Giọng nói lạnh lùng, trong trẻo của ai đó vang lên, mọi người đảo mắt về phía nữ nhi can đảm kia. Dám kêu thẳng tên của hoàng thượng một cách công khai và lạnh lùng như vậy. Nàng không một chút sợ hãi, còn kèm theo sự lạnh lùng, bực bội trong người với những ánh nhìn kia.
Các quan lại, thừa tướng, tướng quân liền xì xầm bàn tán về Lục Phi mới đang định phong chức kia, sao nàng ta lại có thể ngỗ nghịch và không có phép tắc như vậy. Yên phi nương nương bĩu môi, sắc thần có lẽ tốt hơn khi nàng bị nhiều người bàn tán không hài lòng.
Hắn khẽ chau mày, nàng thật là... đối với việc này... hắn cho phép nàng được gọi tên hắn, nhưng cũng không nên nói trước bao nhiêu quan lại thế này, người ta sẽ bắt bẻ nàng cho mà xem. Sự thật mà nói...nàng thật là...hư mà.
Thái hậu ngồi chễm chệ ở đó, tay không ngừng cầm quạt quan sát sắc thần của từng người, khẽ mỉm cười nhẹ nhàng, Lục Hỏa quả là một người đặc biệt...
"Lục phi, nàng bình tĩnh... trẫm sẽ giải quyết, nàng cứ việc ngồi im ở đây. Ta sẽ lo cả..."
Hắn khẽ nói, hắn muốn ôm chầm vào nàng, để muốn nói rằng hắn sẽ bảo vệ nàng, không sao cả. Nhưng...hiện tại đang rất đông người, hắn không thể ân ân ái ái thế này được. Hắn nhếch môi, đôi mắt hướng về nàng, nàng bỗng dưng rùng mình... đôi môi hắn tạo thành một đường cong, khẽ mấp máy. Đôi má nàng dường như ửng đỏ lên, nàng đã nhận ra câu nói và ý nghĩ của hắn là gì... hắn đang âm mưu ý đồ đồi trụy đây mà.
- Nàng rất hư, ta sẽ phạt nàng!
Câu nói ấy được thốt ra từ trong suy nghĩ của hắn, nàng im lặng, môi khẽ chu lên, ngắm nhìn xung quanh. Đảo mắt sang, lại nhìn thấy đại thừa tướng ông ta đang nhìn nàng với cặp mắt trìu mến, nàng sợ hãi, đôi mắt đen huyền trong suốt lạnh lùng kia khẽ khép lại, rồi gật đầu với ông một cái. Ông đột nhiên bước đến, quỳ xuống bên cạnh nàng.
"Bệ hạ, xin người ban chỉ cho Lục Hỏa làm nghĩa nữ của thần."
Hắn khẽ gật đầu hài lòng, phu thê đại tướng quân đã lâu rồi vẫn chưa có con như lời nói lúc nãy, lại đến chừng tuổi này... chắc chắn rất cần một đứa con để tâm sự, nuôi dưỡng khi về tuổi già... nhưng, Lục Hỏa còn có cha mẹ, sự việc này thật khó ngờ, hay là ta sẽ phong cha mẹ nàng lên làm đại thái y dù gì họ cũng là thầy thuốc trong làng, để Lục Hỏa tiện tay chăm sóc cả nghĩa phụ, nghĩa mẫu cùng với cha mẹ ruột thịt của mình. Hắn tự nghĩ rồi từ gật gù, trong sự chờ đợi từ mọi người. Hắn tự đắc ý khi nhìn thấy mình thật tài giỏi a.
"Được, Trẫm ban Lục Hỏa làm nghĩa nữ của Đại tướng quân, kể từ nay ngươi cùng phu nhân của mình hãy chăm sóc thật tốt cho nàng ấy, ban chỉ. "
"Thần Nguyên Sắc xin tạ ơn hoàng thượng long ân. "
Đại tướng quân quỳ bên cạnh Lục Hỏa khẽ nói, rồi cuí đầu trước mặt hoàng thượng.
"Còn nữa, Lục Hoả ta đã phong tước làm phi, vậy thì... ai còn ý kiến?"
Mọi người im lặng, không một ai dám lên tiếng, vì bây giờ Lục Hỏa đã có chỗ đứng trong hậu cung, lại được hoàng thượng hết lòng sủng ái, quả thật rất khó thể chống lại. Cái mạng nhỏ cỏn con này nếu chống lại sẽ bị đầu lìa khỏi thân mất.Thái giám lại đọc lại câu nói lúc nãy, hắn gật đầu, đầy đắc ý. Nàng im lặng quỳ ở đó, khẽ nhìn xung quanh, ánh mắt đượm buồn như muốn rơi lệ. Nàng còn cha mẹ, vậy thì sao... hắn lại nhận thêm nghĩa phụ, nghĩa mẫu cho nàng? Nàng làm sao để tròn bổn phận của một chưa quen biết và có tình cảm với họ?
Thái giám đã dứt lời từ lâu, nàng vẫn đang còn lơ lửng trên bầu trời với những suy nghĩ ấy. Đại tướng quân nhìn nàng, khẽ nhíu mày ý nói: "đồng ý "bg-ssp-{height:px}
"Hỏa nhi, con mau nói tạ ơn và tiếp chỉ đi!"
"Con...."
"Lục Hỏa tiếp chỉ. Tạ ơn long ân hoàng thượng. "
Nàng cúi đầu xuống theo nghi lễ, bụng nàng khom xuống khiến hơi đau, khẽ nhăn mặt, tiểu yêu trong bụng chắc đang quấy rối không chịu ngoi yên đây mà. Hay...tiểu yêu cũng đang hài lòng, vui mừng khi mẫu thân nó được lên làm phi?
"Cung kính chào mừng Lục Phi nương nương, Lục phi nương nương cát tường!"
Mọi người đều hô vang lên câu nói đó, nàng gật đầu, ngạc nhiên nhìn mọi người, đó là quy luật mà mọi người phải thực hiện, ai được phong tước chức mới sẽ được mọi người reo hò và mở tiệc. Tối nay, nàng sẽ cùng cha mẹ đến dự tiệc rượu mừng.
Sau khi phong tước, hoàng thượng cũng đã bãi triều, có người tuy không hài lòng nhưng lại lặng im vì nhận thấy Lục Hỏa là một người đặc biệt đối với hoàng thượng.
Nàng được phong làm phi nên cũng được ban cho rất nhiều châu sa vàng bạc, còn có riêng cả Hỏa Điện cung nhưng lại chả thấy vui lúc nào, khẽ đặt tay lên bụng, chỉ biết mỉm cười mà thôi, duyên phận đã được sắp đặt nàng nên an phận trước sóng gió kéo đến.
...
Yên phi cắn môi, nhìn thấy ai cũng bênh vực nàng mà ả đau điếng cả người, khẽ nhìn hắn và nàng ân ái ả tức điên lên, nếu ngày xưa không nhờ phụ thân làm chức vị lớn và có những tiếng xu nịnh thái hậu, thì có lẽ...Yên phi cũng chả bao giờ xuất hiện. Ngồi bên trong tẩm cung, Yên Phi đập bàn, xé hết rèm của phòng, đập nát tách trà bên trên bàn, không ngừng chửi rủa.
"Lục Hỏa, ta không cho ngươi an phận đâu. "
"Lục Hỏa, ta sẽ khiến ngươi đau khổ đến xương tủy."
"Yên Phi nương nương, người ngưng nóng giận, chúng ta còn nhiều kế hoạch chưa được phơi bày.!"
Tiếng nói nham hiểm mang tâm địa độc ác của ả cung nữ kia vang lên. Yên phi ngưng điên loạn, ả ta nhếch môi mỉm cười. Phải! Chúng ta còn nhiều trò chơi mạo hiểm chưa thử mà, Hỏa nhi!