Bà Lâm nói Chi Hân ra ngoài chơi. Đặt tách trà xuống bà nói:
- Cám ơn Truơng phu nhân đã chấp nhận hôn sự này, tuy chỉ là hôn uớc của hai ông bạn với nhau nhưng không ngờ lại có thể thực hiện đuợc.
- Bà Lâm đừng khách sáo, tôi cũng là phận dâu của nhà họ Truơng này, thực hiện tốt bổn phận của mình là điều vinh dự.
- Chi Hân tuy có ngốc nghếch nhưng con bé rất biết nghe lời, chỉ cần dạy dỗ một chút tôi tin nó sẽ không gây phiền phức cho mọi nguời.
- Bà cứ yên tâm, tôi chắc chắn sẽ dạy Hân Hân cẩn thận.
- Vậy mọi chuyện đã bàn xong một phần, tôi xin cáo lui.
- Đuợc, để tôi tiến bà.
( Trong lúc hai nguời đang trò chuyện)
Chi Hân ra phía bể bơi chơi, thật sự là cô rất thích nuớc nhưng do không biết bơi nên ít khi đuợc đi bơi. Thấy có chiếc lá rơi xuống bể nuớc đang sạch, Chi Hân cố ruớn nguời để với lên nhưng... “Tùm...”. Cô bị ngã xuống nuớc, nuớc xộc vào mũi, mắt, họng. Cô hoảng quá chỉ biết giãy giụa. “Tùm...” có một bóng nguời màu trắng nhảy xuống để cứu cô. Nguời đó nắm tóc cô kéo lên trên mặt nuớc, vừa đuợc thở lại cô cố bám vào tay nguời kia để nổi lên. Bà quản gia mới chứng kiến cảnh đó liền la lớn:
- Nguời đâu Lâm tiểu thư và cậu chủ ngã xuống nuớc rồi, mau đến đây.
Nói xong có cả toán nguời chạy ra nhảy xuống đưa hai nguời vào bờ. Chi Hân sợ quá vừa thở dốc vừa khóc, cô biết là cô đã sai khi cố làm như vậy, nó gây nguy hiểm đến tính mạng. Hai nguời trong nhà vừa kết thúc cuộc trò chuyện thấy ồn ào bên ngoài liền chạy ngay ra. Thấy cảnh tuợng hỗn loạn, bà Lâm nghĩ có lẽ Chi Hân đã không may xảy ra chuyện gì rồi. Truơng phu nhân thấy con mình đang lau đầu cũng liền chạy tới.
- Quân, con có sao không, đã xảy ra chuyện gì?
Bà quản gia lên tiếng:
- Lâm tiểu thư không may ngã xuống nuớc nên cậu chủ nhảy xuống cứu ạ!
Nhìn cô đang ngồi khóc trong mắt Truơng phu nhân hiện lên một tia ác cảm.
- Bà quản gia mau đưa hai nguời vào thay quần áo không sẽ bị cảm mất. Bà Lâm, đây là chuyện không may nhưng bà yên tâm tôi sẽ chăm sóc con bé chu đáo để không xảy ra sự việc đáng tiếc như vậy.
- Tôi thật sự xin lỗi phu nhân, mong sau này bà chăm sóc cho Hân Hân cẩn thận.
- Bà yên tâm, con bé đã là dâu nhà này rồi thì tôi cũng cố gắng chăm sóc nó để bà không phải bận tâm.
- Cám ơn phu nhân, vậy muộn rồi tôi về đây.
Nhìn chiếc ô tô của bà Lâm đi xa, Truơng phu nhân nở một nụ cuời nhếch “Con nhỏ này không những ngốc mà còn rắc rối, mới đến nhà nguời ta lần đầu đã gây chuyện, bà nghĩ tôi sẽ cho nó ăn nhờ ở đậu nhà họ Truơng này dễ dàng như thế à? Con dâu ngốc yêu quý của mẹ từ nay cuộc sống của con sẽ sung suớng vô cùng” rồi Truơng phu nhân sai giúp việc chuẩn bị bữa tối.
CHƯƠNG_
NaiYoong