Ngay từ đầu y đã nhận ra được dụng ý của nàng quận chúa này nhưng lại không nghĩ nàng ta lại bạo dạng thẳng thừng nói ra những điều này như vậy. Nếu chỉ là ý định thì còn khó giải quyết nhưng nếu đã nói thẳng thì y cũng không quá nhiều kiên dè.
“Quận chúa! Ta không biết vì sao người lại có suy nghĩ như vậy! Nhưng trong Đông Hoa này Nam Dương Vương phi tài sắc không hề thua kém bất kỳ người nào, chỉ là nàng ấy không hề muốn phô bày nó ra mà thôi!” – Uông Hữu Đại nhận thấy tình trạng có chút cố kỵ nên nhanh chóng lên tiếng, y biết nếu để Hữu Đình tiếp tục nữa có thể sẽ xảy ra điều ngoài ý muốn.
“Có sao!” – Sally cười khảy.
“Theo như ta biết hiện tại Cao Ly các người đang nhập một lượng than khá lớn mỗi tháng từ đất nước chúng ta!” – Uông Hữu Đại chậm rãi lên tiếng, ánh mắt cũng không kém phần sắc bén nhìn thẳng về phía những sứ thần người Cao Ly.
“Sao ngài biết chuyện này!” – Những sứ thần có chút kinh ngạc, chuyện nhập than này họ đã cho người cải trang thành dân buôn trà trộn để đi trao đổi, mọi chuyện diễn ra rất êm đẹp, không ngờ lại bị vị Đông Dương Vương gia này biết được.
Nếu như ngày đó Uông Hữu Đại không vì tò mò đi theo Triệu Hàm Ninh tình cờ biết được cuộc giao dịch này, về âm thầm cho người điều tra mới biết được chuyện này.
“Không chỉ riêng đất nước các ngài dùng than mà chính người dân Đông Hoa cũng đang dùng than mỗi ngày rất nhiều! Vậy các ngài có biết người đứng đằng sau lò than là ai không?” – Uông Hữu Đại chậm rãi nói. Những điều y nói không chỉ gây hoang mang trong những sứ giả còn chính những người có mặt tại trường săn bắn ngày hôm nay.
“Đó chính là Nam Dương Vương phi!” – Uông Hữu Đại nhìn một lượt tất cả các gương mặt đang chờ đợi, chậm rãi một cách thỏa mãn nói.
“Không thể nào!” – Mọi người nghe xong như một tiếng sét đánh giữa trời hoang, trong một buổi nghe những hai điều khiến họ bàng hoàng, thật sự là không dễ.
“Nếu ngài không tin thì để Nam Dương Vương gia cắt mọi sự hợp tác với quý quốc xem như thế nào?” – Uông Hữu Đại vô cùng hả hê nói.
Câu nói như nửa đùa nửa dọa của Uông Hữu Đại khiến mọi người mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau, điều mọi người không tin nhất chính là người đứng sau việc làm mưa làm gió của than đốt lại là nữ nhân, đặc biệt hơn người nữ nhân đó lại chính là Nam Dương Vương phi nổi tiếng chua ngoa, không hiểu lý lẻ, người hữu danh nhưng vô thực.
Tiếng bàn tán ngày càng nhiều trở nên vô cùng hỗn tạp, mọi ánh mắt đều kinh ngạc đổ dồn về phía Nam Dương Vương gia Uông Hữu Đình chờ đợi, có người hy vọng thấy được sự phản bác của y nhưng cũng không ít người hy vọng những điều vừa nghe là chính xác. Trầm trắc phi bên cạnh như chết trân không thở nổi thành hơi, nàng ta không tin được vào những gì tai mình nghe thấy, Triệu Hàm Ninh làm sao có thể tài giỏi được như vậy, trước đây nàng ấy chỉ như một con rối sống trong Vương phủ, sau này thì cũng có chút lợi hại nhưng đến đường này thật sự vượt rất xa mức tưởng tượng của nàng.
“Chuyện về than là toàn quyền của Nam Dương Vương phi, ta hoàn toàn không có ý kiến cũng như không muốn nhúng tay vào!” – Câu trả lời của Uông Hữu Đình như một trái bom dội vào đám đông bên dưới, mọi người liền tiếp tục bàn tán không thôi.
“Chuyện này thì liên quan gì đến hôn sự của ta và ngươi!” – Sally toan lên tiếng nói lại nhưng vừa nói dứt câu liền bị sứ thần bên Cao ly ngăn cản kéo xuống.
“Chúng thần đã hiểu ý của quý quốc, chuyện này xin được không nhắc đến nữa ạ! Quả thật Nam Dương Vương phi không ai có thể sánh bằng” – Sứ thần nhanh chóng cướp lời nói.
“Được nếu đã như vậy thì cũng không có chuyện gì phải tranh cải! Mọi người cũng đã mệt hết rồi lui xuống nghỉ ngơi đi, tối nay còn có yến hội!” – Hoàng Thượng trầm ngâm nãy giờ liền lên tiếng, mọi người đều nhất quán đứng lên hành lễ quân thần rồi nhanh chóng cáo lui nhanh chóng.
….
Tại viện của Hoàng Thượng.
“Ta cần các con giải thích đôi việc!” – Hoàng Thượng chậm rãi lên tiếng, quả thật khi nghe chuyện Nam Dương Vương phi là người đứng phía sau lò than đã vô cùng kinh hãi, ông không nghĩ ra được một nữ nhân khuê phòng có tài năng làm được những điều như thế. Khi được quan trong triều dâng lên khối than đen đúa và cho ông xem công dụng của nó ông đã vô cùng tán thưởng người đã tạo ra điều này. Nhưng mãi vẫn không tìm được người đó do hành tung bất định nhưng dù có tưởng tượng thế nào vẫn chưa từng nghĩ đến được nữ nhân làm ra việc này.
“Bẩm phụ hoàng, mọi chuyện chỉ đơn thuần như người vừa biết!” – Uông Hữu Đình nhàn nhạt trả lời.
“Tại sao con không nói cho ta biết về chuyện này!” – Hoàng Thượng nhíu mày nói.
“Chuyện này nhi thần cảm thấy không có gì bất thường!” – Uông Hữu Đình thấp giọng đáp lại.
“Ngươi!” – Hoàng thượng có chút phật ý gằn giọng.
“Phụ Hoàng bình tĩnh chuyện Nam Dương Vương phi cũng rất là bình thường, Vương phi không dùng danh phận mình đứng ra làm vì không muốn ai biết người đứng sau lò than là người, mặc khác như vậy theo nhi thần cũng tốt!” – Uông Hữu Đại nghe được mùi pháo súng nên vội vàng lên tiếng giải vây.
“Tốt chỗ nào? Nữ nhân hậu cung lộ diện bên ngoài còn gì thể thống nữa!” – Hoàng Thượng thật sự có chút tức giận nhanh chóng nói lại, đôi mày rậm rạp của ông nhíu chặt.
“Vương phi vì biết điều đó nên che giấu đi danh phận, nếu không phải vì tình thế cấp bách nhi thần cũng sẽ không công bố điều đó ra bên ngoài!” – Uông Hữu Đại thấp giọng, đúng là y cũng không nghĩ đến được chuyện sẽ bị đẩy đi xa như vậy.
“Chuyện này cũng không khó giải quyết lắm! Chỉ cần lò than quay lại dưới sự quản lý của Nam Dương Vương phủ là được!” – Uông Hữu Đinh chậm rãi nói.
Hoàng Thượng trầm ngâm suy nghĩ một chút đúng là cũng không có cách nào khác được, lò than hiện tại đang cung cấp nguyên liệu đốt cho gần như cả nước, còn trao đổi sang Cao Ly, chính sự trao đổi này khiến Cao Ly có gần kiêng dè một chút. Quả thật chỉ có cách này là thỏa đáng nhất mà thôi.
“Ai là người chỉ nàng ấy những điều này?” – Hoàng Thượng thấp giọng nói.
“Nhi thần cũng không rõ!” – Uông Hữu Đình đáp.