‘’leo núi , cắm trại thì sao? Đều có cái hay của nó mà!’’
Nhưng…
‘’Cháu muốn đi biển’’
‘’Không được!!’’
‘’Đã lên lịch rồi…đi leo núi và cắm trại !!!’’
Bà dì hiệu trưởng của hắn nổi giận, lấy tay tháo cặp kính ra một cách khó chịu.
‘’…’’
Hạo Thiên im lặng , không nói gì nhưng trong lòng vẫn còn rất ấm ức.
Biết gì rất nghiêm khắc , cái gì đã đưa ra là không rút lại được nên…không biết nói gì nữa luôn.
‘’Thôi được , để đền bù cho cháu…ta sẽ cho cháu tự sắp xếp cặp đôi cắm trại, được chưa’’
Nở một nụ cười hiền hậu, có vẻ sự bực tức đã dịu bớt, bà gì khẽ nói.
‘’con mặc kệ và không cần …không thích đi leo núi , cắm trại nên cũng không muốn làm những việc kia…gì tự sắp xếp luôn đi…cháu đi đây’’
Hắn thở dài rồi làm dỗi đứng lên. ( đôi lúc như thế này, ai còn bảo hắn lạnh lùng- mà rõ là con nít!! T_T)
‘’Cái thằng…’’
‘’Không tự sắp xếp…đến khi dì sắp xếp thì đừng có oán trách…’’
Đáp lại lời gì chỉ là tiếng đóng cửa một cái sầm khó to.
‘’haizz’’
Người phụ nữ vẻ đã có nhiều kinh nghiệm bỗng nhếch mép cười trông thật khoái thú…
‘’Cháu sẽ biết tay ta…’’
‘’Cả lớp ơi, có lịch sắp xếp về chuyến đi leo núi rồi nek’’
Lớp trưởng của lớp A vip cười tươi , chạy vào lớp thở dốc.
‘’có rồi hả?’’
Ngọc Diệp hí hửng …nhìn về phía Hàn Tố Như khẽ mỉm cười đắc chí.
‘’Đưa cho tớ xem nào’’
Ả giật tờ giấy báo trên tay lớp trưởng một cách cố ý…mà không hề để ý đến thái độ của cả lớp đang nhìn .
Ánh mắt ả chăm chú nhìn vào tờ giấy vừa giật được rồi bất chợt mỉm cười đầy thỏa mãn.
‘’Phải vậy chứ!’’
Khuôn mặt đầy son phấn của Ngọc Diệp sáng lên một niềm vui khó tả …ẩn chứa tia hi vọng vì sắp sửa được thực hiện kế hoạch đã định trước.
Hàn Tố Như cũng đang cười , ánh mắt đưa tình liếc sang Mã Hạo Thiên đang yên lặng ngồi dưới.
‘’cả lớp nghe rõ này…’’
Giọng nói của Ngọc Diệp dõng dạc.
‘’Lần đi cắm trại và leo núi này, hiệu trưởng đã tự phân thành đôi để đi…’
‘’Mã Hạo Thiên và Hàn Tố Như một đôi.’’
‘’Phan Ngọc Cường và Dương Thy Hương’’
‘’Lữ Ngọc Diệp với Trương Huyền Trân.’’
‘’Lâm Thi Hằng với…’’
…
Đôi mắt đang im dìm bỗng nhướn lên một cách đột ngột khi nghe tên Mã Hạo Thiên với Hàn Tố Như , Phan Ngọc Cường với Dương Thy Hương…
Một cảm giác khó chịu bỗng nhen nhói trong lòng, nhìn lên phía trên thấy Ngọc Cường và Thy Hương đang nói chuyện vui vẻ…Hàn Tố Như lại đang nhìn với ánh mắt thỏa mãn lẫn vui vẻ…Mã Hạo Thiên lắc đầu.
‘’Gì…’’
‘’Đối xử với cháu thế sao?’’
Hắn tự trách bà gì của mình quá ‘’thương cháu’’ …
Ánh mắt hắn dù mang một màu sắc u ám lạnh lùng , hờ hững nhưng không thể che giấu một nỗi buồn .
Ngọc Cường vô tình nhìn thấy tâm sự trong đôi mắt đẹp đã ấy. Hắn bất giác cười:
‘’ Sướng nhá, được ở cùng với Hàn Tố Như, thanh mai trúc mã của mày gì nữa’’
Là một người bạn thân , chí ít hắn cũng hiểu rõ tính cách của Mã Hạo Thiên nhưng vẫn có lời trêu chọc.
Hắn không nói gì , như nhớ tới điều gì …nhanh chóng đứng bật dậy rồi chạy ra khỏi lớp.
‘’Gì….ì…ì’’
Tiếng hét mang một âm sắc khá lớn khiến người phụ nữ đang lim dim ngủ chợt thức…cặp kính lão khẽ rung rung.
‘’Tại sao gì hết lần này đến lần khác trêu tức cháu là sao?’’
Hắn nói giọng đầy ẩn ý. Sự lạnh lùng đã tan biến mất mà thay vào đó là tính trẻ con và đầy ngương ngạnh.
‘’Gì đã bảo rồi…cháu tự sắp xếp không chịu, để gì sắp xếp thì đừng có kêu ca …’’
Nói giọng rất bình thản , người gì của hắn đang cố tình trêu tức hắn đây mà.
‘’vả lại, Hàn Tố Như là vợ chưa cưới của cháu, đây là một dịp để hai đứa nhen nhóm lại tình cảm đó…ha ha’’
‘’Sao gì không sắp xếp con với Ngọc Cường…nam ra nam, nữ ra nữ chớ…rồi con và cô ta sẽ ở trong một lều à’
‘’cô ta?’
‘’Sao cháu lại gọi vợ sắp cưới của cháu như vậy, dù gì Hàn tiểu thư trước sau cũng là vợ sắp cưới của cháu mà…’’
Hạo Thiên nghe đến việc Hàn Tố Như là vợ của mình thì bực tức…Hàn Tố Như trong mắt hắn chỉ mãi mãi là bạn bè bình thường hay hắn chỉ coi là một người em gái.
‘’Thế gì có thể thay đổi được không?’’
‘’Không là không!!!!’’
‘’Một khi ta đã sắp xếp thì không nói gì nữa’’
Hắn biết hỏi như vậy là hỏi thừa nhưng…hắn không thể nào ở cùng với Tố Như được.