Yên Phi quyết định đến cung của Hoàng Thái Hậu, đã lâu ngày không đến cung ả ta sợ Thái Hậu sẽ quên mình mất, bị nàng che mờ lý trí của Thái Hậu. Bước đến tẩm cung, đã nhìn thấy Hoàng Thái Hậu đang ngồi trên chiếc ghế vàng ngọc ngà, thần thái thong thả thưởng thức trà. Yên Phi mỉm cười nhẹ nhàng cung kính.
"Hoàng Thái Hậu cát cát tường!"
Yên Phi quỳ xuống, giọng nói ngọt ngào trong trẻo vang lên. Thái Hậu liếc nhìn Yên Phi, tay vẫn cầm tách trà trên tay.
"Miễn lễ"
"Tạ ơn Hoàng Thái Hậu"
Yên Phi nhanh nhẹn chạy đến bên người, rót trà. Những ngón tay thon dài diễm lệ làm rất thuần thục, cung kính mời người dùng trà, rồi lại quay sang quạt mát cho Hoàng Thái Hậu.
Thái Hậu mỉm cười, mắt nhắm lại hưởng thụ, vẻ mặt đầy sự ôn nhu, đã bước sang tuổi gia lão nhưng người vẫn luôn giữ được sự tĩnh tâm trong mình. Yên Phi là con của quan võ trong triều, ngay từ nhỏ đã học các nghi lễ đương nhiên làm những việc này rất tốt khiến Hoàng Thái Hậu rất hài lòng, sự ngoan ngoãn, ôn nhu dịu nhẹ của Yên Phi luôn khiến vạn người muốn có được. Chỉ đáng tiếc, ả vẫn chưa chiếm được trái tim của một người mà thôi.
"Hây da, chẳng hay Yên Phi đến đây để tìm ta làm gì?"
" Hoàng thái hậu, Yên nhi đến tìm người vì nhớ người a. Người chẳng phải đã quên mất Yên nhi rồi sao?"
Giọng nói ngọt ngào của Yên Phi mang đầy sự nũng nịu, từ nhỏ ả đã được phụ mẫu cưng chiều, khi được lập làm phi vẫn được sự chú trọng của Hoàng Thái Hậu, lại là một chỗ dựa vững chắc cho bản thân.
" Yên nhi nói oan cho ta rồi, ta chỉ có Yên nhi và Hỏa nhi đương nhiên là nhớ cả hai rồi. Ngoài hai con ta còn nhớ ai chứ?"
"Chẳng phải thái hậu không còn thương Yên nhi sao? Lúc nào cũng chỉ nghĩ đến Lục phi, hoàn toàn quên mất Yên nhi. "
Yên Phi ra sức nũng nịu, ra sức lấy lòng thái hậu. Ánh mắt trìu mến, dịu dàng lấy lòng người. Thái Hậu tinh ý nhận ra điểm gì đó, nâng tách trà uống một ngụm, thần thái rất uy nghi, diễm lệ.
"Dạo này hai con tình cảm tốt lắm sao?"
"Tốt...tất nhiên rất tốt rồi a"
"Hây, ai da xem ra tình cảm thật tốt. Sau này nếu Hỏa nhi hạ sinh thái tử, nhất định con cũng sẽ rất thương yêu nó a"
"Cái...cái gì?"
Giọng nói trầm trầm của Hoàng Thái Hậu vang lên, giọng nói ấy khiến Yên Phi như rơi từ trời rớt xuống, giọng nói lắp bắp. Mọi giác quan đều tê cứng, ngũ quan xinh đẹp của Yên Phi cũng thay vào đó mà biến sắc.
"Đúng, đúng Yên nhi nhất định sẽ thương yêu tiểu yêu a, là hoàng nhi của An An, đương nhiên cũng là hoàng nhi của Yên nhi a"
Yên Phi khôn khéo nhanh chóng chửa cháy, bàn tay vội vàng châm trà cho Thái Hậu, Thái Hậu gật đầu, khuôn mặt phúc hậu hiện lên sự hài lòng, Yên Phi mỉm cười nhẹ nhàng, trái tim lại đau đớn như bị ai nghiền nát, sự tức giận lên đến đỉnh điểm. Từ lúc nào mà Lục Hỏa lại có sự yêu thương, tin tưởng của Thái Hậu? Ả hận đến nghiến răng, tại sao tại sao ai cũng dành tình cảm tốt nhất cho nàng, mà không phải cho ả. Nén cảm xúc, Yên Phi nhẹ nhàng cáo lui, trong lòng có một cảm xúc rất khó tả.
...
Yên Tẩm Cung,
Yên Phi quay về cung, những giọt nước mắt không che đậy mà rơi xuống đôi gò má xinh đẹp. Từ lúc nào mà bản thân nàng ta lại trở nên như thế? Yên Phi luôn tự hỏi xung quanh nàng, nàng rốt cuộc hoàn toàn không thua kém ai, vậy tại sao lại thua kém một nữ nhi thấp kém như vậy?bg-ssp-{height:px}
Càng nghĩ đến càng tức, nỗi giận được kìm nén khá lâu như muốn nổ tung, Yên Phi bước đến bàn, cầm lấy bình rượu mà uống một hơi thật lâu. Thứ rượu nồng nặc cay xé trôi hết vào khuôn miệng nhỏ bé của Yên Phi, một vài giọt còn rơi ra chảy xuống y phục đỏ thẵm của nàng ấy.
"Yên Phi nương nương, đừng uống nhiều, rất có hại."
"Ngươi! Đem thật nhiều rượu cho bổn cung, rồi lập tức cút xéo! "
Ánh mắt đỏ rực từ Yên Phi nhìn chăm chăm vào A Phi, mặc cho nô tì van xin, Yên Phi vẫn không thay đổi ý định, bình rượu vừa rồi đã hết trong giây lát, người Yên Phi đã ngấm dần, vốn là nữ nhi khuê cát làm sao có tựu lượng cao được? Bước đi loạng choạng, đuổi hết tất cả người hầu, ngăn chặn mọi người đến gần nàng ta.
"Tại sao chứ?"
"Yên Phi ta không tốt sao?"
"..."
Yên Phi mê sảng nói, ả đã say thật rồi, tiếng nói pha lẫn hơi rượu phát ra rất ngọt ngào, nửa tỉnh nửa mê, Yên Phi loạng choạng ngã vào cửa, vào cạnh bàn.
Bầu trời bên ngoài đã tối mờ, tất cả mọi người dường như đang trong thiếp đi, Yên Phi bước ra ngoài, tay vẫn khư khư giữ bình rượu, làn da trắng ẩn nấp trong lớp y phục màu đỏ quyến rũ. Yên Phi vô thức đi ra ngoài, rượu đã làm nàng mất đi lý trí.
...
Sở Ân Phủ,
Đôi nam nữ đang quấn quýt nhau trên giường, tiếng thở dồn dập không ngừng vang lên, hắn ta và nữ nhi thân hình duyên dáng đẹp rạng ngời kia đang triền miên.
" A...chàng thật tuyệt nha, thần thiếp yêu chàng lắm a."
Giọng nói phóng đãng vang lên, tiếng rên rỉ ngày càng nhiều, giọng nói ma mị diễm lệ, nằm dưới thân hắn ta uốn lượn điêu nghệ, hắn ta nở nụ cười ma mị, huyền bí trong màn đêm, bàn tay xoa nắn đôi hồng đào đẹp như tiên nữ kia, tay kia vuốt ve chiếc bụng phẳng nhỏ nhắn. Không chừng chừ, đâm thẳng vào vùng bí hiểm kia, khiến thân thể ả ta không ngừng rên rỉ.
"Ưm... Chàng nhẹ thôi a."
Đôi tay thon dài tham lam vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp ướt đẫm mồ hôi kia, gõ nhịp nhàng lên cổ mỹ nữ kia, nhẹ nhàng trượt xuống ngực vuốt ve chơi đùa, bàn tay không ngoan ngoãn dừng lại mà đi xuống nơi vùng bí hiểm trêu ghẹo.
"Thích không?"
"Ân. Thần thiếp thích lắm, sự sủng ái này đúng là một ân huệ...ưm ưm "
"Rầm!"
Tiếng bàn ngã xuống thật mạnh, phá tan đi bầu không khí triền miên, đôi uyên ương bên trong dừng lại hoạt động, hắn bước ra ngoài khỏi rèm che với không mãnh vãi che thân, nữ mỹ nhân kia cũng vội vàng quyến luyến cơ thể của hắn ta bước ra uyển chuyển, lộ rõ cơ thể trắng nõn nà, bầu ngực tròn trịa đẫy đà...
"Con tiện nhân kia, cút ngay cho ta!"