tự an ủi bản thân, nói rằng đó chỉ là một giấc mộng dài.
Trong khoảnh khắc bóc trần chân tướng, nàng vẫn muốn phí công giãy dụa, muốn mở miệng đi chất vấn vị thợ săn sơn dã này, vì sao hắn lại tin vào lời đồn, chưa từng tận mắt nhìn thấy, tại sao lại đi nguyền rủa người khác chết.
Nàng té xỉu lại lập tức sốt cao, miệng nói mớ lung tung, lúc thì gọi "cha, đại ca", lúc thì nghiến răng ken két, lại bệnh một hồi, Trương Thanh bị hù dọa phải thức trắng đêm trông coi nàng, làm sao còn sức đi quản "Đường gia tiểu thư" dưới núi kia.
Đợi đến một trận mưa mùa thu rơi xuống, Đường Anh mới xem như hoàn toàn khỏe trở lại, mặc dù thân thể còn chưa thể khôi phục lại như cũ, vẫn còn suy yếu, nhưng cũng có thể đi dọc theo đường núi trở về thành.
Xương đùi Trương Thanh cũng khá hơn, chỉ lá lúc đi đường thỉnh thoảng sẽ có hơi chút cà thọt, có thể nhìn ra được đã từng bị thương.
Hai người cám ơn một nhà thợ săn, một đường im lặng đi xuống núi, lúc hai người bước vào Bạch thành cảm giác dường như đã cách mấy đời.
Quân sĩ thủ thành sớm đã đổi người, cũng không biết là Nhị hoàng tử điều binh từ nơi nào tới, tóm lại không phải quen mặt.
Cũng không biết hai ngày sau khi người Bắc Di vào thành là chà đạp toà trọng thành phía bắc này như thế nào, bên đường không ít cửa hàng phòng ốc dường như cũng bị hủy bởi chiến hỏa, phòng ốc mới xây cũng chưa tan hết mùi sơn dầu, không hề còn người vật quen thuộc.
Phủ Đại soái ngược lại là chưa từng thay đổi, nghe nói là sau khi người Bắc Di tấn công vào thành, chủ soái liền đóng quân ở đây, cho nên tòa nhà Đường gia được bảo toàn.
Trương Thanh tiến lên gõ cửa, lão người làm mở cửa, khách khí hỏi: "Tiểu ca tìm ai?" Người làm đó vô cùng lạ mắt, cũng không phải là người làm cũ của Đường gia.
"Nơi này không phải phủ Đường đại soái sao?" Trương Thanh cả kinh nói: "Tiểu thư nhà ta hồi phủ, không biết ông là người nơi nào phái tới?"
Lão người làm ngẩng đầu dò xét hắn từ trên xuống dưới một chút, trên người mặc bộ quần áo ngắn vải thô, xa xa mấy bước có một nữ tử cao gầy tái nhợt, cũng là bộ dáng của một cô gái nhà nghèo, mặc một bộ quần áo vải thô, nhịn không được ngạc nhiên nói: "Tiểu thư nhà ngươi hồi phủ?"
Trương Thanh thấy lão người làm này không tin, trong lòng vô cùng nôn nóng, sợ Đường Anh khổ sở trong lòng, vội vàng nói: "Tiểu thư nhà ta là nữ nhi của Đường đại soái, nơi này chẳng lẽ không phải phủ đại soái? Ai phái ngươi ở đây giữ cửa, còn không mau kêu người làm cũ của Đường gia ra?"
Lão người làm kia liếc mắt một cái, "phi" một ngụm nước bọt tới dưới chân Trương Thanh, lập tức chửi ầm lên: "Ban ngày ban mặt nói mê nói sảng gì vậy? Đường đại soái tử trận, nữ nhi duy nhất thương tâm ngã bệnh, Nhị hoàng tử thương Đường tiểu thư không chỗ nương tựa, mang theo nàng hồi kinh. Bây giờ Đường gia tiểu thư ở trong kinh thành đấy, chẳng lẽ các ngươi nghèo đến điên rồi, lại dám chạy đến giả mạo Đường tiểu thư? Để xem ta có thể đánh chết các ngươi không!"
Lão người làm quay vào bên trong cửa lôi ra một cái chổi, đập Trương Thanh tới tấp.
Trương Thanh là tên bướng bỉnh, bị lão người làm hung ác đánh đến mấy lần, ỷ vào trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng bắt lấy cái chổi, mặt mũi trắng bệch: "Ngươi rốt cuộc là lão người làm ở đâu đến? Không nhận ra tiểu thư nhà ta thì thôi đi, tiểu thư cửu tử nhất sinh về đến cửa nhà, lại dám ngăn không cho nàng đi vào!"
Lão người làm dường như không ngờ còn có người dám lớn mật như thế, hô một tiếng, mấy gã sai vặt áo xanh trong cửa chạy đến, tất cả đều là những khuôn mặt xa lạ, nghe nói tình hình trước mắt liền muốn xông vào đánh Trương Thanh.
Trương Thanh chịu đánh mấy cái, nhưng vẫn cứng đầu hét lớn: "Các ngươi rốt cuộc là ai? Người làm cũ của Đường gia đâu? Nhanh gọi bọn họ ra. . ."
Lão người làm có người giúp đỡ nên mắng càng dữ dội hơn: "Nghèo đến điên rồi đi lừa đảo, cũng dám lừa bịp đến cửa Đường gia, biết rõ người làm cũ của Đường gia vì bảo vệ tiểu thư đều chết sạch, lại còn dám mạnh mồm. Nghê Nhị, ngươi đi đến nha môn một chuyến, để quân phủ tới bắt đôi lừa đảo này đi ăn cơm tù, để tránh bọn hắn đi lừa gạt khắp nơi!"
Đường Anh ngẩng đầu dò xét toà phủ đệ quen thuộc này, nơi đó đã từng là nơi nàng cảm thấy ấm áp nhất trong đời này, thế nhưng người thân đều đã mất, bây giờ bất quá chỉ là một tòa nhà thôi, nói không chừng sau khi đi vào xúc cảnh sinh tình, càng thêm thương tâm, không vào cũng được.
"Trương Thanh, chúng ta đi."
Trương Thanh không thể tin: "Tiểu thư —— "
"Chúng ta đi thôi."
Đường Anh dẫn đầu quay người rời đi, sau lưng truyền đến bước chân lẹt xẹt, Trương Thanh đi rất gấp, còn chịu đầy bụng tức giận muốn bùng nổ, quần áo trên người cũng bị kéo rách, hận không thể đánh một trận với đám nô tài có mắt không nhận ra người đó, nhưng khi nhìn đến biểu cảm bình tĩnh trên gương mặt của Đường Anh, hắn lại không dám lắm mồm.
Hai người đi lại trong Bạch thành hơn nửa ngày, rất nhiều nơi quen thuộc đều đã thay đổi.
Từ nhỏ Đường Anh mặc nam trang gặp người, sau mười lăm tuổi dùng thân phận thân binh đi theo bên cạnh Đường Nghiêu, ra vào quân doanh, trong doanh không ít quân sĩ đều thật sự coi nàng là thân vệ của Đường đại soái, mà không phải Đường gia tiểu thư.
Trong nhà đều là nam nhân cẩu thả, nuôi dưỡng khuê nữ cũng hoàn toàn không có chương pháp, toàn dựa vào hứng thú.
Từ nhỏ Đường Anh không thích làm nữ công, ngẫu nhiên được nha hoàn khuyên thêu một cái hầu bao xấu xí đưa cho lão phụ thân, thì nhanh chóng có thể nhận được lời khen thưởng khích lệ từ miệng Đường đại soái, nếu là bồi lão phụ thân đùa nghịch một bộ cương pháp, cộng với uống một vò rượu, thì càng có thể khiến lão nhân gia vui vẻ.
Dù sao phía sau nàng vĩnh viễn có tiểu tử ngốc Du An đuổi theo, đối với con rể tương lai này, Đường đại soái không có nửa điểm lo lắng, cho nên nuôi con gái rất là tùy tâm sở dục, không chút nào lo lắng khuê nữ không gả ra được.
Năm rộng tháng dài, ngoại trừ thuộc hạ gia quyến, nô bộc trong nhà có quan hệ thân cận bên người Đường Nghiêu, người ngoài đúng là không biết gương mặt thật sự của Đường tiểu thư.
Bách tính bình thường trong thành ngược lại là biết Đường phủ có một vị tiểu thư, nhưng xưa nay không thấy nàng đi lại trên phố, chỉ coi vị Đường tiểu thư này chính là tiểu thư khuê các, coi như nàng giờ phút này thân mang nữ trang, tùy ý đi lại trong thành, cũng không người nào nhận ra.
Hai người đi ngang qua một tòa nhà, lại gặp một gốc cây hạnh già nua nhô nửa chạc cây ra khỏi tường, vậy mà không hề bị thiêu trong trận chiến hỏa.
Đường Anh đứng dưới bức tường, ngửa đầu nhìn ngây ngốc một lúc lâu, bỗng nhiên nhẹ nhàng nói: "Trái hạnh của cây hạnh này là ngon nhất, vừa ngọt vừa mềm, những năm trước Du An kiểu gì cũng sẽ trèo tường hái trộm."