Sau khi Uông Hữu Đình rời đi Triệu Hàm Ninh nằm suy nghĩ, bản thân nàng cũng không tin được bản thân mình lại có thể nói ra được những điều đó, chỉ nghĩ lại thôi cũng khiến mặt nàng đỏ ửng cả lên. Cuối cùng không chịu đựng được thêm Triệu Hàm Ninh ngồi bậc dậy.
“Vương phi người vẫn còn chưa khỏe cần nghỉ ngơi thật nhiều” – A Hồng nhanh chóng tiến đến khi vừa thấy Triệu Hàm Ninh ngồi bậc dậy, sau khi mọi người rời đi hết thì duy chỉ còn a Hồng bên cạnh chăm sóc nàng mà thôi.
“A Hồng trong thời gian ta bất tỉnh đã xảy ra những chuyện gì?” – Triệu Hàm Ninh nhanh chóng hỏi, nàng quả thật cũng muốn biết được kẽ đứng sau chuyện này là ai, người nào lại nhẫn tâm muốn dồn nàng vào con đường chết như vậy.
“Vương phi không biết đâu, khi Người bất tỉnh Vương gia quả thật vô cùng đáng sợ!” – A Hồng nhanh chóng nói, miệng nàng ta liền nhoẻn nụ cười tinh ranh.
“Ý em là sao, ta không hiểu!” – Triệu Hàm Ninh nghe nói vậy vội vàng nhíu mày khó hiểu.
“Khi Vương gia mang Vương phi trở về trong tình trạng bất tỉnh, người ôm Vương phi trong vòng tay như đang ôm báu vật vô cùng quý giá, nhưng trên cơ thể lại toát ra một nguồn khí vô cùng đáng sợ, khiến người đối diện đến không thể thở nổi.” – A Hồng nhanh chóng huyên thuyên thuật lại mọi chuyện.
“Vương gia mang ta về sao?” – Triệu Hàm Ninh nghe thấy vậy không quan tâm những râu ria a Hồng nói đến, điều nàng quan tâm nhất chính là Uông Hữu Đình là người mang nàng quay trở về, như vậy hình ảnh cuối cùng nàng nhìn thấy có thể không phải do chính nàng tưởng tượng ra mà thật sự y đã xuất hiện đúng lúc và cứu thoát nàng.
“Vâng đúng như vậy ạ, Vương gia toàn thân toát ra hơi lạnh chết người, đến cả Trầm quý phi cũng phải rụt người e dè!” – A Hồng lại tiếp tục huyên thuyên ánh mắt ánh lên sự vui mừng thay cho chủ nhân của mình.
“Thật vậy sao!!!” – Triệu Hàm Ninh càng cảm thấy đôi gò má mình đỏ lên khi nghĩ đến cảnh bản thân mình bất tỉnh nằm trong vòng tay của Uông Hữu Đình, đầu cô dựa vào vòm ngực của chỉ nghĩ đến như vậy thôi đã khiến bản thân xấu hổ đến không chịu nổi. Triệu Hàm Ninh nhẹ giọng than trời.
“Vương phi người bị đau ở đâu à?” – A Hồng thấy biểu hiện của chủ nhân khác lạ liền có vẻ lo lắng liền hỏi thăm.
“Không không!” – Triệu Hàm Ninh vội vàng xua tay, hằn giọng để lấy lại bình tĩnh cho bản thân – “Còn chuyện gì nữa không?”
“Dạ còn chuyện Vương phi chính là chủ nhân phía sau của Lò Than cũng bị phanh phui rồi ạ!” – A Hồng thấp giọng thưa chuyện.
“Cái gì?” – Triệu Hàm Ninh vô cùng kinh ngạc không kiềm chế được hét toáng lên.
“Vâng Đông Dương Vương gia công bố điều này trước mặt mọi người!” – A Hồng nhanh chóng nói tiếp.
“Cái tên Đông Dương Vương gia này không có việc gì là tốt cả!” – Triệu Hàm Ninh nghe vậy vô cùng bực bội liền thuận miệng phàn nàng vài câu. – “Vương gia có nói gì không?”
“Bẩm Vương phi, Vương gia trong hoàn cảnh đó cũng không có cách nào khác cũng đành nói theo Đông Dương Vương gia!” – A Hồng nhanh chóng thanh manh cho Triệu Hữu Đình.
“Tại sao lại phải như vậy!” – Triệu Hàm Ninh nhanh chóng hỏi cho rõ ngọn ngành chuyện này.
“Lúc đó Cao Ly đang có ép Vương gia chấp nhận hôn phối của Công chúa Sally, Vương gia cương quyết từ chối khiến phái bên kia vô cùng tức giận, cuối cùng không có lối thoát cho nên Đông Dương Vương gia đành ra tối sách như vậy!” – A Hồng ngắn gọn thuật lại diễn biến mọi chuyện cho Triệu Hàm Ninh nghe.
“Hoàng Thượng có lệnh gì hay không?” – Triệu Hàm Ninh nhanh chóng nói, điều nàng ta quan tâm nhất chính là Hoàng Thượng sẽ có biểu hiện gì cho chuyện này.
“Sau đó Vương gia vào thư phòng Hoàng Thượng khá lâu ạ! Còn sau đó nô tỳ cũng không biết nữa!” – A Hồng thấp giọng đáp.
“Ừ!” – Triệu Hàm Ninh gật gù, chắc chắn Uông Hữu Đình đã dàng xếp chuyện này đâu vào đấy rồi, nếu không sau khi nàng tỉnh lại lâu như vậy vẫn chưa có bất kì tin tức nào như vậy được.
“Vương phi, trời tối lạnh rồi người nên nghỉ ngơi sớm một chút, người vẫn còn yếu lắm!” – A Hồng nhanh chóng nói, tiếng lên ngụ ý đỡ Triệu Hàm Ninh nằm xuống.
Triệu Hàm Ninh cũng không chóng cự gì ngoan ngoãn nằm xuống giường, nàng chỉ bất tỉnh có một đoạn thời gian ngắn mà quá nhiều chuyện xảy ra khiến nàng không đỡ kịp.
…
“KHông có manh mối nào là sao?” – Uông Hữu Đình gằn giọng khó chịu, ánh mắt sắc lạnh nhìn người ám vệ đứng bên cạnh có chút sợ sệt.
“Bẩm Vương gia, khi bọn thuộc hạ ập đến thì hắn ta dã tự cắn thuốc độc tự vẫn!” – Ám vệ bất lực nhanh chóng nói.
“Tự cường như vậy sao?” – Uông Hữu Đình nhếch một bên mài nhanh chóng nói. Điều này càng khiến y có điều khẳng định kẻ đứng sau quyền lực vô cùng to lớn.
“Nghe giọng nói có vẻ như người đến từ phái nam!”
“PHía nam!” – Uông Hữu Đình ngồi thẳng người lên, trong lòng liền đưa ra nhiều phán đoán, phía nam nói lớn thì cũng rất lớn nhưng nói nhỏ thì cũng rất nhỏ.
“Vâng!”
“Được rồi các ngươi phân ra giám sát chặt chẽ bảo vệ VƯơng phi nghiệm ngặt cho ta!” – Uông Hữu Đình lạnh lùng đứng lên nói.
“Tuân lệnh Vương gia!” – Ám vệ nhanh chóng đứng lên thở phảo nhẹ nhõm quay đi, y đinh ninh nếu đem những chuyện này quay lại bẩm báo với VƯơng gia tin chắc là sẽ nhận được trận giá rét nhưng may mắn lại toàn thay đi ra như vậy thật sự có phần hy hữu.