_ Phóng chậm thôiiiiiii! Nó hét vào tai Duy, vô cảm, cậu nhóc vẫn phóng như điên..._ rẽ trái cơ mà! Đi đâu đấy?
"kítttt" Cậu nhóc dừng lại đột ngột làm mặt nó đập vào mũ bảo hiểm của cậu nhóc! Đau điếng!
_ Sáng ra chưa uống thuốc à? Đi siêu thị chứ đi đâu hả " Ngưu phu nhân"?_ Duy nói nhàn nhạt,cố tình nhấn mạnh chữ cuối.
_ Cậu..._ Nó tức đến tím mặt. Một thời oanh liệt chém gió nơi mẫu giáo mà để bị hạ đau đớn. Nó muốn " khám nghiệm" xem cái lưỡi của cậu có" gai" khôg?
Chợ!!!
đứa tới chợ, mặt Duy thoáng thộn ra. Nó k kiềm đước mà đập vào đầu cậu phát
_ Não phẳng! Thấy chợ mà mặt thộn ra ngu thấy mồ _ Nó cằn nhằn
_ Tôi toàn đi siêu thị, chưa vào đây bao giờ!
Nó nhăn nhăn cái trán. Đôi mắt ánh lên sự " thương cảm cho con nhà giàu". Duy cũng không ngoại lệ. Thực sự sống như hoàng tử khiến cậu mất đi tầm nhìn cuộc sống
Có những thứ đơn giản mà ta k hề biết ngay cả khi đang tồn tại
_ Vào!_ Nó đập đập vào người cậu nhóc
_ Đừng..._ Cậu đang định mở mồm cằn nhằn thì nó cướp lời
_ Đừng động vào người cậu chứ gì? Hứ! Làm phách..._ Nó giận dỗi rồi vùng vằng bỏ đi. Nó thấy hơi chạnh lòng. Có động tí ti mà cũng cáu. Cậu coi nó là gì chứ? Cậu khôg nói gì chỉ bước theo. Mà thật ra ý cậu đâu phải thế! Cậu muốn nó đừng đập đập vào người thôi mà...
_ Bác! Cho con khúc cá...đó! Khúc kia kià bác!_ Nó cứ chỉ chỉ loạn lên
_ Bố cô, tôi mà cô cũng vẹo hả? Đây, khổ lắm! Mà bữa nay mang cả bạn trai đi cùng cơ đấy..._ Bác Tân, chủ hàng cũng là khách quen của nó trêu đùa
_ Ơ! Đây á, k phải bác ơi_ Nó xua xua tay, khuôn mặt bắt đầu đỏ. Mắt nhìn cậu nhóc cầu cứu. Nhưng xem ra khôg có tác dụng...
_ Chà! Xinh trai quá!
_ Ây ây, cháu gửi cháu gửi tiền. Cháu về ạ!_ Kế chuồn là thượng sách. Nó kéo tay Duy về. Thực ra thì mua cũng k nhiều, ít cá cho mẹ nấu canh, trứg, thịt,rau....
Reng...
_ Dạ???
_...
_ Eo! Thôi!
_...
_ Thôi đc, cỡ N hả? Chị to như heo ý
Hoá ra là chị Trúc hàng xóm, chị nhờ nó mua giúp cái váy bầu. Thôi thì chọn đại, biết sao được, miễn là cỡ N gì gì đó