Edit+Beta: _Tanoka_
Hắn chưa từng chật vật đến như vậy. Rửa mặt xong thì thay ra áo sơ mi màu đen, phía trên bị ướt một mảng lớn, hắn tựa hồ còn có thể ngửi được mùi vị khó nghe tản mát từ trên chiếc áo.
Thẩm Nhượng ánh mắt âm trầm, khóe miệng khẽ cong, không cẩn thận chạm tới vết thương trên mặt, mơ hồ truyền đến cảm giác đau đớn. Gương mặt vô biểu tình nhìn vết thương sưng tấy nửa bên mặt từ trong gương, phía trên còn có hai ba vệt đỏ rõ ràng, vừa thấy liền biết là do bị nữ nhân cào.
Duỗi tay dùng thuốc mỡ bôi lên mặt, Thẩm Nhượng cúi đầu ngửi thử trên người, cuối cùng ngửi phải mùi hương vô cùng khó chịu.
Khuôn mặt lập tức âm trầm, hắn yên lặng đi tắm thêm một lần nữa, sau khi xác định không còn mùi gì khó ngửi nữa mới rời khỏi phòng tắm.
Ôn Cẩn vừa mới uống thuốc hạ sốt, lúc này đang cuộn mình trong chăn, nhỏ giọng nói mớ, khăn lông đắp trên trán cũng đã rơi xuống. Mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân, cô gian nan mở mắt ra, ánh mắt ngây ngây ngốc ngốc nhìn người đang đứng trước mặt mình.
Không chỉ bị một người phụ nữ quăng cho một cái tát mà còn bị người ta nôn lên khắp người, giờ đây trong lòng Thẩm Nhượng đang bừng bừng lửa giận, thấy Ôn Cẩn ngơ ngác nhìn chằm chằm hắn, lửa giận cũng một ngày tăng cao. Hắn nhấc chân đi đến mép giường, vươn tay muốn túm lấy cô, thế nhưng lại bị Ôn Cẩn dùng sức nắm chặt.
Ổn Cẩn cảm thấy đầu óc vô cùng hỗn độn, ngay cả cơ thể cũng rất nặng nề, cực kì khó chịu. Cô nhìn Thẩm Nhượng, hốc mắt liền nóng lên, đột nhiên nước mắt thi nhau rơi xuống, bày ra dáng vẻ uất ức đáng thương, nói:
" Thẩm Nhượng, em cảm thấy rất khó chịu, có phải là em sắp chết rồi không?"
Dùng sức bắt lấy tay Thẩm Nhượng. Không biết vì lý do gì mà Ổn Cẩn đột nhiên muốn kéo theo Thẩm Nhượng cùng chết với mình, nếu như vậy thì ba Ôn lập tức có thể. . . Có thể làm gì?Suy nghĩ vớ vẩn ấy nhanh chóng biến mất, Ổn Cẩn cảm thấy bản thân ngày càng khó chịu, không ngừng cọ gương mặt của mình lên bàn tay lạnh như băng của Thẩm Nhượng.
Trên mu bàn tay dính đầy những giọt lệ ấm áp, Thẩm Nhượng nhìn gương mặt đẫm nước mắt của cô, cả người cuộn tròn lại, vô cùng đáng thương, giống như một chú chó nhỏ bị người ta bỏ rơi.Cảm giác ấm áp từ trên mu bàn tay dường như chạm đến nơi nào đó trong lòng hắn, tức giận ngập tràn trong lòng lại biến mất một cách kỳ tích, không còn chút tăm hơi, một cổ cảm giác thương tiếc lần đầu tiên xuất hiện.Thẩm Nhượng ngồi xuống bên mép giường, nhẹ nhàng nâng Ôn Cẩn dựa lên thành giường, nhìn cô rồi cố tình hạ giọng:
"Chịu đựng một chút, Triệu Khiêm sẽ nhanh chóng đến đây."
"Chịu không nổi! Thẩm Nhượng, em thật sự rất khó chịu, có khi nào em đã chết rồi không?"
Ôn Cẩn dùng tay chà sát lau hết nước mắt trên mặt, dùng sức hít hít cái mũi.
Âm thanh mềm mại của cô khiến cho tâm Thẩm Nhượng nhịn không được nhũn ra, chuẩn bị ôm lấy cô. Nhưng khi nhìn đến gương mặt ngập tràn nước mắt lại thêm âm thanh hít mũi ấy thì cánh tay đang duỗi ra của Thẩm Nhượng liền không tiếng động mà hạ xuống.
Mời mọi người tiếp tục đọc bên trang Wordpress của mình nhaaaaa
Link: tnoka.wordpress.com