Lúc Trang Thư Lan nghiêng ngả lảo đảo trở lại gian phòng của mình thì cả người đã toát đầy mồ hôi, bên tai ù ù hỗn loạn tựa như có rất nhiều người đang nói chuyện, ngước nhìn lên nàng thấy cha mẹ của nàng ở hiện đại! Nhưng cũng chỉ thấy hình ảnh rất mơ hồ, dường như họ đang nói gì với nàng nhưng lại không thể nghe thấy được.
Hình ảnh họ chỉ hiện lên trước mắt nàng trong chốc lát rồi lập tức bay tới bên tường, muốn níu giữ lại cũng không được.“Cha, mẹ!”
Trang Thư Lan nhìn thấy rõ ràng họ đang ở trước mặt nàng mà lại không nhìn nàng, tức giận xông đến tưởng muốn giữ chặt lấy bọn họ, ai ngờ nàng di chuyển họ cũng di chuyển theo, cố ý muốn trốn tránh nàng.“Đừng! Đừng bỏ con đi, đừng mà!”
Hai mắt đẫm lệ, nước mắt phủ đầy khuôn mặt thanh tú khiến nàng tỉnh táo lại không ít, cũng làm cho nàng nhớ tới chuyện mà bấy lâu nay không dám nghĩ tới: Nàng bị tai nạn, xuyên không tới nơi này còn cha mẹ của nàng cũng qua đời trong một tai nạn giao thông trước đó một tháng.“Đừng!Đừng đi!Đừng bỏ con…..”
Cả người Trang Thư Lan mềm nhũn, ngã khuỵu xuống mặt đất, lâm vào tình trạng hôn mê.“Tiểu thư, đại phu nhân nói…….”
Tứ nhi nghe lệnh của đại phu nhân trở về phòng mời Trang Thư Lan ra ngoài đại sảnh, nhưng vừa vào tới cửa đã thấy nàng “ngủ”
ở dưới đất.
Mặt Tứ nhi tái mét, mồ hôi lạnh ứa ra.
Tứ Nhi bị dọa tới không biết phản ứng như thế nào, một lát sau mới kêu to, run rẩy nhào tới chỗ Trang Thư Lan, ôm đầu nàng lên dùng sức lay.“Tiểu thư, tiểu thư tỉnh dậy đi, người làm sao thế này?”
Thấy Trang Thư Lan không có dấu hiệu gì là tỉnh lại, Tứ Nhi đưa tay sờ trán Trang Thư Lan thì thấy lạnh ngắt, hoảng hốt vô cùng, vội vàng đỡ Trang Thư Lan nằm lên giường, ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi phòng bẩm báo với Đại phu nhân.Nửa khắc sau là đại phu đã tới, cầm lấy tay Trang Thư Lan bắt mạch.“Đại phu, nhị tiểu thư bị làm sao vậy?”
Người hỏi chính là Nhị phu nhân, Đại phu nhân còn đang mải lo tiếp khách ở ngoài đại sảnh nên để Nhị phu nhân tới xem xét tình hình Trang Thư Lan như thế nào.“Bẩm Nhị phu nhân, nhị tiểu thư cũng không có gì trở ngại, chỉ là do mệt nhọc quá độ mới bị hôn mê, chỉ cần chịu khó tĩnh dưỡng thì sẽ không có gì đáng ngại”
Đại phu đứng lên cầm lấy hòm thuốc rồi khom người thi lễ.“Lão phu sẽ kê hai thang thuốc bổ cho nhị tiểu thư!”
“Được!”
Nhị phu nhân gật đầu nhìn phân phó cho Tứ nhi.“Tứ nhi, đến chỗ quản gia lấy bạc đưa cho đại phu.
Ngươi đi theo đại phu tới hiệu thuốc lấy thuốc cho nhị tiểu thư!”
Đại phu chắp tay thi lễ rồi rời khỏi cùng Tứ Nhi.
Lúc này Nhị phu nhân mới ngồi xuống bên giường, nhìn thấy sắc mặt Trang Thư Lan trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền thì cúi đầu thở dài.“Ngươi chịu khổ học bài như vậy ư! So ra với Thư Dao còn thua xa, vì vậy mới liều mạng mà ngã bệnh, chỉ đáng tiếc lão gia không thấy được sự cố gắng của ngươi.”
Thật ra Trang Thư Lan đã tỉnh từ sớm, nhưng vì không muốn mở mắt, cũng không muốn phải tới lễ đường ầm ĩ kia cho nên mới giả bộ ngủ.
Không nghĩ đến việc lại nghe vị Nhị phu nhân ngày thường không hề quan tâm tới nàng lại đang nói chuyện, Trang Thư Lan cũng chỉ ngầm cười với những lời này mà thôi.
Nhị phu nhân không hề được Thừa tướng sủng ái, chuyện này mọi người trong phu đều biết, tuy rằng nàng không biết nguyên nhân, nhưng nghe đám hạ nhân nói chuyện thì mười năm trước nhị phu nhân có phạm một sai lầm nghiêm trọng, Thừa tướng đại nhân rất tức giận, cho dù bà ấy có thực sự là một mỹ nhân thì vẫn bị lạnh nhạt.
Mười năm nay nhị phu nhân đã cố gắng hao tâm tổn trí lấy lòng Thừa tướng đại nhân, có điều hiệu quả không như mong đợi.
Theo như Trang Thư Lan biết thì mười năm qua Thừa tướng gia tiến phòng Nhị phu nhân chỉ đếm trên đầu ngón tay.Nhị phu nhân thấy Trang Thư Lan vẫn ngủ, cẩn thận xem xét một lúc lâu, rồi chậm rãi đưa bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa gò má Trang Thư Lan.“Ngươi thật giống mẫu thân của ngươi! Nhưng mà trí óc vẫn chưa bằng mẫu thân ngươi!”
Câu nói sau cùng không có một chút tình cảm nào.bg-ssp-{height:px}
Nhị phu nhân nói xong liền đứng dậy bước đi, như một cơn gió khẽ đến rồi đi.Câu nói cuối cùng của Nhị phu nhân là có ý gì? Trang Thư Lan mở mắt nhẹ trở mình, nằm tư thế thoải mái nhất để ngủ nhưng trong đầu lại suy nghĩ về câu nói cuối cùng của nhị phu nhân.
Nhưng những lời này không rõ ý, không đầu không đuôi biết đâu mà tìm hiểu.
Quên đi!quên đi! Nghĩ nhiều như vậy làm gì, mặc kệ mười năm trước nhị phu nhân và mẫu thân đã mất của nàng là thù cũng được là oán cũng được, tất cả hiện tại không liên quan đến nàng! Huống hồ nhị phu nhân lại đang bị thất sủng, có chồng mà như không, mười năm thanh xuân hao tổn tâm trí vô ích, coi như cũng là một hình phạt đối với bà ấy.Trở mình một lần nữa, Trang Thư Lan cố gắng tiếp tục ngủ, nhưng không hiểu vì sao mà nàng không thấy buồn ngủ một chút nào.
Trong đầu càng không ngừng nhớ lại mọi chuyện xảy ra trên đoạn đường từ Túy Xuân Uyển trở về đây.
Cũng rất mơ hồ, không nhớ rõ lắm, nàng nhớ trên đường gặp chuyện gì đó làm nàng rất có hứng thú, nhưng làm cái gì mới được? Hình như nàng gặp một nam nhân có bề ngoài không tệ lắm, phải gọi là mỹ nam mới đúng, đang đùa giỡn một nữ nhân, sau đó……Sau đó…..
Sau đó nàng ra tay điểm huyệt nam nhân kia, rồi đùa giỡn hắn!Nghĩ tới đây Trang Thư Lan ngồi bật dậy, sắc mặt thay đổi nhanh chóng từ trắng chuyển sang hồng, rồi lại từ hồng chuyển sang đen.“Làm sao ta có thể phạm một sai lầm như vậy chứ? Đã rất lâu rồi ta không trêu đùa người khác, sao lại càng ngày càng giống nữ lưu manh rồi?”
Trang Thư Lan kinh ngạc với hành động của mình.
Dù rằng trong người nàng đã có sẵn gen sắc nữ nhưng cũng không hiển hiện lộ liễu lắm, tại sao hôm nay trên đường lại làm ra những chuyện đó, hơn nữa lúc ấy còn có người thứ ba chứng kiến! Aizzz.
Nói qua nói lại vẫn là cái tội tham ăn nên mới rước lấy phiền toái! Nhưng mà việc này này cũng chứng minh thuốc của Hoa Như Ngọc không phải là sản phẩm giả mạo, có thể rối loạn trí óc, còn có thể sinh ra ảo ảnh thấy người mà mình muốn gặp nhất! Nếu như bây giờ Hoa Như Ngọc vẫn theo kế hoạch cho sư phụ ăn điểm tâm ấy, không biết Huyễn Bách – một người tính cách lạnh lùng như băng sơn ấy – ai là người hắn muốn gặp nhất, chuyện gì là chuyện hắn muốn làm nhất đây? Hì hì…Vừa suy đoán, Trang Thư Lan vừa đứng dậy tìm một bộ y phục khác để thay.
Dù sao nàng vẫn phải tới tiền sảnh.
Bất kể như thế nào bây giờ nàng cũng đang là nhị tiểu thư của Thừa tướng.
Thừa tướng đại nhân vẫn là một chỗ dựa tốt.
Nàng không thể đắc tội với ông ta, cũng không thể để ông ta không hài lòng về nàng, nếu không sau này chỉ sợ càng ngày càng khó sống ở tướng phủ này!Nhìn chiếc đồng hồ cát trong phòng, lại nhìn ra bầu trời bên ngòai, mặt trời đã xuống núi mà thời điểm ấy chính là lúc bái đường thành thân của cha nàng.
Trang Thư Lan ra khỏi phòng đi thẳng về phía tiền sảnh.Lúc nàng đi vào thì thấy trong sảnh đã đầy ắp người.
Tân lang chính là Trang Đức – thừa tướng đương nhiều mừng rỡ nắm dải lụa đỏ cùng tân nương tử khăn voan đỏ che mặt bái thiên địa.
Người chủ trì cao giọng nói.“Phu thê giao bái”
Ngay lúc giao bái thì xuất hiện một chút rắc rối, không biết có phải tân nương quá mức căng thẳng hay làm sao mà đụng vào đầu tân lang.
Chứng khiến cảnh ấy, toàn thể khách nhân trong phòng cười vang.
Riêng Trang Thư Lan chẳng có cảm giác gì, cũng không cười hùa theo mọi người, nàng đang nghĩ cách mong sao sớm rời khỏi hôn lễ nhàm chán này.
Ánh mắt của mấy vị phu nhân trong tiền sảnh đều đố kỵ, oán hận nhìn tân nương, làm trong đầu Trang Thư Lan nhớ tới câu nói “Chỉ nghe người mới cười, không thấy người cũ khóc”
.Trong tiền sảnh ngập tràn tiếng cười, người chủ trì bỗng hô to.“Kết thúc buổi lễ! Tân nương dâng trà cho các vị phu nhân,từ này hòa thuận, tương thân tương ái, cùng phò trợ phu quân!”