Kết thúc một buổi sáng mệt mỏi, Vũ Hạ Thu nhìn chằm chằm vào bảng hướng dẫn sơ đồ dãy phòng học khối ở cuối hành lang trường. Tôi nhìn mãi, nhìn đi, nhìn lại vẫn không thấy phòng học lớp A đâu cả, không lẽ trường Long Cầu viết thiếu lớp sao?. Hừm! chắc mọi người đang hỏi vì sao tôi ngồi trong lớp mình ở buổi lễ khai giảng mà giờ này lại phải tìm sơ đồ lớp học? Chuyện là vậy nè, lúc nãy lớp tôi xếp hàng chuẩn bị lên lớp, thế mà không biết trước khi đi học tôi đã ăn cái gì mà bụng đau ầm ĩ, làm tôi phải tách khỏi lớp và kiếm nhà vệ sinh trường mà giải quyết nỗi buồn của mình. Đó là hậu quả cho việc ăn sáng bằng đồ ăn vặt, giờ tôi phải mò đường hay dò hỏi người khác để kiếm cái lớp không tồn tại trên sơ đồ trườngTôi buồn thúi ruột, thở dài rồi đi khắp dãy hành lang để tìm cho bằng được cái lớp bé nhỏ... phút sau...
- Không chịu nổi nữa rồi...Mới đầu vào trường mà tôi lại đi trễ thế này ư? - Tôi bắt đầu nước mắt, nước mũi chảy tèm lem. Tôi cố gắng nén nước mắt lại, cho nó chảy ngược vào trong. Tại sao mày lại khóc chứ Vũ Hạ Thu, đây chỉ là chuyện cỏn con tìm lớp thôi mà? Đồ mít ướt....Tôi vừa nghĩ đến đây, nước mắt lại chảy xuống không ngớt...
Tôi đang khóc thút thít như vừa làm gì có lỗi thì từ đằng sau tôi một giọng nói cất lên nghe êm tai... tiếp đó một cánh tay đưa đến đập vai tôi cái "bốp", đau điếng. Tôi lau sạch nước mắt rồi quay lại nhìn...mắt tôi cứ trố lên như mắt ếch, mồm thì cứ không ngừng giật giật.
- Em làm sao lại khóc thế này?
- Em...Em - Giọng nói này, khuôn mặt này, làm sao tôi có thể quên được, nhất là cái lưng cứng như cục đá kia. Tôi không ngờ mình lại gặp thiên thần có lưng cứng như đá ở đây.
- Thôi nào, nói Anh nghe biết đâu anh giúp được gì thì sao? - Anh vỗ vai tôi an ủi, ánh mắt trìu mến nhìn tôi thương cảm.
- Tại...tại...em không tìm được lớp A trong sơ đồ trường...- tôi nói ngắt quãng, vừa nói, khuôn mặt cứ đỏ ửng lên vì ngại ngùng
- Chỉ có vậy thôi à, được rồi để anh dẫn em lên lớp cho.
- Cảm...cảm ơn anh..anh - Anh cười không thành tiếng trước câu nói lắp bắp của tôi...Thật xấu hổ mà, huhuhu!
Anh dẫn tôi lên lầu trên cùng, gần cuối dãy. Vừa đến cửa lớp, tôi khều tay anh khi không chịu được những ánh nhìn hình viên đạn của những bạn trong lớp mình.
- Sao ai cũng nhìn em ghê vậy anh? - Hỏi một giọng ngây thơ, anh liền mỉm cười hiền dịu
- À, không sao đâu đừng để tâm nhé - Anh nháy mắt tinh nghịch làm tim tôi như đập trật một nhịp. Vừa...vừa rồi là gì vậy? Tim...mình đập nhanh lắm a!
Tôi không suy nghĩ gì nhiều nữa, nghe lời anh không cần phải để ý những ánh mắt khó chịu của những người trong lớp. Anh cất bước dẫn tôi đến bàn giáo viên trình bày " vì sao lại đi học trễ "
Sau một hồi lâu, anh lại mỉm cười nhìn tôi...Gì vậy? sao lại cười mình nhỉ?
- Oa....Anh Tú Ngũ Hưng thật đẹp trai nha...
- Huhu...đây là lần đầu tiên anh ấy đến lớp mình
Những bạn nữ trong lớp tôi bỗng " Ồ lên " vì ngạc nhiên tiếp đó là một tràng lời ngưỡng mộ đan xen giọng....mê trai...Nhìn kìa, không thể tin là trong ánh mắt tụi nữ sinh lại có hình trái tim bự to tổ chảng nhìn về phía bên cạnh mình... Kinh khủng thật!
- Em giới thiệu với mọi người đi, mọi người trật tự một chút nhé! - Anh giơ tay ra hiêu im lặng. Lập tức, mọi người im phăng phắc, chỉ nghe tiếng quạt kêu và tiếng tim đập mạnh.
- Em...A! chào mọi người, mình là Vũ Hạ Thu. Xin mọi người giúp đỡ mình sau này. - Tôi cuối đầu chào lễ phép như đang chào người lớn tuổi hơn mình, ngại ngùng nhìn phía dưới
- A...chào bạn, bạn thật xinh đẹp nha
- Hi! rất vui được làm quen, mong sau này chiếu cố nhau nhé
Mọi người ai nấy cũng cười cười nhìn tôi, rồi không ngừng khen ngợi mình, như quay ngoắt độ vậy...Vừa nãy không phải nhìn tôi bằng ánh mắt viên đạn hay sao? vậy mà bây giờ còn cười với tôi nữa cơ nha
- Vậy là tốt rồi, anh xong việc rồi anh đi nhé. Tạm biệt - Anh vẫy tay tạm biệt với mọi người, không quên nhìn tôi nháy mắt một cái...Tim tôi lại đập mạnh kinh khủng. Huhu! tim ơi, mày đừng đập nữa, không thì anh ấy sẽ nghe thấy mất...
Anh vừa đi khuất, cùng lúc đó là tiếng chuông của giờ ra chơi. Mọi người đứng dậy chào cô.
Cô vừa mới đi hết lớp thôi mà mọi người đã nhìn tôi bằng ánh mắt như muốn giết người. Không phải vừa nãy còn cười hiền hòa với tôi sao?
- Này bạn, học sinh mới thì nên biết điều một chút nhé. Không thì sẽ có họa lớn đấy - Một bạn nữ, tóc dài ngang hông, khuôn mặt thì toàn lớp phấn dày cộm, môi được tô son đỏ rực, chỉ tay về phía tôi như muốn cảnh báo. Tôi nuốt nước miếng xuống một cái, lo sợ.... Anh ấy vừa đi khỏi, là có chuyện, là sao?
- Nè, mấy bạn có thôi ngay đi không? Học sinh mới, Tú Ngũ Hưng chỉ đường đến lớp cũng không tha là sao vậy? - Một cánh tay từ đâu ra kéo tôi về phía sau, quát lớn nhìn bạn nữ đối diện. Tôi thấy khuôn mặt cô... Khuôn mặt nhìn rất dễ thương, không phấn hay son gì cả, một vẻ đẹp tự nhiên hiếm có. Mái tóc dài hơn vai một chút, đôi lông mày nhướn lên vẻ mặt giận dữ. Thật sự rất xinh đẹp nha, không những thế cô nàng này còn cao hơn tôi, chắc tầm m.
- Vũ Hạ Vy, bạn đừng xen vào chuyện chúng tôi, không lại hứng chung với nó đấy - Một cô bạn đứng lên nhìn vẻ khinh khỉnh, không khác gì cô bạn vừa nãy, một lớp phấn dày hơn thế nữa được đắp trên cái mặt kia.
- Được rồi, đến đây kết thúc thôi. - Lớp trưởng lớp A bỗng cất tiếng, ngăn cuộc xung đột sắp xảy ra. Vẻ mặt lo lắng, hoang mang, hoảng sợ nhìn về phía tôi. Mọi người nghe lời lớp trưởng cũng dần không nhìn tôi bằng ánh mắt khủng khiếp đó nữa. Sau đó lại là lời cánh báo của cô nàng có tóc dài ngang hông
- Đợi đấy, rồi mày sẽ biết được hậu quả dám ở gần anh Tú Ngũ Hưng - Hic! thật đáng sợ má. Mới đến lớp thôi cũng bị ghét bỏ là sao? Đó là lí do vì sao sáng đến giờ tôi luôn cảm thấy mối nguy hiểm đang rình rập. Tôi đang nghĩ ngợi bỗng giọng nói vẻ mạnh mẽ, kiêu hãnh cất lên
- Chúng ta đi thôi - Vũ Hạ Vy kéo tay tôi, đi ra khỏi lớp A đang đầy sát khí dữ dội.