‘’Anh bị khùng hả …đồ …đồ lợi dụng’’
Mặt đỏ bừng , nó không dám nhìn thẳng vào mặt hắn.
Nó đang tự hỏi mình –Cảm giác này là sao ! Mình thật đã bị điên rồi. Tay nó tự đấm vào trán , đầu nghĩ bâng quơ.
‘’Đó là lỗi của cô…ai bảo cô tốt với tôi làm gì’’
Miệng nhếch môi cười gian xảo. Ánh mắt như xoi mói, nhìn nó không thôi. Phải lấy hết dũng khí, nó mới nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng của hắn.
‘’Nè…gì mà nhìn tôi dữ vậy, tôi biết tôi đẹp rồi à nha !’’ ( ặc …^_^)
Cặp mắt hắn như có cái gì cuốn hút , không chịu buông tha nó.Nhìn từ đôi mắt xuống miệng nó , người hắn cảm thấy khó chịu, , miệng khô cứng . Đôi mắt nhỏ long lanh , làn môi mềm… bất giác hắn đỏ mặt , ngoảnh đầu ra hướng khác.
‘’Còn đứng đó làm gì…đi làm việc đi cô bé!’’
‘’Ê…cái gì mà cô bé hả, ai cho phép anh đổi kiểu xưng hô ấy lúc nào.’’
‘’Cô bé!’’
Chính hắn cũng cảm thấy lạ khi mình lại vô tình xưng hô với nó như vậy, nhưng dù bị nó bắt bẻ, khuôn mặt vốn dĩ đẹp trai và lạnh lùng của hắn vẫn giữ nguyên.
‘’Cô là osin của tôi…tôi thích xưng thế nào là quyền của tôi. Hiểu chưa cô bé!’’
‘’Lại cô bé’’
Hắn không biết nó cảm thấy như thế nào nghe hắn gọi mình như vậy.
Khuôn mặt trắng hồng bị cái nóng làm cho đỏ bừng hay tại lí do gì khác!?
‘’Dạ , cậu chủ , cậu có việc gì sai bảo ạ !’’
Mặt nó cúi xuống , hai tay vòng lại nhìn thật giống trẻ con xin quà. Nó khiến hắn cũng phải bật cười.
‘’Ngoan lắm , giờ thì sang phòng dọn dẹp cho tôi!’’
‘’Dạ, phòng nào ạ ?’’
‘’Phòng tôi chứ còn gì nữa…’’
‘’Nhưng lúc nãy tôi mới dọn mà!’’
‘’Không nhưng nhị gì cả…’’
‘’Dạ..’’
Cuối cùng cũng phải thua quyền lực của thiếu gia. Làm osin sao khổ quá à !
Nó dạ một tiếng rất to như quát lại hắn vậy. Trong mình đang cảm thấy rất mệt mỏi , cả bực bội.
‘’Đồ thiếu gia hay bắt nạt ‘’
‘’Gì chứ! Cái phòng này có phải nơi chứa rác không vậy !’’
Nó ngạc nhiên nhìn căn phòng của Mã Hạo Thiên , lúc nãy đã dọn sạch sẽ và ngăn nắp rồi. Giờ làm gì mà rác nằm lung tung thế này.
Nó không biết rằng trước khi vào phòng nó…hắn đã đổ tất cả rác trên sàn nhà.Để cho nó một trận nhớ đời vì đã xúc phạm bổn thiếu gia.
‘’Còn nhìn gì nữa, dọn dẹp đi…tính tôi ưa sạch sẽ nhìn thấy bẩn là tôi bực lên đấy!’’
‘’Dạ’’
Nó từ từ cầm hết chổi quét đến giẻ lau…lau lau chùi chùi. Còn hắn thì thản nhiên ngồi đọc báo.
Thỉnh thoảng hắn liếc nhìn nó khẽ cười.
Nó đâu ngờ hắn đã thủ sẵn một bị rác nữa dưới bàn. Nó lau đến đâu, hắn rải đến đấy. Thế nên lau thế nào, quay lại , rác vẫn ở đó mà còn nhiều hơn trước.
‘’Mệt quá!’’
Nó đưa tay lên lau mồ hôi đang lã chã rơi. Bộ đồ đồng phục của trường trên người nó ướt thẫm .
Hắn thì đang ung dung bắt chéo chân , ngồi thanh thản trên ghế sofa.
Nhìn hắn , nhìn sàn nhà …thật nó muốn quét rác vào mặt hắn luôn.
‘’Dạ…cậu chủ, tôi dọn xong rồi ạ… cậu chủ cho phép tôi về phòng ạ’’
‘’Chưa được…rác vẫn còn đấy, cô không nhìn à’’
‘’Dạ, tôi dọn rồi nhưng hình như lũ chuột thấy thiếu gia đẹp quá nên mang quà đến cho thiếu gia …tôi không nên dẹp đi những món quà chân thành đó ạ’’
Nói xong, không cần hắn cho phép. Nó dung hết sức lực cuối cùng, ba chân bốn cẳng , chạy nhanh ra khỏi phòng, không cần hắn cho phép hay không.
‘’Đúng là Dương Thy Hương…làm thế nào cũng không bắt bẻ được cô’’
Hắn lẩm bẩm …môi nhếch mép. Khuôn mặt lộ rõ sự thỏa mãn .Hắn cảm thấy hứng thú khi thấy nó phải mệt nhọc dọn phòng như vậy. ( tàn nhẫn quá đi)
‘’Reng…reng…reng’’
Chuông đồng hồ báo thức vang lên inh ỏi. Phải vất vả lắm, nó mới chui ra khỏi chăn, lấy tay nặng nề tắt báo thức.
‘’Ư…ư’’
Không biết vì sao nó cảm thấy mình mệt nhừ, cổ họng đau nhức, đầu choáng váng.
‘’Đã , rồi à…’’
Nếu như bình thường nó đã vọt ra khỏi giường với tốc độ rất nhanh để xuống nhà nhưng giờ đây dậy chưa chắc nó đã làm nổi huống hồ là đi.
‘’Chị Thy Hương ơi.’’
...
‘’Chị ơi’’
...
Là tiếng Hạo Minh.
‘’Hạo Minh đấy à…’’
Nó cố nói , giọng thều thào ,kéo theo là từng tiếng ho sặc sụa.
‘’Chị bị làm sao vậy’’
Hạo Minh lo lắng ,cố mở cửa vào phòng.
Nhìn thấy nó đang nằm trên giường , mặt mày xanh tái…người không có hề một chút sức sống.
Nó nhảy lên giường, lay mạnh Thy Hương.
‘’Chị dậy đi…chị không khỏe ạ’’
Thy Hương chẳng có sức mà nói lại nữa , đầu gật nhẹ.
Hiểu ý, Hạo Minh sờ vào trán nó.Miệng nó la lên :
‘’Nóng quá…chết rồi , chị bị ốm’’
‘’Nói… khe …khẽ… thôi…’’
Nó thở mệt nhọc , cố nói từng chữ , bảo Hạo Minh đừng để ai biết nó bị ốm, nhất là bà chủ.
‘’Không được , chị phải uống thuốc ngay’’
Hạo Minh chạy nhanh ra khỏi phòng mà chẳng để nó kịp phản ứng.
''Anh Hạo Thiên ơi, chị Hương bị ốm rồi !''
Người chưa kịp ra khỏi phòng, tiếng hét của Hạo Minh đã vang ra khỏi nhà. Thy Hương chỉ biết gương mắt nhìn , đầu lắc nhẹ.