Mùa xuân vừa đến thì mọi việc cũng vì vậy tấp nập kéo nhau đến, sau khi nắm nữa quyền trong Vương phủ Triệu Hàm Ninh cũng vô tình trở nên bận rộn hơn vì phải giải quyết phân nữa những việc lặt vặt. Loay hoay cũng đến ngày diễn ra hội săn bắn trong hoàng cung, Triệu Hàm Ninh cùng Trầm trắc phi đi xe ngựa đến khu săn bắn luôn, Uông Hữu Đình vì bận công vụ nên vào cung trước và đi chung với đội ngũ trong Hoàng Cung.
Khu săn bắn hoàn toàn xa lạ với Triệu Hàm Ninh, cả kiếp trước lẫn kiếp này nàng đều chưa từng vào đây, Trầm trắc phi thì lại có phần quen thuộc nếu tính ra đây là lần thứ nàng ta đến đây rồi. Ngồi xe ngựa sốc nổi hơn nữa ngày đường cuối cùng cũng đến được trường săn, Triệu Hàm Ninh chỉ hận tại sao thời này không có bánh xe bơm hơi để nàng đỡ phải ê ẩm hết cả người như vậy.
"Khu này đẹp quá đúng không tỉ tỉ! Lần đầu muội đến đây cũng rất ngạc nhiên, không nghĩ giữa mùa xuân lạnh như vậy mà nơi này cây cỏ vẫn rất um tùm!" – Trầm trắc phi ôn nhu cười nói. Nàng ta vừa xuống xe ngựa tinh thần liền vô cùng phấn khởi, trái ngược hoàn toàn với Triệu Hàm Ninh đang đứng cạnh bên.
"Đúng là rất đẹp, đến đây thấy tinh thần thật sự rất thoải mái!" – Triệu Hàm Ninh gật gù, ở trong nam Dương Vương phủ tuy rộng rãi nhưng chỉ loanh quanh mãi cũng nhiêu đó khiến nàng có chút nhàm chán, nay được đến đây lại thấy vô cùng tự do tự tại. Tuy có chút lạnh giá nhưng nhìn cảnh vật như vậy cũng có thể chấp nhận chịu đựng được.
"Chúng ta sẽ ở bên cánh phía tây! Vương gia nói phía đông gió lớn thổi sẽ bị lạnh hơn phía tây một chút!" - Trầm trắc phi cười vừa đi chậm rãi vừa ôn nhu nói, nàng đương nhiên cũng biết phía đông lạnh như thế nào, năm ngoái được an vị ở phía đông đã khiến nàng bị nhiễm phong hàn ngay sau đó, trong lòng nàng ta vui sướng vì nghĩ rằng Uông Hữu Đình chắc chắn nhớ đến chuyện đó mà lần này đã dời về phía tây.
"Vương gia thật có lòng!" – Triệu Hàm Ninh cười nhạt tay vô thức nắm chặt áo choàng đen bên ngoài. Ban đầu nàng cũng không mấy thích sắc màu của Hắc Lang nhưng càng dùng càng thấy nó vô cùng tiện lợi, không chỉ ấm áp mà giống lời Uông Hữu Đình nói, nó nhẹ nhàng khiến cho hoạt động của nàng có thể trở nên nhanh nhẹn hơn.
"Đến rồi phòng của chúng ta cạnh bên nhau, cách nhau cái sân nhỏ thôi! Tỉ tỉ nghỉ ngơi trước ạ, có gì thì gọi muội muội!" – Trầm trắc phi vô cùng quen thuộc địa hình có cảm giác như nàng ta chính là chủ nhà còn Triệu Hàm Ninh chính là khách đến chơi mà thôi.
"Đa tạ muội muội! Muội cũng nên về nghỉ ngơi một lát!" – Triệu Hàm Ninh cười hiền gật đầu hướng phòng của mình bước đến a Hồng là a hoàn được chọn đi theo Triệu Hàm Ninh đi trước vào bên trong quan sát.
"Phòng cũng khá ấm áp!" – Triệu Hàm Ninh vào phòng đảo một vòng nhìn thấy cửa sổ đều được chặn lại bằng vải bông, lò sưởi thì than hồng được đốt có lẽ đã được đốt lên từ trước đó, vô cùng hài lòng nói.
"Vâng Vương phi, Vương gia đặc biệt dặn dò sắp xếp vì người nói Vương phi rất sợ lạnh!" – a hoàn sai sử hầu hạ tại phòng cười nói.
Triệu Hàm Ninh nghe vậy có chút ngạc nhiên rồi mỉm cười không nói gì thêm nữa. Trong lòng dâng lên một cõi ấm áp vô cùng.
"Vương gia thật có lòng với vương phi!" – A hồng nhanh chóng tiến đến nhận áo choàng bên ngoài của Triệu Hàm Ninh thấp giọng nói.
"Được rồi! Đừng hót líu lo nữa! A Hồng người chuẩn bị một bộ trang phục cho ta thay một lát còn đi diện Thánh!" – Triệu Hàm Ninh liếc nhẹ a Hồng nhắc nhở, nàng ta biết tính a Hồng nếu không ngăn lại không khéo sẽ vì những chuyện này mà vui vẻ nói cả một ngày trời.
"Vâng Vương phi!" – A Hồng tuy bị la nhưng lại vô cùng vui vẻ, nàng vui vẻ vì Vương gia quan tâm đến Vương phi chứng tỏ trong lòng người đã có vị trí nhất định cho Vương phi của mình. Nàng ta biết Vương phi la mình một mặt vì nàng mắc cỡ mà thôi.
Nghỉ ngơi tầm canh giờ thì có người đến mời Triệu Hàm Ninh đến chánh điện diện Thánh cũng như dùng bữa tối! Triệu Hàm Ninh nhanh chóng chuẩn bị rời đi. Ra đến cửa phòng liền thấy Trầm trắc phi bước qua cửa.
"Gặp qua tỉ tỉ!" - Trầm trắc phi nhún người hành lễ.
"Chúng ta cùng đi nào!" – Triệu Hàm Ninh cười gật đầu.
"Chiếc áo choàng của tỉ tỉ thật sự nhìn rất đặc biệt!" – Trầm trắc phi nhìn chiếc áo choàng bên ngoài của Triệu Hàm Ninh, tuy một màu đen tuyền có chút u ám nhưng khoác lên người lại nhìn vô cùng khí chất, nhìn lông bên ngoài vô cùng mịn liền biết chính là đồ thượng hạn.
"Áo choàng của muội muội cũng rất xinh xắn, đường thiêu rất tinh tế, tay nghề của sư phụ thiêu này quả thật rất cao!" - Triệu Hàm Ninh cũng nhìn trang phục Trầm trắc phi liền khen một câu tán thưởng.
"Tỉ tỉ quá khen!!" – Trầm trắc phi nghe thấy như vậy vô cùng cao hứng cười tươi đáp lại, nàng ta đương nhiên biết áo choàng của mình vô cùng tinh xảo vì nàng ta đã dành không it thời gian để chăm chút cho nó.
Từ xa đã nhìn thấy Uông Hữu Đình dáng cao cao vẻ ngoài băng lạnh trong bộ y phục màu xanh đậm khoác bên ngoài áo choàng màu xám đứng ngay cửa đang trò chuyện cùng với Uông Hữu Đại. Y liếc mắt liền phát hiện hai người đang bước đến, quả thật ở góc độ này nhìn y vô cùng tuần tú, phải nói dù Uông Hữu Đại cũng không thua nhưng đứng bên cạnh lại có phần lép về hơn.
"Gặp qua Vương gia, Đông Dương vương gia!" – Triệu Hàm Ninh cùng Trầm trắc phi cùng nhau cúi người hành lễ với hai người.
"Ừ!" – Uông Hữu Đình nhìn qua hai người trước mắt một lượt, ánh mắt dừng lại trên gương mặt trắng hồng có chiếc mũi đã đỏ táy lên vì lạnh của Triệu Hàm Ninh. Hai ánh mắt chạm nhau Triệu Hàm Ninh trưng ra nụ cười đáp lại.
"Trời có vẻ ngày càng lạnh hơn!" – Triệu Hữu Đại nhìn qua người nữ nhân quấn kít bưng trước mặt cười cười nói.
Trầm trắc phi đứng bên cạnh có phần thụt phía sau một tí vì giai cấp, trong lòng hiện nóng như lửa đốt, nói tư sắc nàng nhận thấy mình rõ ràng trội hơn, nói về mặc đẹp nhìn chiếc áo đen đúa trên người Triệu Hàm Ninh tuy có thương hạn nhưng có gì đặc sắc hơn trang phục nàng đang bận chứ, nhưng mọi ánh mắt của cả hai người trước mặt cứ chỉ đặt trên người của nàng ta.
"Vương gia!" – Trầm trắc phi không cam lòng khẽ lên tiếng.
"Chúng ta cùng nhau vào trong!" – Uông Hữu Đình nhìn Trầm trắc phi một cái gật khẽ đầu rồi xoay người hướng vào trong. Đoàn người cứ thế lục đục đi theo vào trong, Trầm trắc phi mang một bụng không vui đi theo vào, ngoài mặt nàng luôn tươi cười ôn nhu, nơi này nàng đã đến được lần rồi, các vị phu nhân tiểu thư đều gần như quen mặt. Không tin không nổi hơn hẳn Triệu Hàm Ninh.
"Hoàng thượng, Trầm quý phi cát tường!" – Mọi người cùng nhau hành lễ. Do mùa đông của năm nay đặc biệt lạnh nên Hoàng Hậu phụng thể không khỏe đành ở lại hậu cung không đến trường săn bắn được.
"Đứng lên đi! Đã lâu bổn Vương không gặp Nam Dương Vương phi hình như là từ hôm sinh thần của Hoàng Hậu rồi!" – Hoàng Thượng vô cùng cao hứng cười cười nói, nhìn chiếc áo choàng trên người nàng trong bụng ông liền có đáp án. Kỳ thực chiếc áo choàng đó có cái, một trắng một đen được cống tặng ông lấy cái màu trắng tặng cho Trầm quý phi và một cái ban thưởng cho Uông Hữu Đình, không nghĩ y lại mang nó cho Vương phi.
Nhìn thấy ánh mắt Hoàng thượng quan sát chiếc ao Trầm quý phi cũng vô thức đưa tay lên sờ chiếc áo choàng trắng muốt nàng ta đang choàng bên ngoài.
"Hoàng Thượng đó có phải..." – Trầm quý phi là người tinh tường khẽ lên tiếng.
"Quý phi thật tinh mắt, chiếc áo choàng này với chiếc của nàng là giống nhau chỉ khác màu nhau mà thôi! Đều là nước láng giềng cống tặng được mệnh danh là Bạch Lang và Hắc lang, ta biết nàng đặc biệt thích áo choàng lông màu trắng nên tặng nàng. Còn một cái màu đen thì Nam Dương vương gia được ban thưởng không nghĩ tên nhóc này lại mang cho Vương phi!" – Hoàng Thượng gật gù cười cười nói, ông ban đầu còn nghĩ màu đen đương nhiên dành cho nam nhân, nay nhìn nữ nhân choàng áo đen thấy cũng không xấu xí gì mà ngược lại còn thấy Nam Dương Vương phi phía trước có phần nổi bật hơn.
Mọi người có mặt đều vô cùng ngạc nhiên, Bạch Lang và Hắc Lang có thể ai cũng từng được nghe qua, là áo choàng ấm nhất trên đời, tuy vô cùng mỏng manh cũng như nhẹ nhàng nhưng lại giữ cơ thể rất ấm áp, được làm từ lông cừu Thanh Tạng và lông vũ của thiên nga quý giá vô cùng. Chỉ sợ có tiền cũng không mua được. Uông Hữu Đình chỉ nhếch nhẹ môi đáp lại ánh mắt ẩn ý của Hoàng thượng nhìn y.
Triệu Hàm Ninh nghe nói vậy có chút bất ngờ không nghĩ lai lịch chiếc áo lại hoành tráng đến như vậy, nàng cứ ngỡ Uông Hữu Đình mua được chiếc áo tốt lại thấy nàng sợ lạnh liền tặng cho nàng mà thôi. Trầm trắc phi đứng phía sau nghe nói hận ý đầy trong đáy mắt chỉ tiếc không có cách nào bộc phát lên được.
"Màu sắc có phần không thích hợp cho nữ nhi dùng lắm!" – Uông Hữu Đại cũng có chút ngạc nhiên, nhưng không quá kinh ngạc như mọi người vì đêm giao thừa những điều còn kinh ngạc hơn y cũng đã chứng kiến rồi.
"Nàng ấy thích như vậy!" – Uông Hữu Đình nghe Hữu Đại nói không những không ra sức cải lại mà gật đầu khẽ khàng nói. Nếu là chiếc áo trắng muốt kia không chừng nàng ta sẽ không để mắt đến đó chứ.
Mọi người trong sảnh người trước người sau biết câu chuyện Bạch Lang, Hắc Lang đều trầm trồ nhìn về phía Triệu Hàm Ninh, nàng tuy kiếp trước thường đống vai ác nhưng bây giờ liền có cảm giác da mặt mỏng quá chịu không đặng.
"Vương gia thật có lòng với tỉ tỉ!" – Trầm trắc phi ngồi bên cạnh khẽ giọng nói – "Áo quý như vậy, thảo nào sờ vào cảm giác rất khác!" – Nàng ta vừa nói vừa đưa tay sờ vào chiếc áo ánh mắt đưa ra vẻ vô cùng ngưỡng mộ cũng như cam chịu.
"Vương gia có lòng!" – Triệu Hàm Ninh lười cùng nàng ta diễn kịch, hiện tại chỉ mong đám đông dừng bàn tán về nàng nữa mà thôi. Trong lòng không khỏi ca thán có vẻ kiếp trước nàng điều khiển dư luận nhiều quá nên kiếp này bị dư luận chĩa mũi dùi!
Mọi người nhanh chóng ổn định chỗ ngồi thì bắt đầu bị tiếng xì xào phía bên ngoài gây chú ý, bên ngoài một nhóm người đi vào gồm có ba người hai nam và một nữ nhanh chóng tiến vào trong hướng Hoàng thượng và Trầm quý phi hành lễ. Nhìn trang phục ăn bận trên người cũng như diện mạo có thể biết được họ chắc chắn là người ngoại quốc.
"Tham kiến hoàng thượng và quý phi kim an!" - Một người trong nhòm ba người lên tiếng.
"Các vị bình thân!" – Hoàng Thượng vô cùng hào sảng cười nói.
"Thật sự là quá trùng hợp khi mà lần đi sứ này của chúng thần lại ngay dịp đi săn bắn hoàng gia! Thật sự quá quý hóa rồi!" – Người đàn ông còn lại có dáng người uy nghiêm lên tiếng bằng tiếng anh, người đàn ông trẻ liền nhanh chóng phiên dịch lại cho mọi người. Cả Uông Hữu Đình cùng Uông Hữu Đại đều đồng loạt không hẹn cùng đưa mắt nhìn về Triệu Hàm Ninh, nàng cũng có chút ngạc nhiên rồi vỡ lẽ ra thì ra họ là đoàn sứ giả, trong nhóm có người biết ngôn ngữ Đông Hoa nên liền thành phiên dịch.
"không có gì! Hẹn nhau không bằng trùng hợp!" – Hoàng thượng nghe vậy cũng vui vẻ cười cười nói lại, người nam nhân trẻ lập tức phiên dịch lại. – "Ta nên xưng hô như thế nào với các vị!"
Note: mọi người ơi! mèo cố gắng cuối tuần này có thêm một chương nữa rồi tuần sau đi công tác ngày về sẽ thêm chương nè. Mọi người like cmt khích lệ mèo nhé.