Bên ngoài gây rối ầm ỉ khiến hắn không tài nào yên giấc, hắn buông nàng ra, chậm rãi thay y phục, nhìn ngắm nàng đang ngủ say, hắn mỉm cười thong thả bước ra ngoài nghiêm chỉnh.
"Yên nhi tham kiếm hoàng thượng, hoàng thượng cát cát tường!"
"Miễn lễ!"
"Yên nhi tạ ơn hoàng thượng"
Yên Phi kính cẩn dịu dàng đứng thẳng người, quan sát thần thái của hoàng thượng, dường như không có chuyện gì không ổn. Yên Phi bước đến gần hắn, ôm lấy cánh tay của hắn cựa cựa như một con mèo mướp, chưa được bao lâu, hắn đã hất Yên Phi ra khỏi cánh tay của hắn, lướt sang một bên, ánh mắt lạnh tanh cất giọng trầm ấm.
"Sáng sớm như thế, Yên Phi đã đến thánh điện của trẫm? Có việc cần trẫm ra tay giúp?"
Ngữ khí khác thường khiến Yên Phi có chút chọt dạ, thường ngày đúng là Sở Dĩ An luôn đối xử lạnh nhạt với Yên Phi, nhưng quả thật hôm nay có chút rất khác thường! Có phải hoàng thượng đã biết chuyện gì rồi không? Yên Phi liếc sang A Phi, A Phi liền cúi đầu xuống vô tội. Yên Phi hít thở một hơi sâu, nhẹ nhàng cất giọng nói dịu dàng.
"Yên Phi thật sự không có việc gì cần hoàng thượng ra tay giúp! Thần thiếp chỉ muốn đem điểm tâm sáng món canh hoa anh đào mà hoàng thượng thích dùng nhất mà thôi, món canh này do thần thiếp đích thân xuống bếp!"
Giọng nói ngọt ngào dịu dàng của Yên Phi vang lên, gương mặt hắn vẫn không lay chuyển, hắn quay người về phía đối diện với Yên Phi, nữ nhân này quả thật không hề hay biết tất cả mọi chuyện đã xảy ra đêm đó. Yên Phi nhìn thấy hắn không phản ứng, không hề có ý định từ chối, liền đem món canh bước đến gần cửa thánh điện.
"Đứng lại!"
"Hoàng thượng... Thần thiếp muốn dọn canh ra bàn hầu hạ hoàng thượng..."
"Nàng cứ giao cho Từ công công, hiện tại trẫm rất bận phê chuẩn tấu sớ!"
Vừa dứt lời, hắn quay người bước thẳng vào thánh điện, để một mình Yên Phi há hốc mồm đơ người, chuyện xảy ra quá nhanh khiến Yên Phi chưa kịp hoàn hồn, hoàng thượng hôm nay rốt cuộc bị làm sao thế?
"Nương nương, món canh này người tính sao?"
A Phi đứng bên cạnh khẽ lên tiếng, Yên Phi khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, giữ vẫn sự thanh cao của bản thân, cao giọng lên tiếng.
"Giao cho Lão công công đi! Hồi cung"
...
Yên Phi ngồi xuống ghế, tức giận đến đỏ cả mặt, rõ ràng thái độ này đúng là thất sủng. Đường đường là con của thừa tướng có tiếng trong triều đình, thân phận lại được ân sủng ban cho Hoàng quý phi cao quý, được hoàng thái hậu che chở bảo bọc, nhan sắc xinh đẹp, cầm kì thi hoạ.
"Yên Phi nương nương, người uống tách trà đen này đi, rất có lợi cho sức khoẻ, giảm bớt căng thẳng!"
Yên Phi không trả lời,chỉ thuận tay uống một ngụm, A Phi nịnh hót đứng một bên quạt mát cho Yên Phi giảm mệt.
"Phi Phi, điểm tâm hôm nay là gì?"
"Dạ, thưa nương nương chính là canh cá"
A Phi vừa nói, vừa bày món canh thơm phức cho Yên Phi. Mỗi buỗi sáng, sở thích của Yên Phi chính là thưởng thức một bát canh, cùng một tách trà đen hảo hạng. Yên Phi đưa muỗng lên thổi, người bắt đầu uống một ngụm canh, toàn cơ thể cảm thấy khó chịu, cảm giác buồn nôn ập đến khiến Yên Phi nương nương nôn ra.
"Yên Phi nương nương, người người không sao chứ?"
"Ta... Không sao"bg-ssp-{height:px}
Yên Phi khó khăn trả lời, canh cá trôi xuống cổ họng lại tạo ra mùi vị khác thường, cảm giác chỉ muốn nôn mửa ra món ăn đáng ghét này.
"A Phi! Ngươi cho bổn cung ăn món gì thế? Tại sao lại khó ăn như vậy!"
Yên Phi tức giận, cơn buồn nôn lại trở lại khi nhìn thấy miếng cá được róc xương trong bát.
"Nương nương..."
"Không phải là... Không! Nhất định không phải"
Yên Phi ôm đầu, cơn chóng mặt khiến Yên Phi lắc đầu liên tục, chuyện này nhất định không thể xảy ra!
"Để nô tỳ truyền thái y"
"Không, bổn cung không cần, chắc do dạo này ta ăn uống thất thường mà thôi!"
Yên Phi trấn an, vội vàng ngăn chặn A Phi lại, A Phi nhin thấy bộ dạng của Yên Phi liền nhoẻn miệng cười, chậm rãi dìu Yên Phi vào giường nghỉ ngơi.
"Để nô tỳ pha cho người tách trà gừng ấm bụng?"
"Đi đi!"
A Phi hí hửng vội vàng bước ra khỏi tẩm cung, vừa bước đến khỏi tẩm cung, đã có một người bịt miệng A Phi lại lôi về phía trước.
"Buông...ta...ra ưm...ưm"
"Suỵt! nàng nhỏ tiếng thôi, là ta!"
Luy Luật buông bàn tay của mình ra khỏi miệng của A Phi, A Phi cau mày khó chịu đưa tay chỉ vào ngực của hắn ta.
" Chàng ngày càng to gan? Ban ngày mà lại đến đây? Chẳng phải ta đã nói chừng nào ta đến tìm thì sẽ đến sao?"
"Nàng! Thôi cứ cho là ta nhường nàng"
Luy Luật vừa nói dứt câu, đã nghe tiếng bước chân từ thị vệ đang đến. Cả hai nhanh chóng chui sâu vào tận vườn hoa của hoa viên.
"Ta có chút ẩn thuật nhất định sẽ không có chuyện, nhưng nàng nhớ mục tiêu của chúng ta là tên hoàng thượng, những người khác nàng đừng hại.."
Luy Luật ôm A Phi vào lòng khẽ thầm thì, nhẹ nhàng hôn lên trán A Phi một cái.
" Đừng xen vào chuyện của ta, chàng chỉ cần nghe lời ta là được, sẽ có người giúp chúng ta hoàn thành mục đích!"
"Ai?"
Không để Luy Luật nóng lòng, A Phi nhìn hắn ta, nhẹ nhàng vuốt ve bờ ngực của hắn, từ từ lên tiếng.
"Lâm Hiểu Yên. Vì ả đang mang thai!"