Chương . Anh là kẻ xấu xa…
‘’Không đời nào hắn cứu mình…Không đời nào…con bạn Huyền Trân nói dối mình đấy chứ! ‘’
Một mình nó trong căn phòng nhỏ ở ngôi nhà họ Mã lên tiếng kêu ,rồi hét…nó tức tối quá đi…Hắn – hắn đã hành hạ nó đến nông nỗi , bàn chân sắp bị ‘’hoại tử’’ mất rồi!!! Sốc quá đi mất! Hắn lẽ nào mà cứu nó rồi lại hành hạ nó. Không thể tin được.
‘’Mã Hạo Thiên…nếu anh cứu tôi , thực lòng tôi sẽ biết ơn nhưng thù này …tôi sẽ trả…cứ hành hạ đi, tôi chấp cả đấy!’’
Đôi mắt đã đỏ ngầu của nó dán vào cánh cửa phòng của Hạo Thiên mà miệng không ngừng lẩm bẩm. Nhất định nó sẽ trả thù…đồ Mã Hạo Thiên đừng tưởng ỷ giàu mà hiếp nghèo , ỷ mạnh mà hiếp yếu nhé!
‘’Mã Hạo Thiên , anh nhớ đó!’’
‘’Nhớ gì?’’
‘’Ơ…’’
Nó chưa kịp nói xong đã cảm nhận được một luồng khí lạnh phía sau lưng. Nó tái mặt…từ từ xoay người lại. Đập thẳng vào mắt nó là hình ảnh của hắn. Đẹp quá!
Hắn_ khoanh hai tay trước ngực , người dựa vào tường , dáng người đẹp như siêu mẫu cùng với kiểu tạo dáng thật men lì ấy làm ai đó phải nuốt nước bọt.
Đôi mắt hắn nhìn nó , cái nhìn thật ‘’dễ chịu’’.
Nhưng …hắn đứng đây từ bao giờ và…có lẽ nào…
Những lời chửi rủa của nó đã bị hắn nghe thấy sao?!
‘’Ơ…anh làm gì ở đây?’’- nó ấp úng , vờ cười nhạt.
‘’Đây là nhà tôi, lẽ nào tôi không được đứng ở đây…’’
‘’Mà nếu tôi không ở đây thì sao nghe được những lời vàng ngọc của cô nói về tôi nhỉ?’’
Hắn _ đôi mắt chăm chú nhìn gương mặt tái nhợt của nó , khẽ mỉm cười. Nếu nói nụ cười của hắn đẹp mê lì như thế nào thì với nó , nụ cười đó đẹp …chết người!
Bất đắc dĩ , nó bèn chống chế.
‘’Tôi…đâu …có nói gì anh…đâu’’
Đúng là nói xấu người khác bị người ta nghe được thì vẻ mặt biết liền.Nó run run người , ánh mắt nhìn sang chỗ khác. Nó không đủ can đảm để nhìn hắn một cách trực diện.
‘’Ha ha…’’
Ánh mắt ấy , dáng người ấy lại kèm theo cả nụ cười chết người ấy …Hắn đẹp quá , ‘’trời ơi!’’
‘’Anh cười …cái gì?’’- nó …lại ấp úng…
‘’Sao tôi không được cười, vẻ mặt của cái người đi nói xấu người khác bị bắt tại trận mới buồn cười thật!’’
Vừa nói, hắn càng cười mà còn cười điên đảo hơn nữa- Tức cười quá đi mất!
Nó _ có vẻ không thể che dấu được nữa. Thôi thì đã nói rồi thì…nói luôn vậy!
‘’Có gì đáng cười cơ chứ, cái đồ đáng ghét! Tôi nói xấu về anh như vậy đó , sao nào?’’
Mới vừa nãy không đủ can đảm để đối mặt trực tiếp với hắn mà giờ đây , ánh mắt của nó dám nhìn thẳng vào mặt hắn . Ngọn lửa báo thù sục sôi trong từng mạch máu…có thể khiến nó nổ tung lúc nào không hay.
Bất ngờ , hắn đơ… giây!
‘’Bất ngờ quá!’’
‘’Bất ngờ?’’- đến lượt nó đơ.
‘’Ha ha…’’-lại cười [email protected][email protected]
‘’Có gì hay mà cười hả?’’- nó cáu lên.
‘’Không ngờ mới nói đùa như thế mà cô nhận thật…’’- Hạo Thiên nói mà chưa dứt hẳn nụ cười.
‘’Sao? ‘’
Miệng nó lắp bắp, không ngờ hắn dám nói dối nó. Hắn chưa hề nghe gì sao…Thế mà nó đã nhận tội rồi. Hố nặng rồi.
‘’Tôi mới chỉ nghe đến Mã Hạo Thiên, anh nhớ đó thôi! Vậy đoạn trước , cô nói xấu tôi ghê lắm !’’
Ánh mắt Mã Hạo Thiên như một chiếc dao sắc có thể ngay lập tức , ném một phát trúng thẳng tim nó.
Nó lại đơ… giây.
Thần thánh ôi, con chết mất. Hắn- tàn nhẫn quá , đùa vừa phải thôi. Đây là lần nó nói xấu người khác mà còn bị bắt tại trận. Không chừng , hắn sẽ tưởng nó là con người chuyên đi nói xấu người khác cũng nên…
Giờ làm sao đây???
‘’Sao cô đơ vậy , không phải bị tôi nói trúng tim đen rồi chứ?’’
Không thấy nó phản ứng , hắn liền lên tiếng…lần này ném thẳng vào tim nó một phát đạn!
‘’Tôi…tôi…’’- nó không thốt nên lời.
‘’Gì?’’- hắn chăm chú nhìn nó , hỏi lại_ tôi , tôi cái gì?
‘’Tôi nói là anh là cái đồ độc ác , nhẫn tâm…hay hành hạ người khác, con trai gì mà bắt nạt con gái…Đồ thần kinh , đồ đáng ghét, đồ công tử nhà giàu hạnh họe…’’
Nó tuôn một trào . Muốn dồn nó đến đường cùng, đã thế , nó nói cho hắn một chưởng ngất luôn tại chỗ cũng được.
Lần này , hắn không biết nói gì hơn nữa. Nó dám nói thế với hắn, với một con người lạnh lùng , sắt đá và tàn nhẫn như hắn sao…hả Dương Thy Hương!!!
Nhận thấy lời nói của nó có hiệu lực , nó hít thở thật sâu rồi tiếp tục tấn công:
‘’Tôi biết là anh đã cứu tôi nhưng mà cứu xong rồi hành hạ thì đừng hòng tôi biết ơn nha, cái đồ…đểu , cái đồ xấu xa thậm tệ!’’
‘’Cô có gì nói nữa không , nói hết đi!’’
Hắn đã tắt hẳn nụ cười , thêm vào đó là bộ mặt lạnh lùng vốn có và có thể lạnh hơn.
Nhiệt độ trong phòng như giảm tới âm trăm độ . Lạnh quá đi~
‘’Không…không…hết…rồi’’
Băng đã làm tan chảy sự gan dạ của nó mất rồi. Nó đang cố trốn tránh đôi mắt của hắn.
‘’Cô nói tôi đểu?’’
‘’Tôi xấu xa…thậm tệ?’’
‘’Umk…’’
Sau mỗi lần hắn nhắc lại những lời nó nói,nó chỉ gật gật đầu, không dám ho he. Với nó, giờ là lúc cần phải im lặng. Đợi sau lần này, báo thù cũng chưa muộn.
‘’Còn dám…nói tôi?’’- Tiếng thở dài dài của Hạo Thiên cho thấy hắn đang nén giận.
‘’Tôi không cần cô biết ơn chuyện tôi cứu cô đêm hôm trước, nếu gặp ai khác , tôi cũng làm vậy. Còn việc xách đồ, hành hạ cô…đó là nhiệm vụ của cô…vì cô là osin của tôi mà. ‘’
Mã Hạo Thiên _ lạnh lùng nhưng …đâu cần phải giải thích nhiều như thế chứ.
Nói xong, hắn xoay người bước đi…khuôn mặt thản nhiên như chưa từng nghe cái gì.
‘’Sầm…’’
Chỉ khi nghe tiếng đóng cửa , nó mới có thể thở đều được.
‘’Osin của tôi?!’’
Nó đăm chiêu, nhắc lại câu mà hắn vừa nói. Nó là osin của cả nhà họ Mã chứ có phải riêng của hắn đâu chứ.
Hắn nói vậy là có ý gì? ( công nhận con nhỏ này ngốc dễ sợ lun)
Bước ra khỏi cửa phòng nó, hắn chợt thở dài. Sao những gì hắn làm cho nó cũng làm nó tức như vậy?!
‘’Can I see you again
My girl , I will remember that time when we were living very happily’’
Hắn thôi suy nghĩ thì vừa lúc tiếng chuông điện thoại reo lên.
‘’A lô…’’
‘’Ai vậy ạ?’’
‘’Là bà sao?’’
…
Còn tiếp____