Đặt tách caffe nóng trên bàn. Hân Di ngồi kế Điệp Thư đối diện với Dương Hạ.
-Không ngờ trái đất lại nhỏ đến như vậy nhỉ? Sao chuyện này không nói cho em biết? Hân Di nói
-Chắc có lẽ Anh Dương vẫn chưa hết giận bố.Tính ra anh bỏ nhà đi cũng hơn năm còn gì. Điệp Thư nhâm nhi tách trà vừa nói
Hạ Dương khuôn mặt trầm chẳng giống mọi ngày, anh ngồi lắng nghe Điệp Thư nói chẳng lên tiếng.
Hân Di vốn chưa hiểu chuyện, cô cũng lắng nghe Điệp Thư nói tiếp
-Bố nhớ anh lắm đấy, cả mẹ em cũng vậy, mặc dù chuyện đó rằng là bố sai nhưng em nghĩ trong thời gian qua anh chắc anh cũng đã suy ngẫm và bỏ qua cho bố rồi chứ?
Không khí trầm hẳng ; Hạ Dương hắn giọng lần một rồi thở dài
-Em mong điều em nghĩ là đúng. Vậy là người mà chị nói là chồng là anh Dương đây sao?
-À...hihi thật ra anh chị chưa...c...ưới- Hân Di chưa nói rõ thì Hạ Dương ngắt lời
-Anh chị cưới nhau hơn năm rồi, về nói với bố anh cảm ơn. Giờ tối rồi, em về chưa? Ở lại ăn tối với anh chị rồi anh đưa em về?
Hân Di mắt chớp liên hồi với câu nói dối của Hạ Dương mà chẳng biết mục đích gì?
Điệp Thư môi cườ trả lời:
-Thôi em cũng no rồi vơi lại nói chú quản gia đến đón là được.
"Tennn...tennn....tennn"-tiếng chuông đt Điệp Thư.
-Vừa nhắc chú ấy luôn này, thôi em ra ngoài chờ nhé! Vừa thay cũng có việc gấp mà em quên mất. Anh chị ngủ ngon! Điệp Thư cuối chào rồi đi dần càng xa
--------------------------------------
Cả hai im lặng. Hạ Dương trầm ngâm, tay chắp trên đầu gối ngồi suy nghĩ, ánh mắt anh như chứa đựng cả một biển sầu. Hân Di tò mò bao nhiêu thì lại sợ anh bực bấy nhiêu nên thôi, cô để anh yên tĩnh một mình.
-Anh ngồi đây nhé! Em đi tắm rồi chuẩn bị bữa tối đây!. Nói rồi cô bước lên phòng.
Hạ Dương ngồi đó. Lại nhìn tấm ảnh cất trong ví của anh...