Tôi ngại ngùng cuối đầu không nói.Mặt có vẻ như đã đỏ lên từ khi nào.Mình không thể nói đi học trễ được, anh ấy sẽ cười mình mất.
- Này, hồn bay mất rồi hả? - anh lên tiếng hỏi tôi, khi thấy gương mặt này bắt đầu lên màu hồng của phấn.
- Không...có.Em đang...đang.ưm anh không cần biết đâu
Vũ Hạ Thu vừa dứt câu nói của mình, thì Tú Ngũ Hưng liền gõ một cái vào đầu cô nghe tiếng cốp đau điếng
- Em thật là...đi học trễ thì cứ nói đi học trễ đi chứ
- Ơ...sao anh biết được chứ.Hừ...
Tú Ngũ Hưng không trả lời,sau đó đứng dậy kéo tay Vũ Hạ Thu đứng theo, sau đó dẫn cô đi theo các dãy hành lang dài.
Nắng chiếu vào mặt anh, cô cảm thấy như có gì đó dáy lên trong lòng mình một cảm xúc không xác định được.Nhịp đập cũng dần tăng lên. Chuyện này là gì đây,anh ấy nắm tay mình. Tôi như rơi vài tình trạng hỗn loạn, không nói được gì, đã thế mặt còn đỏ nhìn trong rất xấu nữa chứ.
- Đến nơi rồi, đợi anh ở đây để anh nói với cô Lục có một con mèo nhỏ đi trễ ở đây - Anh mỉm cười với cô như biết trước được sẽ không có gì xảy ra
Tôi đành ráng đợi một chút, một chút thôi chắc không sao đâu. Tôi gật đầu nhẹ thay bằng lời "đồng ý "
Anh bước vào, tiếng ồn ào trong lớp bắt đầu phát ra, sau đó yên tĩnh trở lại.
- Ôôô. Hi! - một bóng người quàng lên vai tôi,sau đó là tiếng nói hết sức tinh nghịch như đang trêu chọc vậy.
Nhưng tôi đâu thể tin vào mắt mình khi gặp phải Lục Hỏa Cát ở đây.Hắn ta làm gì ở đây nhỉ?
- Anh..anh - Tôi một chút bình tĩnh chẳng thể nào có
- Tôi không đến gặp cô đâu.Ngưng nghĩ ngợi nhé.
Hừ..ta đây mà thèm để ý sao.Tôi quay mặt đi chỗ khác đợi Tú Ngũ Hưng ra không muốn để ý kẻ biến thái tâm thần này chút nào cả.
Tôi mãi nghĩ ngợi quên béng mất Lục Hỏa Cát ở bên cạnh nên quay sang định nói gì đó.Ai ngờ thấy hắn ta đang đứng yên như khúc gỗ nhìn Tú Ngũ Hưng vừa bước ra khỏi cửa lớp.
Hai người đi ngang qua thường nhìn nhau như vậy sao? Thật kì lạ nha.
- Anh xong rồi sao? - Thấy bầu không khí có vẻ căng thẳng, ti đành bắt chuyện trước để giải vây sự ngột ngạt xung quanh này.
- Anh xong rồi, em vào đi.Anh về đây nhé - Anh Tú Ngũ Hưng lại nở một nụ cười tỏa nắng làm ấm áp biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ đang rình mò và trong đó có cả tôi.
- Dạ - ti ngoan ngoãn nghe lời đi vào bên trong.Kịp lúc đó ở phía hai bgười thiên tài đang đứng đối diện nhau.Một bên mỉm cười, bên kia thì mặt lạnh như không có gì.
Lục Hỏa Cát bước chậm chạp về phía Tú Ngũ Hưng sau đó dừng lại thì thầm một câu nói nhỏ đủ bên phía đối phương nghe thấy.
- Nếu anh làm hại cô ấy, tôi sẽ không tha cho anh
- Được thôi, nếu cậu có thể làm gì được tôi.- Tú Ngũ Hưng đáp trả bằng nụ cười như lúc nãy nhưng trong đó có chút ngỡ ngàng xen lẫn khinh thường.
- Hừ
Lục Hỏa cát không thèm quan tâm, chạy thật nhanh vào lớp A của Vũ Hạ Thu...Anh vừa bước vào cũng ầm ĩ không kém như lúc Rú Ngũ Hưng vàl lớp.Cậu ta định làm gì vậy chứ?? Vũ Hạ Thu suy nghĩ mãi vẫn không ra.Nhưng thật may khi lời thắc mắc của cô đã được giải đáp trong chớp mắt.-.