Dứt lời, không chỉ có Binh Tòng Quân, tất cả mọi người trong quán đều ngây ngẩn cả người. Trẫm ?
“Hoàng Thượng ?” Binh Tòng Quân hồ nghi nhìn về phía hắn.
“Lui ra !” Thanh Vũ buồn bực trừng mắt nhìn hắn.
“Namnhân cũng có trở thành tần phi ?” Binh Tòng Quân nghi hoặc, gãi gãi cằm.
Nguyễn Chiêu Hỉ hung hăng đánh Thanh Vũ một cái, ảo não vì hắn bóc tẩy con át chủ bài của mình. Hắn rõ ràng là cố ý hại nàng từ nay về sau không thể lưu lại đây được nữa.
Hắn thế nhưng vẫn không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn nàng.
“….Dù Người có là Hoàng đế thì cũng có sao ? Là Nguyễn Chiêu Hỉ cầu tiểu dân thu nhận và giúp đỡ y, trước đây y cũng từng làm trong quán một thời gian, tiểu dân nhận thấy y là con người chịu khó hơn nữa, chủ tử cũ của y hiện đã bị tịch thu hết gia sản, cả nhà bị lôi ra trảm thị chúng cho nên mới đồng ý lưu y lại. Cho dù Hoàng Thượng có muốn đoạt người cũng phải xếp sau tiểu dân.” Binh Tòng Quân đột nhiên lên tiếng, cười đến ác liệt, giống như là không để Thanh Vũ trong mắt.
“Cho dù là Hoàng đế cũng cần phải nói đạo lý, đúng không ạ ?”
Thanh Vũ nhìn hắn một hồi lâu, đột nhiên đạm đạm nói: “Đồ ăn của Chấn Thiên Lâu không những tuyệt vời, ngay đến đại trù cũng thật đặc biệt, quả xứng với danh Thiên hạ đệ nhất lâu.”
Một câu nghe qua tưởng như vô ý, từ trong miệng của đương kim hoàng đế thốt ra, tương đương với việc gián tiếp phong danh hào thiên hạ đệ nhất lâu cho quán, khiến cho nhóm khách quan bên cạnh cao hứng, trầm trồ khen ngợi.
“Được Hoàng Thượng khen ngợi như vậy, tiểu dân cũng không cảm thấy vui vẻ, tiểu dân mở quán buôn bán chỉ cầu chính mình được vui vẻ, cũng mặc kệ lâu có được phong hào gì đi chăng nữa.”
“Vậy thực đáng tiếc, trẫm đang nghĩ, nếu ngươi sử dụng ngự mễ ở thiện phòng trong cung chế biến thành món ăn, nhất định sẽ tạo ra được một món ăn đặc biệt, vang danh thiên hạ.”
“Không phải là Tiêm La mễ do huyện Giáp Lý ở phía bắc Bách Định quốc chúng ta trồng ra đó chứ ? Chính là loại gạo hàng năm chỉ thu hoạch được trên dưới ba trăm cân, chỉ được tiến cống cho Hoàng đế, dân chúng tầm thường tuyệt không có khả năng thưởng thức một thìa nhỏ Tiêm La mễ ?” Binh Tòng Quân thần sắc kích động, hỏi.
“Đúng vậy.” Thấy hắn như vậy, Thanh Vũ khẽ cười, đáp lời.
“Ê, hai người các ngươi đang bàn chuyện buôn bán gì sao ?”
Học xấu, thực sự là học xấu ! Hắn không chỉ lấy quyền thế ép người còn lấy món lợi ra dụ dỗ người khác, thật sự là rất hèn hạ !
“Ngươi nghĩ ta và hắn đang bàn nhau chuyện đem ngươi đi bán ?” Binh Tòng Quân không chút hờn giận khẽ nhếch mày lên.
“Bằng không thì là cái gì ?”
“Hoàng Thượng, người có thể cấp cho thảo dân bao nhiêu Tiêm La mễ ?”Binh Tòng Quân không vội trả lời nàng, chuyển sang hỏi Thanh Vũ.
“Trăm cân.”
“Được, mang đi đi.” Hắn không nói hai lời, đem Nguyễn Chiêu Hỉ giao cho Thanh Vũ.
“Binh đại ca !” Quả thực là không nói đạo lí a !
“Hoàng Thượng đến đón ngươi về cung, ngươi còn định làm cao ? Đi đi, đừng có đứng đó cản trở chuyện làm ăn của quán.” Nói xong, hắn lập tức quay trở vào trong bếp.
“Chiêu Hỉ, đi thôi.” Thanh Vũ nhẹ nhàng kéo nàng từ bên cạnh nhà ăn lại.
“Ta không muốn về.” Nàng căm tức muốn gỡ tay hắn ra, hắn thế nhưng lại cố tình nắm tay nàng thực chặt.
“Nàng nói, nếu như có đại nạn, nàng cũng sẽ không rời đi.”
“Đại nạn của Người còn chưa tới !”
“Không có nàng, trẫm giống như người đã chết, còn không phải là gặp đại nạn ?” Hắn mạnh mẽ đem nàng ôm vào trong lòng, bức nàng nhìn thẳng vào mắt hắn.
Tâm một trận chấn động, Nguyễn Chiêu Hỉ phát hiện, thần sắc của hắn quả thực có điểm không tốt, vẻ mặt khó coi, dường như là vô cùng mệt mỏi.
“Riêng ta lại thấy, tinh thần của Người thật sự rất thanh sảng.” Nàng cứng miệng nói, cố ý lờ đi sự mệt mỏi nơi đáy mắt hắn.
“Nàng từng nói chúng ta là huynh đệ sống chết có nhau, hiện giờ lại tính ruồng bỏ trẫm, nàng đang muốn bội ước ?”
“Ai ruồng bỏ Người ?” Những lời như thế mà hắn cũng dám nói ra. “Ta cũng chẳng phải là huynh đệ của Người, làm gì phải sống chết có nhau.”
Chỉ có thể nói, nàng lúc trước rất đơn thuần, không cẩn thận mới bại trong tay hắn. Từng cho hắn là người cô đơn, tịch mịch, nàng liền theo hắn, theo đến giao ra cả trái tim mình, vậy mà …. Nàng thật sự quá mệt mỏi.
“Nếu nàng là nam tử thì là huynh đệ với trẫm, nhưng nàng lại là nữ tử, tự nhiên sẽ thành thê tử của trẫm.”
“Ha, Hoàng Thượng, hậu cung của Người có hơn mười vị phi tử, hẳn người nào người nấy cũng đều so ra hơn ta rất nhiều.”
“Vậy sao ?” Nghe được vị chua trong giọng nói của nàng, hắn không chút hờn giận, ngược lại còn khẽ cười.
“ Người cười cái gì ?”
“Chiêu Hỉ, trời sắp sụp rồi !” Hắn đột nhiên nói.
“Hả ?”
Nàng khó hiểu ngẩng đầu lên, lại thấy hắn dựa vào mình mỗi lúc một gần. Đang lúc nàng cảm thấy có gì đó không đúng, cả người ở trong trạng thái phòng bị, hắn lại nhanh nhẹn bắt lấy tay nàng, kéo lại, trước mặt bao nhiêu người hôn nàng trong bộ dáng phẫn nam trang.
Hiện trường vang lên những tiếng hút khí thật dài. Mặc cho nàng ra sức giãy dụa, hai mắt trợn tròn lên trừng trừng nhìn, hắn vẫn cười đến híp cả mắt, lạc hạ một nụ hôn thật sâu trên đôi môi nàng. Cơ thể thoáng trở nên mềm nhũn, Chiêu Hỉ có cảm giác như sắp không chống đỡ được thêm nữa.
Thật lâu sau hắn mới nhỏ giọng nói: “Trẫm là trời của nàng. Nàng đã nói, trời có sập xuống còn có nàng gánh vác, bây giờ trời đã sập, còn không mau gánh vác ?”bg-ssp-{height:px}
“Người ?”
Hơn chục đôi mắt nhìn mình chăm chăm khiến cho Nguyễn Chiêu Hỉ giận đến không có chỗ phát tác, chỉ có thể một tay đẩy hắn ra, bước nhanh ra khỏi quán.
Thanh Vũ nhanh chân đuổi kịp, song, lúc bây giờ đang là lúc lên đèn, ngoài đường cái, người người qua lại vô cùng đông đúc vì vậy cản trở cước bộ của hắn không ít, không giống như Nguyễn Chiêu Hỉ, cả người giống như một con rắn nhỏ dễ dàng luồn lách trong đám đông. Đợi đến khi bắt kịp được nàng, nàng đã chui tọt vào trong nhà, để mặc hắn đối diện với cánh cửa.
“Nàng không sợ trẫm sẽ lập tức hủy đi phong thưởng ?” Hắn tức giận đập mạnh vào ván cửa.
“Nhất mã quy nhất mã[], nếu Hoàng Thượng là một vị hôn quân, ta đây cũng chỉ có thể coi như mắt mình bị mù, đã nhìn lầm người.” Nàng lạnh nhạt đáp lời.
“Nàng luôn nhanh mồm nhanh miệng như vậy, không sợ sẽ chọc giận trẫm sao ?”
“Người muốn ban cho ta tội chết ư ?”
“….Chiêu Hỉ, đừng giận dỗi nữa. Trẫm đến Phù Dung điện chẳng qua là vì Đình nhi có nói mấy câu khiến trẫm cảm thấy có chút nghi hoặc, vì để xác nhận thật giả cho nên mới đến đó.” Hắn bất đắc dĩ thở dài. Sớm biết như vậy, ngay từ đầu hắn vẫn nên nói rõ ràng mọi chuyện cho nàng , tránh để bản thân bị như hiện tại, cách nàng một cánh cửa, muốn ôm nàng vào lòng cũng không được.
Nguyễn Chiêu Hỉ dán người trên vách cửa, phấn thần hoàn toàn căng ra.
“Ta cũng không phải đang giận dỗi, ta thật sự không muốn sống trong hậu cung, người cứ để ta sống ở ngoài thành không được sao ? Nếu lúc nào nhớ tới ta thì tới nhìn một lúc cũng không sao, chính là đừng bắt ta phải hồi cung.” Nàng không phải là đang hờn dỗi, nàng hiểu rõ, nếu bản thân còn tiếp tục sống những tháng ngày chờ đợi trong cung, nghênh đón nàng chỉ có những giọt nước mắt sầu muộn cùng cõi lòng tan nát, mà nàng thì lại không thích cuộc sống như thế.
“Nàng không muốn ở bên trẫm sao ?”
“….Ta không muốn hồi cung.” Cái nàng khát vọng là hai người trường tương tư thủ[], chính là, thứ hắn có thể cho cùng thứ nàng muốn hoàn toàn bất đồng.
Nàng tham lam, nàng ích kỉ, nàng chỉ nghĩ cho bản thân mình, cũng không muốn vì hắn mà bản thân phải chịu ủy khuất.
“Chỉ là, trẫm muốn nàng !”
“Lúc nào nhớ đến ta người có thể đến đây, ta sẽ luôn đợi ở tại nơi này.”
“Hiện tại nàng chặn trẫm ở bên ngoài, trẫm thật sự không biết, trong lòng nàng liệu có trẫm hay không.”
“Chỉ là, nếu mở cửa, Người nhất định sẽ mang ta hồi cung.”
“Nàng không tin trẫm ?”
Nguyễn Chiêu Hỉ không đáp lời, người nàng không tin chính là bản thân mình.
Nàng không phải con người lòng dạ sắt đá, không có cách nào hoàn toàn kháng cự lại hắn, càng thấy hắn, nàng sẽ càng thêm nhớ …. Nói cái gì mà, khi nào hắn muốn thì có thể đến đây, tất cả căn bản chỉ là những lời lẽ gạt người. Nàng vốn muốn trốn đi thật xa, không gặp hắn nữa, thế nhưng trong lòng lại không bỏ xuống được.
Giằng co hồi lâu, bên ngoài rốt cuộc cũng không còn âm thanh gì nữa, nàng cũng trầm lặng, không nói gì.
Đợi một lát sau, khi chắc chắn là hắn đã rời đi, nàng mới dám buông lỏng người một chút, chỉ là, lòng nàng vì sao lại đau như vậy ?
Chỉ sợ ngay cả nàng cũng không biết bản thân mình cần cái gì. Nàng hờn dỗi không muốn hồi cung chính là muốn hắn dỗ nàng một hồi … Nửa muốn theo hắn, một nửa còn lại muốn lang thang bên ngoài, cái thứ cảm xúc mâu thuẫn này sắp đem trái tim nàng xé ra làm đôi, nàng thực sự không biết phải thế nào mới bỏ nó xuống được.
Càng về đêm, tuyết càng rơi nhiều hơn, con phố náo nhiệt giờ không một âm thanh. Nguyễn Chiêu Hỉ dán người trên vách cửa bỗng cảm thấy rùng mình. Chà xát hai tay, nàng bước vào phía trong châm đèn lên. Qua ánh đèn heo hút, nàng thoáng nhìn thấy một bóng hình vĩ ngạn[] vẫn đang đứng ở ngoài cửa.
Nàng theo bản năng mở cửa, trừng mắt nhìn bóng hình trước mắt. Hắc sắc trường bào phủ đầy tuyết, ngay cả khuôn mặt cũng vương vài bông tuyết nhỏ.
Một mình đứng giữa trời gió tuyết, hai mắt nhắm chặt, trông hắn thực cô đơn.
“Người đứng đây làm gì ?” Nàng hỏi, thanh âm như vỡ vụn.
“Trẫm đang đợi nàng.” Thanh Vũ mở mắt, đôi mắt khẽ cong lên, cười mà nói.
“Người mặc trường y đen làm gì a !” Nàng nói, nước mắt rơi xuống như mưa. Trong lòng vừa tức vừa đau bước nhanh tới, phủi phủi đống tuyết trên người hắn.
Ngoài đường đèn đuốc đã tắt hết, trời đêm không trăng mịt mờ, hắn một thân đen thui, cùng bóng lưng trên mặt đất làm thành một đôi, cùng nhau hòa vào trong màn đêm đen kịt. Nếu không phải nàng vô tình thấy, chẳng lẽ hắn định cứ đứng như vậy đến sáng sao ?
“Mỗi khi trẫm và nàng gặp nhau, trẫm thường mặc trường bào này.” Thanh Vũ nhẹ nắm lấy tay nàng, có chút đau xót hỏi. “Sao nàng lại mặc phong phanh như thế ?”
“Tại sao Người lại là Hoàng Thượng ?” Nàng hét lên, bản thân cũng không rõ chính mình tức giận vì cái gì. “Chỉ cần Người không phải là Hoàng Thượng, ta cùng Người còn có thể trường tương tư thủ, kể cả Người chỉ là một phàm phu tục tử hay tiểu thương[] cũng được.”
“….Chiêu Hỉ, thực xin lỗi !”
“Không cần nói xin lỗi với ta, đó cũng không phải là lỗi của Người …”
Kẻ làm bộ làm tịch chính là nàng, tính khí thất thường, bốc đồng cũng là nàng.
Nàng xuất cung hắn liền đuổi theo, lại có thể đoán được nàng đang ở Chấn Thiên Lâu, muốn nói trong lòng hắn hoàn toàn không có nàng, làm sao có thể ?
Chỉ như vậy thôi cũng đủ rồi. Nhìn biểu tình cơ hồ như đang khẩn cầu của hắn, nàng thật sự không có cách nào tàn nhẫn rời đi.
“Chiêu Hỉ, ở bên trẫm, đừng khiến trẫm cô đơn.”
“….Ta biết rồi.”
Vì hắn, nàng đành chịu chút khổ đi.