Nàng Phi Lười Của Tà Vương

chương 97: lạc thanh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bốn người cùng nhau du ngoạn mãi đến chiều muộn mới quay về. Thái hậu hồi cung còn Trang Thư Lan, Tư Đồ Minh Duệ và Hồng Nương quay về Tư Đồ phủ.

Vừa mới tới cổng, quản gia đã chờ sẵn ở đó, thấy Tư Đồ Minh Duệ và Trang Thư Lan xuống xe thì vội vã nghênh đón, hành lễ cúi chào rồi nói.

“Đại nhân, thừa tướng đại nhân tới thăm đã chờ rất lâu rồi. Bây giờ đang đợi ở phòng lớn.”

Hồng Nương vừa mới xuống xe nghe quản gia bẩm báo đã lo lắng, sợ hãi nắm lấy tay Trang Thư Lan. Trang Thư Lan vỗ nhẹ lên mu bàn tay Hồng Nương không nói gì thêm, chờ Tư Đồ Minh Duệ xử lý.

“Ta biết rồi! Ngươi cứ tới đại sảnh trước, ta sẽ tới sau.”

Tư Đồ Minh Duệ gật đầu phân phó.

“Dạ!”

Nhìn quản gia rời đi, trong lòng Trang Thư Lan suy nghĩ một hồi rồi quay sang hỏi Tư Đồ Minh Duệ.

“Chàng nói xem ông ấy tới tìm chàng có chuyện gì?”

Tuy rằng Trang Đức là thừa tướng quyền cao chức trọng trong triều nhưng thường ngày cũng không hay qua lại với Tư Đồ Minh Duệ. Hôm nay đột nhiên tới thăm, lại chờ lâu như vậy chắc chắn là có việc quan trọng!

“Hay là ông ta biết chuyện ta vẫn chưa chết nên mới tới đây tìm ta?”

Hồng Nương lo lắng hỏi.

“Không phải.”

Trang Thư Lan khẳng định chắc chắn, ánh mắt kiên định lộ rõ vẻ tự tin khó đoán.

“Mẫu thân không phải lo lắng, cho dù ông ta biết thì sao?”

Tư Đồ Minh Duệ suy nghĩ một chút mới lên tiếng.

“Đi gặp ông ta sẽ biết ngay là chuyện gì. Chúng ta đi thay quần áo trước. Lan nhi, nàng cùng ta tới gặp ông ta!”

“Được!”

Trang Thư Lan gật đầu. Tuy rằng nàng không thích gặp Trang Đức nhưng nàng muốn biết rốt cuộc có chuyện gì lại có thể khiến ông ta chờ lâu như vậy.

“Mẫu thân cứ về phòng nghỉ ngơi trước, lát nữa con sẽ tới tìm người.”

Lãnh sư bá có việc phải ra ngoài, nếu không thì Trang Thư Lan đã bảo ông ấy tới trông chừng mẫu thân giúp nàng rồi. Hồng nương mang theo nỗi lo lắng gật đầu đồng ý. Hiện tại nàng cũng không có chủ kiến gì nhưng nàng rất tin tưởng Trang Thư Lan. Nàng tin rằng có Lan nhi ở đây thì chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì!

Thay quần áo xong, Trang Thư Lan theo Tư Đồ Minh Duệ tới đại sảnh. Trang Đức đang ngồi nhàn nhã vừa uống trà vừa ngắm bức họa treo trên tường. Nghe thấy tiếng bước chân, ông ta mới đặt chén trà xuống, đứng lên, chắp tay chào hỏi.

“Tư Đồ đại nhân!”

“Trang thừa tướng! Đã để ngài đợi lâu rồi!”

Tư Đồ Minh Duệ chào hỏi đáp lễ xong cũng không nói thêm gì, đi lướt qua người Trang Đức, ngồi vào vị trí gia chủ, lại ra hiệu cho Trang Thư Lan ngồi vào một ghế gia chủ khác, mới cười nói với Trang Đức.

“Hôm nay thừa tướng đại nhân tới tìm bản quan có chuyện gì vậy?”

Trang Đức rất tức giận với thái độ vô lễ của Tư Đồ Minh Duệ và Trang Thư Lan. Dù sao hắn cũng là khách quý vậy mà bọn họ lại không biết chút lễ tiết nào, ngay cả một câu chào hỏi tử tế cũng không có, cũng không thèm mời hắn ngồi xuống? Đặc biệt là Trang Thư Lan, cho dù có trở mặt thì hắn cũng là phụ thân của nàng, vậy mà một câu chào hỏi nàng cũng không nói!

Tuy rằng rất tức giận nhưng thấy Trang Thư Lan được Tư Đồ Minh Duệ coi trọng như vậy cũng khiến hắn yên tâm không ít. Mặc kệ thế nào thì nàng vẫn là người họ Trang, trong người nàng đang chảy dòng máu của hắn! Mà hôm nay tới Tư Đồ phủ cũng là bởi vì điều này, dù thế nào Trang Đức hắn cũng là nhạc phụ của Tư Đồ Minh Duệ, cho nên nín nhịn một chút cũng không có gì là quá đáng cả.

Đợi ấy nha hoàn bưng trà lên, Trang Đức mới ngồi ngay ngắn vào vị trí của khách, lên tiếng hách dịch.

“Nếu Tư Đồ đại nhân đã hỏi thẳng như vậy thì lão phu cũng không quanh co lòng vòng nữa. Hôm này lão phu tới đây chỉ vì hai việc. Việc thứ nhất là về Lan nhi.”

Đón nhận ánh mắt của Trang Đức, Trang Thư Lan cũng chỉ thản nhiên đáp trả. Mặc dù trong lòng âm thầm suy xét ý tứ câu nói của hắn nhưng trước sau chỉ bình tĩnh không lên tiếng. Khóe miệng Tư Đồ Minh Duệ khẽ nhếch lên. Nhìn dáng vẻ thờ ơ nhàn hạ của Trang Thư Lan hắn đoán chắc tiểu thê tử của hắn căn bản không thèm để ý tới lời Trang Đức nói đâu.

“Bản quan muốn nghe một chút xem!”

Tư Đồ Minh Duệ nở nụ cười quen thuộc, khinh thường hỏi lại.

“Chỉ có điều, từ khi Lan nhi “tự lập môn hộ” (lấy chồng, ra ở riêng) tới này chưa từng thấy thừa tướng tới đây lần nào!”

Sắc mặt Trang Đức bỗng chốc khó coi, rất không hài lòng với lời nói của Tư Đồ Minh Duệ nhưng lời này lại là sự thực. Từ lúc nàng rời khỏi Trang phủ dù nàng vào triều thấy hắn cũng chưa bao giờ chủ động nói với hắn lời nào. Mỗi lần gặp nàng đều coi hắn như không khí, trực tiếp đi qua hắn, ngay cả việc chào hỏi cơ bản giữa các quan trong triều cũng không có.

“Ha! Tự lập môn hộ? Không thấy tới thăm? Trong người nàng đang chảy dòng máu của ta cho dù có lập gia đình đi chăng nữa!”

Trang Đức hạ thấp giọng, hừ lạnh nhìn Trang Thư Lan chằm chằm.

“Hôm nay ngươi dám nói máu trong người ngươi không phải là của Trang gia không?”

Trang Thư Lan chỉ thản nhiên liếc mắt, khóe miệng nhếch khẽ.

“Ý của ông là muốn tôi róc xương trả lại cho ông sao?”

“Ngươi!”

Rầm! Trang Đức tức giận vỗ mạnh xuống bàn, nước trà trong chén cũng trào hết ra ngoài. Chỉ một câu nói, Trang Thư Lan đã khiến Trang Đức không kiềm chế được nổi giận đùng đùng. Vốn Trang Đức muốn bức nàng thừa nhận mối ràng buộc với Trang gia nhưng không ngờ nàng lại trả lời như vậy! Hổ dữ cũng không ăn thịt con, nhất định là nàng đang thầm mắng hắn không bằng loài vật còn muốn con mình róc xương trả máu!

“Tôi làm sao?”

Trang Thư Lan cười khảy, có điều trong mắt không hề có ý cười chỉ có sự lạnh lùng.

“Đáng tiếc tôi là người nhát gan sợ chết. Hôm nay ông tới rốt cuộc muốn làm gì cứ việc nói thẳng ra! Việc trong người ai chảy dòng máy của ai bây giờ không cần thiết nữa.”

Một người bị lãng quên hơn mười năm không quan tâm sống chết, một người bị ông ta coi như nỗi sỉ nhục của Trang gi. Vậy mà hôm nay ông ta lại còn nói tới máu mủ tình thân, chi bằng ông ta nói thẳng ra là muốn lợi dụng nàng luôn đi!

Tư Đồ Minh Duệ bật cười, ngón tay gõ nhịp trên thành ghế biểu hiện hắn đang vui. Không hổ là nữ nhân của hắn, chỉ một câu nói đã khiến thừa tướng đại nhân tức giận đập bàn, đập ghế! Chỉ là, nàng “lật bài” nhanh quá, hắn vẫn còn muốn đùa giỡn Trang Đức một lúc nữa mà!

Không cần thiết nữa, một câu nói đã phủ nhận tất cả. Nàng muốn nói nàng sẽ không thừa nhận người cha đã đuổi nàng khỏi nhà nữa! Bây giờ hắn còn có thể nói gì nữa? Ngay cả “róc xương trả máu” nàng cũng có thể nói ra vậy còn có gì nàng không thể nói nữa đây? Nàng chấp nhận khuê danh bị người đời bôi nhọ để có thể rời khỏi Trang phủ thì còn gì nàng không thể làm ra nữa? Giống như việc Dao nhi bị chọn làm thái tử phi cũng là do đứa con bị hắn vứt bỏ này xúi giục!

Nàng rõ ràng có thể thấy rõ cục diện trong triều vậy mà còn hãm hại Trang phủ, hại hắn hiện tại không biết nên tính tiếp như thế nào! Mất đi sự ủng hộ của quý phi tất cả những gì hắn làm trong những năm gần đây đều thành công cốc, địa vị dưới một người, trên vạn người cũng không thể ngồi vững nữa. Nếu như Dao nhi trở thành thái tử phi, là hoàng hậu tương lai, bản thân hắn có thể trở thành quốc trượng không chế triều chính trong tay ? Nếu như tiếp tục có sự ủng hộ của quý phi vậy có thêm bao nhiêu phần thắng? Có thể bảo đảm an toàn cho Dao nhi bên thái tử hay không? Tuy rằng người làm đại sự không câu nệ chuyện nhi nữ thường tình nhưng mà Lan nhi và Dao nhi đều là huyết mạch duy nhất của hắn. Hiện tại một người đã đoạn tuyệt quan hệ nếu lại mất đi đứa con còn lại vậy thì Trang gia sẽ tuyệt hậu!

Trong lúc hắn chần chừ, lưỡng lự bên phía quý phi cũng đã tạo áp lực cho Dao nhi, khiến hắn không biết nên làm thế nào cho phải, thậm chí nghĩ tới tự đi đường của mình – Hai người đều không giúp được, hắn sẽ tự mình xưng đế, có được thiên hạ rồi chí ít hắn cũng có thể giữ lại huyết mạch cho Trang gia!

Chỉ có điều trong triều không phải chỉ có hai thế lực, còn có thế lực của Tư Đồ Minh Duệ. Tuy rằng hắn không tỏ thái độ cũng không có nhiều ý kiến xây dựng nhưng trong thời khắc mấu chốt này, hắn giúp bên nào thì bên đó thắng! Cho nên hôm nay Trang Đức mới tới đây, chủ yếu là để thăm dò ý tứ Tư Đồ Minh Duệ, thứ hai chính là muốn vớt vát mối quan hệ đã rạn nứt giữa hắn và Trang Thư Lan. Nếu Trang Thư Lan có thể đứng về phía hắn, hắn tin tưởng với năng lực của Trang Thư Lan cùng với thực lực của hắn, có thể nắm chắc phần thắng trong tay.

Cho nên bất luận thế nào cũng không thể trở mặt với bọn chúng, bởi vì lúc này hắn cần lực lượng này.

“Gần đây, lão phu tuổi tác đã cao, nhiều việc cũng chỉ biết “lực bất tòng tâm”!

Trang Đức thở dài nói.

” Càng nghĩ, làm quan đã nhiều năm nhưng ta vẫn chưa được hưởng thụ niềm vui gia đình hòa hợp, còn hồ đồ đuổi nữ nhi của mình ra khỏi nhà! Đây là chuyện ta hối hận nhất trong cuộc đời này. Hôm nay ta nói chuyện này với con, ta không mong con tha thứ chỉ hi vọng lúc nào có thời gian thì quay về thăm nhà, dù có thế nào thì đó cũng là nơi con sinh sống hơn mười năm mà!”

Trang Thư Lan liếc nhìn Trang Đức. Nếu như nàng là một người mềm lòng, đa cảm có lẽ sẽ bị những lời nói kia cảm động nhưng nàng biết ông ta là một người sĩ diện. Hôm nay ông ta lại xuống nước, vứt bỏ thể diện để nói những lời đó, rốt cuộc có bao nhiêu phần chân thành, có bao nhiêu phần là thật lòng? hay là ông ta cố ý làm như vậy để lợi dụng nàng ?

“Lan nhi?”

Trang Đức gọi tên Trang Thư Lan một lần nữa, bởi vì hắn bị ánh mắt của Trang Thư Lan dọa sợ. Ánh mắt của nàng giống như nhìn thấu tâm can hắn khiến hắn cảm thấy mất tự nhiên. Trong lúc mơ hồ, hắn lại cảm thấy tức giận. Người làm cha như hắn đã không thèm để ý mặt mũi bảo nàng trở về, nàng còn muốn như thế nào nữa?

“Việc này nói sau đi!”

Trang Thư Lan thờ ơ trả lời cùng với đó ánh mắt cũng rời khỏi người Trang Đức, nâng tách trà lên chậm rãi uống một ngụm trà rồi mới nói tiếp.

“Thừa tướng đại nhân không cần phải ăn nói nhũn nhặn như vậy đâu. Mặc kệ lời ngài nói là thật lòng hay giả ý, thời gian có thể chứng minh tất cả. Về chuyện tôi quay về hay không quay về, tất cả tùy duyên đi!”

Trang Đức vô cùng kinh ngạc, Trang Thư Lan không phải là Trang Thư Dao. Nếu những lời này mà nói với Trang Thư Dao, còn có tác dụng nhưng đối với Trang Thư Lan thì nàng thờ ơ giống như đang nghe kể chuyện diễn hí kịch mà thôi! Hơn nữa lời nói của nàng đã tiết lộ cho hắn biết nàng nghi ngờ những lời hắn nói. Hắn nói cái gì nàng cũng sẽ không tin!

“Được! Ta sẽ cho con thấy ta thật tâm như thế nào!”

Bất luận hắn có chủ ý gì, lời nói ra ngoài miệng đều chỉ có thể nói như vậy. Trang Thư Lan nghe xong chỉ cười nhạt, sau đó tiếp tục uống trà, rất thản nhiên, để không gian còn lại cho hai nam nhân. Tư Đồ Minh Duệ thấy màn kịch đã kết thúc cũng tới lúc hắn lên sân khấu rồi, thu lại thái độ đùa giỡn, nghiêm túc nói.

“Được rồi, chuyện thứ nhất thừa tướng đại nhân đã nói xong có thể nói tới chuyện thứ được chưa? Hôm nay bản quan và phu nhân đi du ngoạn cả ngày, bây giờ đều rất mệt mỏi.”

Ý tứ chính là ông có chuyện gì thì mau nói nhanh không thấy người khác đang cần phải nghỉ ngơi à?

Về điểm này, Trang Thư Lan đương nhiên hiểu rõ ý tứ của hắn cho nên nàng cười thầm thiếu chút nữa thì phun cả trà trong miệng ra – khá lắm Tư Đồ Minh Duệ, hắn thật đúng là không thèm cho người khác tí thể diện nào!bg-ssp-{height:px}

Trong lòng Trang Đức nén giận, thầm mắng Trang Thư Lan và Tư Đồ Minh Duệ. Không hổ là vợ chồng, đều cùng một loại người, có bản lĩnh khiến người khác phát hỏa! Trong giây lát, Trang Đức đã hiểu rõ vì sao Tư Đồ Minh Duệ xin hoàng thượng chỉ hôn với Trang Thư Lan. Bởi vì Trang Thư Lan cùng một loại người với hắn. Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, hai người bọn chúng không phải là cùng một kiểu sao? Cũng may Trang Thư Dao không được gả cho Tư Đồ Minh Duệ. Nếu không với đầu óc của Trang Thư Dao muốn áp chế Tư Đồ Minh Duệ đó căn bản là chuyện không có khả năng!

“Chuyện thứ hai chính là việc trong triều.”

Trang Đức hít sâu một hơi lấy lại ngữ điệu bình thường.

“Tư Đồ đại nhân cũng là rường cột trong triều, nội các thủ phụ cũng biết tới việc thái tử ở trong triều kết bè kết cánh chứ?”

“Chuyện này… ta cũng nghe được một vài tin đồn.”

Tư Đồ Minh Duệ đưa tay chống cằm trầm ngâm giống như đang suy xét việc lớn trong đời.

“Có điều, thái tử đã được lập là người kế vị rồi, còn cần phải kết bè kéo cánh nữa sao? Hôm nay thừa tướng nói những lời này với bản quan là có ý gì? Có phải muốn bản quan cùng liên danh dâng tấu tố cáo thái tử?”

“Tư Đồ đại nhân nói vậy là nghiêm trọng quá rồi.”

Trang Đức đa mưu túc trí cười cười.

“Lão phu chỉ cảm thấy không có lửa thì làm sao có khói mà thôi. Nhưng lời này chính là nhằm vào thái tử không tám chín phần thì cũng hơn một nửa là sự thật. Mặt kệ thật giả thế nào, lão phu dù sao cũng phải lấy triều cương làm trọng, vì hoàng thượng vì triều đình suy nghĩ, việc này nhất định phải tra xét rõ ràng. Nhưng không biết ý của thủ phụ đại nhân như thế nào?”

“Việc này…. Bản quan cũng không làm được! Thái tử dù sao cũng là thái tử. Nếu như không có việc này, chẳng phải bản quan đã đắc tội với hoàng đế tương lai sao?”

Tư Đồ Minh Duệ nhíu mày nói, quay lại hỏi Trang Thư Lan lúc này đang nhàn nhã ngắm nghía tách trà.

“Lan nhi thấy thế nào?”

Hừ! Việc này liên quan gì tới nàng hả! Vừa rồi nàng còn muốn nhanh nhanh rời khỏi đây. Cứ mỗi lần nghe tới mấy việc trong triều là nàng lại cảm thấy mệt mỏi gì cả! Không phải là tranh quyền đoạt thế sao? nàng nghĩ mãi cũng không hiểu, thái tử đã định là người kế vị rồi, hắn còn kết bè kéo cánh làm gì nữa? Nếu để hoàng đế phát hiện ra vậy chức thái tử của hắn chắc chắn là đi tong rồi! Với chỗ dựa vững chắc là Trang Đức, bên phía quý phi cũng đã rục rịch tham gia vào cuộc chiến quyền lực này. Vương vị này tranh giành như vậy thực sự có ý nghĩa không? Làm hoàng đế thực sự tốt sao? Chẳng lẽ bọn hắn không biết trên cao không tránh được gió lạnh, hoàng đế là người cô độc nhất thiên hạ ư! Tuy rằng cao cao tại thượng, được vạn dân quỳ lạy nắm quyền sinh quyền sát trong tay, hô phong hoán vũ nhưng thực tế đó lại là người không có tự do, thậm chí rất nhiều việc không thể tự quyết định theo ý mình! Giả sử phải lựa chọn giữa tự do và ngôi vị hoàng đế kia, nàng sẽ không ngần ngại mà chọn tự do.

“Ta không có ý kiến gì với chuyện này!”

Trang Thư Lan miễn cưỡng trả lời.

“Ta đã không còn là người trong quan trường nữa rồi, lo không được nhiều chuyện như vậy.”

Những chuyện không liên quan tới mình, nàng cũng lười mở miệng.

“Lời này rất hay.”

Tư Đồ Minh Duệ vỗ đùi nhè nhẹ, tán thưởng.

” Mặc dù ta là quan trong triều nhưng từ trước tới nay ta luôn mặc kệ những việc thế này! Cho nên thừa tướng đại nhân đã hao tâm tổn chí rồi!”

Từng bước từng bước thoái thác, đúng là thói quen tùy ý trước nay của Tư Đồ Minh Duệ .

Trang Đức khẽ nhíu mày, hắn đã sớm đoán được kết quả là như vậy nhưng hắn vẫn hỏi không có ý gì khác chỉ muốn xác định rõ thái độ của Tư Đồ Minh Duệ. Thái độ này có thể thấy Tư Đồ Minh Duệ đã chấp nhận làm trung gian như vậy hắn có thể thẳng tay làm việc rồi.

Nhưng mà Tư Đồ Minh Duệ cũng là người sáng suốt, bất luận trận tranh đoạt này ai thắng, hắn cũng không đắc tội với người đó, tiếp tục hưởng vinh hoa phú quý của hắn! Chỉ là Trang Đức sợ giữa đường Tư Đồ Minh Duệ thay đổi lập trường, quay sang giúp mình còn tốt, nếu như hắn giúp phía thái tử vậy chẳng khác nào ình một đòn chí mạng.

“Ý của Tư Đồ đại nhân là cho dù lão phu dâng tấu lên hoàng đế vạch tội thái tử, ngài cũng không có ý kiến gì sao?”

Trang Đức quyết định thử dò xét lại lần nữa.

“Đây là chuyện của thừa tướng đại nhân, ta có thể có ý kiến gì?”

Tư Đồ Minh Duệ hỏi lại.

Trang Đức quyết định buông tha. Tư Đồ Minh Duệ làm quan nhiều năm nhưng không cùng người kết thù cũng không ban ơn cho kẻ nào, rõ ràng rất khôn khéo. Cho dù mình có thăm dò thế nào hắn cũng sẽ không biểu lộ rõ ràng. Hiện tại việc duy nhất có thể làm chính là đánh cuộc một phen, để xem Tư Đồ Minh Duệ có an phận làm người trung gian không?

“Nếu Tư Đồ đại nhân đã không có ý kiến gì vậy việc này lão phu sẽ quyết định làm như vậy.”

Trang Đức uống thêm một ngụm trà, sau đó đứng lên.

“Thời gian cũng không còn sớm nữa, lão phu xin cáo từ! Có điều trước khi đi, ta vẫn hi vọng Lan nhi có thể quay về nhà một lần.”

Nếu có thể nắm được quân cờ Trang Thư Lan này thì quá tốt. Hắn nhận thấy Tư Đồ Minh Duệ rất để ý tới Trang Thư Lan, có thể khống chế Lan nhi vậy thì Tư Đồ Minh Duệ tự nhiên sẽ không cần phải lo nữa! Đáng tiếc, Trang Thư Lan cũng là kẻ không dễ đối phó, hắn đã làm mọi cách nhưng vẫn không thể lay chuyển được nàng. Nhưng hắn vẫn muốn thử xem, biết đâu nàng có thể đáp ứng?

“Được, vậy bản quan cũng không giữ thừa tướng đại nhân nữa.”

Tư Đồ Minh Duệ và Trang Thư Lan cũng đứng lên, cao giọng gọi vọng ra ngoài.

“Quản gia, tiễn thừa tướng đại nhân rời phủ.”

Quản gia đưa Trang Đức rời đi. Trong đại sảnh chỉ còn lại Trang Thư Lan và Tư Đồ Minh Duệ

” Tư Đồ Minh Duệ, chàng đúng là hồ ly.”

Trang Thư Lan khoanh tay cười nhạo.

“Hồ ly?”

Tư Đồ Minh Duệ lặp lại. Nhất thời hiểu ra là Trang Thư Lan đang nói hắn xảo quyệt. Hắn cười lớn, cũng không phủ nhân.

“Nàng thấy rồi?”

Trang Thư Lan bĩu môi, đây là chuyện rõ như ban ngày mà, không thấy Trang Đức rất lo lắng sao? lại thăm dò nhiều lần như vậy! Huống chi Trang Thư Lan biết thân phận của hắn, đương nhiên cũng biết chắc chắn hắn sẽ không ngồi yên để bọn họ làm loạn triều cương. Nhưng Trang Thư Lan không hiểu chủ ý của Tư Đồ Minh Duệ là gì? Song có một điều nàng dám khẳng định một đòn chí mạng của bọn họ đều do Tư Đồ Minh Duệ ra tay.

“Có thể có ý kiến gì? Chính là không có ý kiến! Nhưng không có ý kiến không có nghĩa là sẽ không làm chuyện “có ý kiến” !”

Trang Thư Lan lãnh đạm nói.

“Ha ha! người hiểu ta cũng chỉ có phu nhân thôi!”

Tư Đồ Minh Duệ cười vang tiến lên ôm eo Trang Thư Lan, cúi xuống hôn lên mặt nàng thật kêu, áp trán vào trán nàng, ánh mắt thâm tình nhìn thẳng nàng.

“Có thể lấy được nàng ta thực sự rất may mắn!”

Trang Thư Lan lấy tay che mặt, đôi tai cũng đỏ ửng vì hành động của hắn, liếc nhìn Tư Đồ Minh Duệ chăm chăm. Rõ ràng một giây trước còn đang nói chuyện rất nghiêm túc vậy sao một giây sau đã thành như thế này rồi? Bất cứ lúc nào cũng có thể nói ra mấy lời ngọt ngào đó, không hề thấy đột ngột gì trái lại khiến nàng nghe được lại ngượng ngùng đỏ mặt, thậm chí muốn cắn đôi môi khêu gợi kia một cái. Con người, có nhưng lúc thuộc về phái hành động, trong đầu nghĩ tới cái gì, còn chưa kịp ổn định tinh thần thì đã làm rồi. Cho nên, Trang Thư Lan kiễng ngón chân lên hôn lên đôi môi khiến nàng rối loạn thần trí kia, chạm nhẹ rồi nhanh chóng rút lui – bởi vì đúng lúc chạm vào bờ môi của hắn thì đầu óc nàng cũng tỉnh táo lại. Trang Thư Lan ngượng ngùng bất giác lùi về phía sau hai bước, trừng mắt thấy Tư Đồ Minh Duệ từ trong kinh ngạc bình tĩnh lại. Khóe miệng nhếch lên cười xấu xa.

“Phu nhân thật keo kiệt, chỉ cho ta một chút thế thôi ư?”

Hắn nói xong còn làm ra vẻ phải ôm Trang Thư Lan hôn thắm thiết mới đủ, nhưng đúng lúc này lại có người không biết ý chạy vào làm phiền.

“Đại nhân! Trong cung truyền thư gấp tới.”

Quản gia thở hổn hển chạy vào, cũng không để ý tới hai vị chủ nhân đang thân mật, lớn tiếng gọi.

Tư Đồ Minh Duệ nghe thấy đi tới trước mặt quản gia tiếp nhận thư, mở ra đọc. Mà Trang Thư Lan đầu tiên là thở dài một hơi, lập tức có một cảm giác mất mát mơ hồ quấn lấy nàng.

“Đã xảy ra chuyện rồi!”

Tư Đồ Minh Duệ đọc thư xong, trên mặt đã không còn vẻ tươi cười, nghiêm túc nói.

“Lan nhi, nàng về phòng nghỉ ngơi trước, ta phải vào cung xử lý chút chuyện gấp.”

“Chuyện gì?”

Trang Thư Lan kéo tay Tư Đồ Minh Duệ đang vội vã rời đi, lo lắng hỏi. Chuyện có thể khiến Tư Đồ Minh Duệ vội vã như vậy chắc chắn là chuyện lớn.

“Ta với chàng cùng đi, thêm người sẽ thêm biện pháp.!”

Tư Đồ Minh Duệ ngừng một chút, gật đầu nói.

“Được! Bây giờ phải đi ngay, cưỡi ngựa không còn kịp nữa rồi, chỉ có thể dùng khinh công.”

“Được!”

Trang Thư Lan nhanh chóng gật đầu. Lần đầu tiên nàng nghĩ khinh công của nàng luyện được có giá trị, ít nhất là trong lúc này.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio