Tất cả lên xe rời đi vì không gian trong xe nhỏ nên Vũ Đinh phải đi ra phía sau thùng chứa hàng để ngồi, bảo sao anh ta không có thiện cảm với Thẩm Hi lúc nào cô cũng được Phong Lãng ưu ái.
Bọn họ đi được nữa chặng đường thì bị một đám người đứng chặn trước đầu xe, Thời Phúc quay sang nói với Phong Lãng.
“ Lại chuyện gì nữa đây.
”
Phong Lãng vẫn bình tĩnh nói với Thời Phúc.
“ Hắn ta lại muốn giở trò.
”
Thời Phúc liền hiểu ý Phong Lãng.
“ Là Tam Hưng.
”
Thời Phúc gõ vào thùng xe ra hiệu cho Vũ Đinh, Thẩm Hi run rẩy níu lấy tay của Phong Lãng.
“ Có chuyện gì vậy tại sao đám người đó ai cũng cầm trên tay vũ khí và súng thế.
”
Phong Lãng mở cửa bước xuống xe, Thẩm Hi cũng đi theo hắn vì cô sợ phải bỏ mạng ở nơi rừng sâu này, vì cũng chẳng có ai tìm được xác của cô đâu.
Thời Phúc và Vũ Đinh cũng đã chuẩn bị súng để đối phó với bọn chúng.
Một tên trong số bọn cản đường xe của Phong Lãng lên tiếng nói.
“ Lão nhị nhường cho chúng tôi chuyến hàng này để kiếm thêm có được không.
”
Phong Lãng lạnh lùng lướt nhìn từng tên rồi lên tiếng nói.
“ Các người là thuộc hạ của Tam Hưng có đúng không, nếu chuyện này mà đưa đến tai của Thất Hoàng thì Tam Hưng sẽ không sống nỗi đâu và các người cũng sẽ đi theo hắn ta gặp ông bà.
”
Đám người đó dường như có máu liều lĩnh trong người không hề lo sợ ngược lại còn đe dọa Phong Lãng.
“ Nếu như chúng tôi bịt miệng anh mãi mãi trong ngày hôm nay chắc chắn sẽ không ai phát hiện ra đâu.
”
Nói rồi bọn chúng xông lên tấn công ba người bọn họ, Thẩm Hi hoảng sợ chạy xuống sau xe để nấp, tuy thể lực của Phong Lãng không tồi nhưng bọn chúng quá đông, ba người họ đã dần dần kiệt sức, một tên đi đến áp chế Phong Lãng, hắn cũng đã đuối sức nên chóng cự nhưng lại vô cùng bất lợi, tên đó đang sắp đâm mũi dao vào cổ họng của Phong Lãng, hắn đang cố bấu chặt con dao để mũi dao không di chuyển xuống cổ họng của mình nhưng nó càng ngày càng tiến sát vào, Thẩm Hi nhìn thấy tình hình nguy cấp tính mạng của Phong Lãng đang trong thế nghìn cân treo sợi tóc.
Cô tìm và cầm một khúc cây to từ từ đi đến đó, dùng hết sức đánh vào sau gáy của người đàn ông đang ám sát Phong Lãng, hắn ta ngất xỉu, Phong Lãng thoát được một kiếp nạn, hắn nắm lấy tay của Thẩm Hi kéo cô chạy trốn, Thời Phúc và Vũ Đinh đã chia ra hai ngã trốn thoát, chỉ còn lại ba tên đuổi theo bọn họ đám người gây chuyện đã bị tiêu diệt hết, nhưng ba tên còn lại chỉ đuổi theo Phong Lãng vì mục đích của Tam Hưng là giết chết Phong Lãng.
Phong Lãng và Thẩm Hi bị rượt đuổi vào rừng, bọn chúng vẫn không chịu từ bỏ mà truy cùng đuổi tận hai người, Thẩm Hi mệt đến thở không ra hơi cô dừng lại nói.
“ Tôi chạy không nổi nữa rồi.
”
Phong Lãng vẫn giục cô chạy.
“ Nhanh lên bọn họ sắp đến gần rồi.
”
Thẩm Hi hít một hơi thật sâu rồi cùng Phong Lãng tiếp tục chạy, nhưng hai người đã đi đến đường cùng phía sao hai người là một con sông lớn, Phong Lãng và Thẩm Hi bị đám thuộc hạ của Tam Hưng bao vây.
“ Để xem anh thoát bằng đường nào chúng tôi cũng chỉ bất đắc dĩ mới phải giết anh thôi.
”
Phong Lãng vẫn điềm tĩnh đến lạ thường, hắn đưa tay qua ôm lấy eo của Thẩm Hi, cô quay sang nhìn hắn, Phong Lãng không nói lời nào trực tiếp nhảy xuống sông, một tên thuộc hạ của Tam Hưng, đã nổ súng về phía của bọn họ, Phong Lãng ôm lấy Thẩm Hi để đỡ viên đạn, hai người rơi xuống sông máu đỏ của Phong Lãng tuôn ra tạo nên một mảng nước hồng vì nhuộm máu, Thẩm Hi cũng biết bơi từ nhỏ cô đã được ba mẹ cho đi học bơi, hô hấp của Phong Lãng ngày càng yếu ớt cộng thêm với việc bị thương nên không thể bơi được nữa, đạn cứ xuyên xuống làn nước liên tục, Thẩm Hi ôm Phong Lãng lặng xuống dưới để tránh đạn, bọn người đó nghĩ Phong Lãng chẳng thể cầm cự được với cơ thể đầy máu nên đã buông tha cho hai người mà rời đi.
Thẩm Hi ôm lấy cơ thể của Phong Lãng bơi vào bờ, cô mệt muốn ngất đi nhưng vẫn phải giúp Phong Lãng dùng sao hắn vẫn luôn bảo vệ cô.
.