-Ross
Hắn và Youki vọt lên trước tính đở lấy nó không nghỉ tới Kaitô lại nhanh tay hơn đở được nó khiến người khựng lại trong lòng có cảm giác khó chịu nhưng tạm thời bỏ sau đầu bây giờ nó quan trọng hơn
-Cô ấy không sao chứ?
Hắn lên tiếng hỏi trong lòng tim vẩn còn đang nhảy loạn khi nhớ tới cảnh nó ngã xuống
-Không sao,chỉ qúa sức thôi
Kaitô lắc đầu ôm nó vào lòng mỉm cười nếu nói trước đây anh nghi ngờ nó chính là cô em gái bé bỏng của mình thì bây giờ anh nắm chắc điều đó không sai mà chắc chắn đúng
-Sao cô ấy có sức mạnh ?
Ryô nảy giờ im lặng lên tiếng
-Đó không phải sức mạnh của em ấy có người điều khiển em ấy giúp ta mà thôi
Kaitô cụp mắt che đi ánh sáng vừa loé lên trong mắt. Xin lỗi,anh không thể để các em biết truyện này , bây giờ chưa phải lúc (đây là lời nói dối. p/s:ta biết sẽ có bạn thắc mắc)
-Thật sao?
Youki nhìn nó trong tay anh hỏi
-Anh chưa bao giờ lừa em
Kaitô lắc đầu, bế nó về kí túc xá (có mà cái chổ ấy còn hơn cả khách sạn)
Nó ngồi dậy, không biết đây là đây nhưng rất đẹp, tất cả đều màu trắng nó bước về phía trước không tự chủ đặc tay lên kéo bông tuyết ở trên trần nhà một cánh cửa mở ra lập tức cảnh vật thay đổi có vẻ là một lâu đài,lại bước về phía trước chạm nhẹ lớp băng mỏng như chiếc gương phản chiếu trước mặt. Trước mắt nó liền hiện ra một nơi có con sông chảy qua trên bờ là một chiếc đình pha lê rất đẹp, trên đó.....trên đó........có một người phụ nữ rất đẹp,rất đẹp với màu tóc bạch kim bay trong gió,trên người mang một bộ váy xanh dài chấm đất lấp lánh,đôi môi đỏ mọng mỉm cười hiền từ nhìn nó , khuông mặt trẻ trung gần như không có một nét phai mờ nào của thời gian. Cảm giác này rất quen thuộc phải chăng nó đã từng nhìn thấy
-Cuối cùng ta cũng gặp được con
Bà mỉm cười ôn nhu
-Mẹ
Nó bất giác thốt lên,tay muốn đẩy tấm băng mỏng trước mắt nhưng không tài nào đẩy được
-Đừng gắn sức vô dụng thôi.bg-ssp-{height:px}
Bà lắc đầu đôi mắt chứa đầy lo lắng nhìn nó , tôi tay nó đang đỏ ửng một mảnh vì lạnh
-Ta đã mất đó là sự thật, đây chỉ là một phần linh hồn ta để lại cho con mà thôi.
-Mẹ
Nó nhìn bà ánh mắt của sự vui sướng ai nói nó không có mẹ chứ chỉ là mẹ nó không thể sánh vai cùng nó mà thôi. Chợt thấy đôi mắt ẩm ước lại có thứ gì đó trược xuống đôi gò má thấm vào miệng mặn qúa lại đắng nửa đây là nước mắt sao? Bao lâu rồi nhỉ? Có lẻ đã lâu lắm rồi nó chưa khóc như vậy, nhưng không có đau khổ chỉ là qúa vui mà thôi.
-Bà ta đả tỉnh dậy, ta không còn nhiều thời gian,hảy nghe ta nói...
-Bà ta là ai?
Nó cắt đức lời nói dở dang của bà
-Người đã nhận là con, đừng để bà ta lợi dụng sự giận dữ của con giúp bà ta lớn mạnh hảy sử dụng sức mạnh của chính con.
Bà mỉm cười nhìn nó có vẻ như lo lắng, có vẻ như trấn an nhưng cũng không thiếu sự cổ vủ
-HAHAHAHAHA Có vẻ như cô rất nhiều chuyện
Một giọng nói khác vang lên , chính là giọng nói đó, giọng nói nó nghe sáng nay nhưng nó rất độc ác rất cay nghiệt làm nó cảm thấy rất trói tai. Bà ta xuất hiện đứng bên mẹ nó mái tóc trắng bay bay trong gió trên người mặc một bộ vái đen ngay cả đôi môi cũng một màu đen khiến người ta khiếp sợ nhưng đáng ngạc nhiên hơn chính là bà ta rất giống mẹ đến từng đường nét trên khuôn mặt của mẹ có hay chăng chỉ là lớn hơn mẹ vài tuổi
-AISY chị không được hại con bé, dừng tay lại đi linh hồn của chị lấy mất
Mẹ nó nhìn bà ta ánh mắt kiêng định nhưng cũng lo lắng
-ENSY ta không làm hại nó đừng nói vậy làm ta đau lòng đấy
Người đàn bà tên AISY nhìn mẹ nó khinh miệt tay ôm ngực(ta bí qúa đặc tên đại dở đừng chê nhé)