Phong Lãng đến gặp Thất Hoàng, ông ta muốn giao việc cho hắn giao số hàng lần trước gặp trục trặc với đám thuộc hạ của Tam Hưng, Thất Hoàng còn bảo lần này khi về ông ta sẽ đứng ra tỏ chức hôn lễ cho Phong Lãng và Thẩm Hi, Phong Lãng nghe xong liền tìm cớ từ chối.
“ Không cần như thế đâu.
”
Thất Hoàng xua tay nói.
“ Đừng từ chối tôi muốn thưởng cho cậu một thứ gì đó có giá trị vì cậu đã trung thành với tôi suốt hai năm qua, Tam Hưng được một phần như cậu thì tôi không phải lo nghỉ nhiều rồi.
”
Phong Lãng chỉ còn cách cười gượng, hắn không có cách nào từ chối Thất Hoàng nếu bây giờ nhất quyết không cử hành hôn lễ thì Thất Hoàng sẽ nghi ngờ mà cho người điều tra thân thế của Thẩm Hi, cô sẽ gặp nguy hiểm, Phong Lãng đành phải đồng ý với quyết định của Thất Hoàng.
Phong Lãng đi về nhà thì nhìn thấy Thẩm Hi đang vô tư ngồi chơi cùng A Giai, hắn đi đến kéo tay cô đứng lên, rồi đi vào nhà đóng cửa lại tỏ vẻ bí mật, Thẩm Hi lo sợ Phong Lãng sẽ hành động như đêm hôm qua cô liền đề phòng né tránh hỏi.
“ Có chuyện gì mà nhìn mặt anh nghiêm túc quá vậy ?”
Phong Lãng kéo Thẩm Hi ngồi xuống ghế rồi lên tiếng nói.
“ Cô phải phối hợp với tôi thì mới có thể thoát ra khỏi đây một cách nhanh chống được.
”
Thẩm Hi chao mày lại khó hiểu hỏi.
“ Phối hợp chuyện gì ?”
Phòng Lãng nghiêm túc nói.
“ Kết hôn với tôi.
”
Thẩm Hi bất ngờ cô mở to mắt nói.
“ Tại sao tôi không đồng ý.
”
Phong Lãng thật sự rất đau đầu hắn đưa tay bóp trán bất lực nói.
“ Tất cả cũng tại cô, lúc đầu cứ nói là bạn bình thường được rồi tại sao cứ nhất thiết phải là người yêu của nhau, Thất Hoàng muốn tổ chức hôn lễ cho chúng ta đấy.
”
Thẩm Hi bất mãn nói.
“ Thì anh cứ từ chối đi.
”
Phong Lãng bất lực nói.
“ Vấn đề ở đây là không từ chối được, nếu như tôi từ chối việc tổ chức hôn lễ của chúng ta, rồi đưa cô đi khỏi đây bọn họ sẽ nghĩ cô là gián điệp, Thất Hoàng sẽ điều tra đến tận gia đình của cô giết chết tất cả, cô hiểu vấn đề không.
”
Thẩm Hi hoài nghi hỏi lại.
“ Có thật không anh đừng dọa tôi rồi ép buộc tôi kết hôn với anh.
”
Phong Lãng mệt mỏi nhìn Thẩm Hi nói.
“ Cô không tin tôi thì cứ là trái lệnh của ông ta thử xem, đến lúc gặp nguy hiểm thì đường tìm đến tôi.
”
Thẩm Hi vẫn đem lòng hoài nghi Phong Lãng cô không muốn dây dưa ở trong hang ổ của tội phạm thêm một giây một phút nào nữa.
“ Nếu tổ chức hôn lễ xong anh có chắc chắn là sẽ đưa tôi rời khỏi đây chứ ?”
Phong Lãng gật đầu nói.
“ Được tôi sẽ đưa cô rời đi một cách nhanh nhất.
”
Tạm thời Thẩm Hi tin tưởng Phong Lãng, vì nếu không có hắn đứng ra bảo vệ mình thì Thẩm Hi đã bị đám tội phạm ở đây giết rồi quăng xác ở đâu đó rồi.
Chỉ vừa nói chuyện với nhau xong Phong Lãng lại ra bên ngoài nói chuyện với Thời Phúc.
“ Chuyến hàng lần này chỉ có hai chúng ta đi thôi, làm việc cho suông sẻ đừng để như lần trước.
”
Thẩm Hi đang nghe lén cuộc nói chuyện của bọn họ, cô thầm nghĩ.
“ Anh ta có chuyến hàng cần đi vậy tại sao không đưa mình theo cùng, chẳng lẽ nào muốn lật mặt giam cầm ở đây cả đời sao.
”
Thẩm Hi tức tối đi vào nhà cô sẽ không để chuyện này xảy ra đâu.
Thẩm Hi không nghe được hết cuộc đối thoại của bọn họ đã vội vàng trách khứ Phong Lãng.
“ Anh không định đưa cô gái đó đi cùng à.
” – Thời Phúc thắc mắc hỏi.
Phong Lãng trầm mặc nói.
“ Tạm thời không đưa cô ấy đi cùng được, rất nguy hiểm tôi lo là đám Tam Hưng sẽ lại giở trò.
”
Thời Phúc nghiêm túc nói.
“ Đừng để cô ta cản trở nhiệm vụ của chúng ta.
”
Ngày hôm sau Phong Lãng và Thời Phúc lên đường rời đi vận chuyển lô hàng, trong làng mọi người đang tất bật chuẩn bị cho đám cưới của Phong Lãng và Thẩm Hi, cô cảm thấy chuyện này đã đi quá sức tưởng tượng của mình, Thẩm Hi cần tìm Minh Châu để trao đổi về kế hoạch của mình.