Hai người đang trên đường về căn nhà riêng của Phong Lãng, Thẩm Hi vừa đi vừa xoa bụng nói.
" Đúng là ăn no tâm trạng tốt hơn rất nhiều.
"
Phong Lãng không nói gì chỉ quay sang nhìn cô cười nhạt, đột nhiên bụng của Thẩm Hi đau thắt, cơ mặt của cô liền cứng lại, Thẩm Hi đánh liên tục vào tay của Phong Lãng.
" Nhà vệ sinh ở đâu vậy?"
Phong Lãng nhìn Thẩm Hi khó hiểu nói.
" Chỉ vừa mới ăn cô đã vội tiêu hoá rồi sao.
"
Thẩm Hi khóc không thành tiếng nói.
" Chỉ cho tôi nhà vệ sinh nhanh đi, tại đồ ăn ở đây làm không vệ sinh nên tôi mới tiêu hoá nhanh như thế đấy.
"
Phong Lãng đưa Thẩm Hi đến một căn phòng nhỏ xây riêng biệt ở gần rừng, nơi đó tối om Thẩm Hi sợ hãi nói.
" Đây là nhà vệ sinh hay sao ?"
Phong Lãng gật đầu nói.
" Đúng cô vào đi.
"
Thẩm Hi mếu máo nói.
" Còn chỗ nào tử tế hơn không?"
Phong Lãng bắt đầu trêu chọc Thẩm Hi hắn cười nói.
" Còn.
"
Thẩm Hi liền vui mừng nói.
" Ở đâu vậy đưa tôi đi ?"
Phong Lãng thì thầm vào tai của Thẩm Hi.
" Là chỗ của Thất Hoàng cô muốn quay lại đó không.
"
Thẩm Hi nhìn Phong Lãng tức giận nói.
" Anh bị điên sao bây giờ mà quay lại đó tôi sẽ ra quần mất.
"
Phong Lãng liền bật cười nói.
" Vậy đi vào đó đi sao cứ chần chừ hoài thế.
"
Thẩm Hi liền hạ giọng.
" Nó tối quá tôi sợ.
"
Phong Lãng thở dài nói.
" Ở đó có đèn cô đi đến đó đi có công tắc bật đèn lên.
"
Thẩm Hi kéo Phong Lãng đi cùng mình hắn liền giật tay lại.
" Này tự đi đi chẳng lẽ cô bắt tôi đến đó canh cho cô đi hay sao.
"
Thẩm Hi gật đầu nói.
" Đúng tôi sợ lắm đi cùng tôi đi.
"
Phong Lãng nhất quyết không chịu đi, Thẩm Hi mếu máo nói.
" Đi mà giúp tôi đi.
"
Phong Lãng nhìn vẻ mặt đầy tội nghiệp của cô cũng không nỡ từ chối.
Hắn đứng cách nhà vệ sinh cũng không xa, Thẩm Hi bắt đầu trút bỏ bầu tâm sự của mình, một lúc sau cô bước ra cảm thấy thoải mái vô cùng, Thẩm Hi đi đến chỗ Phong Lãng với gương mặt đầy sự mãn nguyện thoải mái.
" Đi thôi.
"
Thẩm Hi vô tình nắm tay của Phong Lãng nhưng lại bị hắn giật nhanh lại gương mặt nhăn nhó nói.
" Đã rửa sạch tay chưa mà nắm tay người khác.
"
Thẩm Hi bĩu môi nói.
" Sạch sẽ ghê gớm thật đấy rồi tôi đã rửa rất sạch rồi đồ đáng ghét.
"
Hai người đi về nhà của Phong Lãng nó cũng chỉ là một căn nhà nhỏ được làm từ gỗ Thẩm Hi bước vào bên trong cô đi đến giường nằm xuống rồi nói lớn.
" Đây mới là cuộc sống giường êm thật đấy.
"
Phong Lãng đi đến lấy gối rồi đi đến sofa ngồi, Thẩm Hi thấy vậy liền ngồi bật dậy hỏi.
" Anh ngủ ở đó à.
"
Phong Lãng điềm tĩnh cởi giày ra rồi trả lời.
" Chẳng lẽ cô muốn chúng ta ngủ cùng nhau.
"
Thẩm Hi lắc đầu nói.
" Không muốn.
"
Rồi cô ngửi ngửi cơ của mình rồi cảm thán.
" Phải đi tắm thôi cũng đã cả ngày rồi mình không tắm cơ thể hôi chết đi được.
"
Thẩm Hi đi đến nói với Phong Lãng.
" Anh có đồ phụ nữ không cho tôi mượn đỡ có được không tôi muốn đi tắm.
"
Phong Lãng khó chịu nói.
" Cô nhìn tôi giống hạn người biến thái cất giữ đồ phụ nữ trong nhà vậy sao.
"
Thẩm Hi ngồi xuống lay lay cánh tay của Phong Lãng.
" Vậy anh đi mượn cho tôi mượn cả đồ lót nữa.
"
Phong Lãng đứng lên nói.
" Cô tự đi mà mượn đúng là phiền phức.
"
Thẩm Hi bĩu môi giận dỗi nói.
"Đồ vô tâm.
"
Cô đi ra bên ngoài nhìn thấy Hân Đồng đang đi ngang qua thì liền kéo cô ấy lại.
" Cô gái xinh đẹp cô có đồ để thay ra không cho tôi mượn có được không.
"
Hân Đồng nhìn Thẩm Hi hoang mang hỏi.
" Lúc cô đến đây không mang đồ theo sao ?"
Thẩm Hi lắc đầu nói.
" Vì đi vội quá, cô cứ cho tôi mượn tạm, tôi cũng chẳng ở lại đây lâu đâu.
"
Hân Đồng nhíu mày khó hiểu hỏi.
" Ý cô là sao ?"
Thẩm Hi đẩy Hân Đồng đi vừa đi cô vừa nói.
" Đi lấy giúp tôi đi mà.
"
Hân Đồng vào nhà lấy ra một bộ đồ sặc sỡ rồi nói.
" Đây cô cầm lấy, vì cứ quanh quẩn trong làng tôi cũng chẳng có đồ gì nhiều.
"
Thẩm Hi mỉm cười nói.
" Cám ơn cô.
".