Edit: _Tanoka_, Sarah
Beta: Viễn Tinh
Ôn Cẩn thu dọn hành lý xong, về đến nhà thì trời đã tối muộn. Thẩm Nhượng và Thẩm Thần đều không còn ở đây, cô đoán hai người họ có lẽ đang ở khách sạn của Thẩm thị, chuẩn bị cho buổi lễ kỷ niệm ngày mai.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Ôn Cẩn nằm trên giường, không hề cảm thấy buồn ngủ, trong lòng lại bắt đầu xuất hiện cảm giác căng thẳng không thể hiểu được. Không biết vào ngày mai tất cả mọi chuyện có thể thuận lợi và suôn sẻ hay không. Nếu thành công, cô liền có lý do để ly hôn với Thẩm Nhượng, nhưng còn nếu thất bại thì......
Chắc không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra đâu, mọi thứ nhất định sẽ thành công. Ôn Cẩn tin chắc rằng mọi việc đều có thể diễn ra thuận lợi, nhưng trong tiềm thức lại phủ nhận suy nghĩ của cô, cẩn thận xem xét nếu sự tình thất bại, lấy tính cách của Thẩm Nhượng mà nói, không biết hắn sẽ làm gì với cô.
Trăn trở một hồi lâu, Ôn Cẩn mới từ từ chìm vào giấc ngủ. Đêm nay cô mơ thấy một giấc mơ, mơ thấy Thẩm Nhượng, thế nhưng lại giống như không phải Thẩm Nhượng.
Thẩm Nhượng trong trí nhớ của cô, có thói quen nghiêm túc, ưa sạch sẽ, chú trọng nhất là hình tượng của mình, sắc mặt lúc nào cũng lạnh như băng, cứng rắn đến mức không gì có thể tác động đến hắn. Nhưng trong giấc mơ kia, quần áo trên người hắn lại vô cùng xộc xệch, sắc mặt tiều tụy, phảng phất giống như một kẻ sắp chết.
Cô cầm lòng không được liền đi đến trước mặt Thẩm Nhượng, ngồi xổm xuống, kinh ngạc nhìn hắn. Không biết mất bao lâu, Thẩm Nhượng mới ngẩng đầu nhìn về phía cô, hai mắt không có tiêu cự, dại ra đột nhiên dần trở nên tỉnh táo, Ôn Cẩn nghe thấy giọng nói khàn khàn, tràn ngập khó tin của hắn, "Ôn Cẩn, em rốt cuộc cũng chịu về nhà rồi."
Ôn Cẩn hoảng sợ, rõ ràng là cô đang nằm mơ, Thẩm Nhượng làm sao có thể nhìn thấy cô?
"Anh có thể nhìn thấy......" Ôn Cẩn nói được một nửa, nhưng lại bị hắn doạ, ngay lập tức sợ hãi nghẹn trở về.
Ánh mắt của Thẩm Nhượng quá điên cuồng vặn vẹo, cô không biết, ánh mắt của một người lại có thể đáng sợ đến như vậy, khiến cô ngay từ cái nhìn đầu tiên đã cảm thấy run rẩy.
"Ôn Cẩn, thực sự xin lỗi em. Sau này anh sẽ luôn ở nhà với em, em muốn làm cái gì anh đều cũng không trách, không chê em phiền, chê em dính người, chuyện gì cũng đều nghe theo em, em đừng đi nữa có được không?"
Mời mọi người tiếp tục đọc bên trang Wordpress của mình nhaaaaa
Link: tnoka.wordpress.com