Đã hồi lâu mà không ai nói gì,nó lấy hết can đảm để cắt sự yên tĩnh:
‘’Sao Hạo Thiên bỏ dở cơm thế ạ?’’
Không ai trả lời…Nhã Hân hầm hực:
‘’Cô còn dám nói nữa à…cô không biết mình vừa nói ra điều gì không hả!’’
‘’Thôi đi!’’-bà chủ giờ mới cất tiếng,giọng hơi bực dọc.
‘’Thy Hương,cháu cứ ăn đi,đừng lo cho nó…’’
‘’Vâng…âng…ng’’
Nghe lời,nó chẳng nói gì nữa mà im lặng,nhưng lòng nó nóng như lửa đốt,nó ân hận vì đã nói những lời không phải,nỡ phá tan bữa cơm đầu tiên mà nó có ở ngôi nhà này.
Cơm tối xong xuôi,nó cùng những người hầu khác dọn rửa bát đĩa.Lúc nãy,thấy Hạo Thiên chưa ăn được gì,nó nghĩ chắc hắn còn đói lắm. Rồi lẳng lặng pha nước dâu và lấy ít bánh mì trong tủ,nó mang lên cho hắn, bởi cũng do mình mà hắn mới như thế.
‘’Phòng hắn đây rồi!’’
Nó định gõ cửa thì chợt nhận ra cửa phòng khẽ mở,có lẽ hắn quên khóa cửa.Sợ bị phát hiện,nó im lặng rồi rón rén bước vào.Phòng không bật đèn…ánh sáng xanh mờ từ ánh trăng hắt vào khe cửa…Và ai kia đang đứng yên bên cửa sổ,gió từ ngoài cửa thổi vào mát rượi,làm mái tóc người đó bay bay.Là Hạo Thiên,nó nhận ra ngay với dáng người của hắn.Ánh trăng như làm cho hắn đẹp một cách không thể tưởng,một vẻ đẹp của một thiên thần thực sự khiến tim nó xao xuyến nhẹ.Hắn đứng đấy,hai tay khoanh vào ngực,đang ngẩng đầu nhìn lên nhìn các vì sao lấp lánh trên bầu trời cao tít.
‘’Hắt xì…’’
Nó bỗng hắt xì một cái rõ to…
‘’Chết cha! Không khéo hắn phát hiện .”-nó lo lắng nghĩ thầm trong bụng.
‘’Ai đó!’’-hắn giật mình hét lớn.
Không ai trả lời,hắn chạy nhanh đến chỗ công tắc để bật đèn mà nó còn bối rối chưa biết làm gì.
‘’Tắc’’-ánh đèn sáng lên.
‘’Á….á…á’’
(ai hét lên vậy)
Là nó…ngay khi ánh đèn sáng lên,đập ngay vào mắt nó là hắn,với vẻn vẹn trên người một chiếc khăn tắm(có lẽ hắn vừa tắm xong).
‘’Á…anh làm gì đó”-nó lập tức thả bánh và cốc nước dâu xuống bàn và lấy tay che mắt lại.
‘’Hứ,cái gì…người hỏi câu đó phải là tôi mới đúng chứ…cô làm gì ở đây?’’-hắn lạnh lùng nói.
‘’Ơ…’’-giờ nó mới nghĩ đến chính nó mới là kẻ mà vào phòng hắn chứ không phải hắn ở phòng nó.
‘’À,tại tôi tưởng anh còn đói nên mang chút thức ăn đến cho anh…cứ tưởng anh còn ngủ cơ chứ…thì ra vẫn còn thức…’’-nó chỉ tay xuống bàn nơi có đĩa thức ăn mà nói.
Hắn chẳng nói gì,nhìn vào mắt nó.Nó đỏ mặt ngoảng sang hướng khác.Tim nó bỗng đập mạnh…nhìn hắn mới nam tính và quyến rũ thật(không cô gái nào có thể không lỗi sai nhịp tim khi nhìn hắn lúc này…Đẹp đến ngây ngất).
‘’Tôi không đói,cô mang xuống đi.’’
‘’Nhưng lúc nãy,anh chưa ăn được gì mà…’’
‘’Đã bảo mang đi đi’’-mặt hắn như không hề có tình người nhìn nó mà đuổi nó đi.
Buồn bã…không biết làm được gì.Nó nhìn hắn vẻ hối lỗi:
‘’Xin lỗi…tôi thật sự xin lỗi vì chuyện lúc nãy …tôi không biết như thế nào…nhưng anh hãy ăn đi kẻo đói…’’-nói rồi nó bước ra phòng và đóng cửa nhẹ nhàng.
Hắn nhìn nó đi…không nói gì(lúc nào cũng vậy,hắn rất lạnh lùng…và chưa bao giờ thấy hắn cười…’’.Nhưng nhìn những thức ăn mà nó chuẩn bị,hắn khẽ nhếch môi cười nhẹ …
‘’Ngốc…’’-nhìn theo bước chân nó,hắn khẽ nói thầm…
“Trời ơi… giờ phút…chết mình rồi…’’
Nó choàng tỉnh dậy .
‘’Muộn học mất…trời ơi…còn phải chuẩn bị cơm sáng nữa chứ…bà chủ sẽ la mất…’’
Vội vã,nó bước xuống giường và với tốc độ cực nhanh…khoảng phút sau nó đã rửa mặt,đánh răng…mặc bộ đồng phục của trường Hoàng Gia rồi chạy nhanh xuống gác.
‘’Cháu xin lỗi cô nhiều vì thức dậy muộn không chuẩn bị được bữa sáng ạ…hộc hộc…’’-Vừa nói vừa thở,nó xin lỗi bà chủ khi thấy cả nhà,và hắn nữa đã ngồi nơi bàn ăn với bộ đồng phục nam sinh trên người.
‘’Không sao đâu cháu,bữa sáng đã có người chuẩn bị rồi…có lẽ hôm qua cháu mệt lắm phải không…thôi ăn cơm nhanh rồi còn cùng Hạo Thiên đi học…’’-bà chủ nhìn nó dịu dàng.Nó nhìn sang hắn…
‘’Chị Thy Hương ơi,ngồi vào cùng em nè!’’-Hạo Minh vẫy tay với nó.
‘’Ừ,chị tới đây…’’-vứt hết nỗi lo lắng,nó mỉm cười với thằng nhóc và ngồi vào bàn.
‘’Bừm…bừm…’’
‘’Cô đâu rồi…nhanh lên đi chứ…’’-hắn ngồi trên chiếc xe máy hãng BWK đắt tiền…nổ ga giục nó…
“’Đợi chút…xong ngay…’’-nó ở trong nhà vọng ra.
‘’Ơ…đi học bằng xe máy à…’’-nó chạy ra cổng,nhìn hắn ngạc nhiên…
‘’Lên xe không…không tự đi bộ đến trường ..’’-hắn giục nó…
‘’Còn Hạo Minh nữa chứ…’’
‘’Nó được chở đi học…mà có lên không thì bảo…’’-hắn vặn tay ga.
‘’Rồi,được chưa…’’-nó ngồi lên xe và đội mũ bảo hiểm.
‘’Nè,nắm chắc vào…mà đừng có lợi dụng mà ôm tôi đấy nhá…’’-hắn lạnh lùng nhắc nó.
‘’Nè,tôi sợ anh được lợi thì có…’’
Chưa dứt câu,hắn đã phóng xe đi với tốc độ chóng mặt…
‘’Ê đi từ từ chứ…’’
Sợ quá,nó nắm chặt lấy áo hắn…
To be continued…
( cho mình xin vài comment nhé!)