Tống tri huyện rất bất ngờ, bảo: "Hiền chất, dùng phương pháp quyên nạp đển lấy được tư cách giám sinh nhất định phải tốn nhiều bạc lắm a, cháu lấy đâu ra nhiều thế..." Vừa nghĩ đến chuyện liên quan đến thu nhập kinh tế gia đình nhà người ta, vốn là chuyện tế nhị, Tống tri huyện tức thời nín lặng.
Dương mẫu cũng lo lắng hỏi: "Đúng a, vì chuyện của Bạch gia mà con đã mang hết thu nhập gần đây đi tống lễ rồi, nhà chúng ta còn đâu có bao nhiêu tiền a?"
"Mẹ, đừng lo chuyện này," Phùng Tiểu Tuyết khuyên, "Phu quân nếu như đã nói như vậy, nhất định sẽ có biện pháp. Hơn nữa, cha con có nói, ruộng đất ở Hạ gia thôn của chúng ta cuối năm này sẽ thu được bạc, chúng ta lại còn có sợ nợ lớn chưa thu, đến cuối năm cũng là vừa tới hạn, như vậy chẳng phải là lại có tiền hay sao?"
Phùng Tiểu Tuyết quả thực là trị gia có cách, Dương Thu Trì rất ưng ý, nói: "Đừng lo lắng, mọi người coi xem đây là thứ gì?" Nói xong rút từ trong người ra một tập văn khế, "Do ta phá được án mưu phản của Hác gia, nên án chiếu theo Đại Minh luật, triều đình đã đem toàn bộ gia sản của Hác gia thưởng cho ta. Đây là những khế ước liên quan, ngày mai chúng ta tiện đường đến Ninh quốc phủ tiếp thu gia sản này." Nói xong, hắn đem văn kế dâng lên cho Dương mẫu.
Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết vừa kinh vừa mừng. Dương mẫu tiếp lấy các văn khế, cùng Phùng Tiểu Tuyết lật từng tờ coi, cười vui đến không thể khép được miệng.
Tống tri huyện đối với việc này thì hiểu khá rõ, nên luôn miệng chúc mừng, Tống Vân Nhi cũng mừng cho hắn.
Tống tri huyện nói: "Nếu, nếu như quyên tiền thành giám sinh, đương nhiên là, là có thể tham gia thi hương, như vậy là hiền, hiền chất chuyến này đang ở thế tất đắc rồi."
Tống Vân Nhi thấy Dương Thu Trì bỏ một số bạc lớn để quyên nạp làm giám sinh, như vậy là đã chuẩn bị sẵn sàng, xem ra không phải là giỡn chơi, nên tuy không tin hắn sẽ thi đậu, nhưng rất khâm phục cho dũng khí của hắn.
Nói xong vụ khoa cử, mọi người lại bàn đến chuyện Tống Tình, thương lượng coi ngày mai xuất phát thế nào. Họ quyết định binh phân hai lộ, Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết ở lại Ninh Quốc phủ tiếp thu gia sản của Hác gia, đến đó Chu tri phủ nhất định sẽ giúp. Còn Dương Thu Trì, Tống tri huyện, và Tống Vân Nhi cùng đến Ứng Thiên phủ tìm Tống Tình. Dương mẫu chuẩn bị đầy đủ sính lễ và văn khế nạp thiếp cho Dương Thu Trì mang theo, để nếu như có thể thì lập tức tiến hành chuyện nạp thiếp ngay.
Sáng ngày hôm sau, khi mọi người chuẩn bị xuất phát thì tuyết cũng vừa ngừng rơi sau mấy ngày đổ dữ dội. Mọi người cưỡi ngựa đi thẳng đến Ninh Quốc phủ trước. Dương Thu Trì thỉnh Chu tri phủ phái người trợ giúp Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết tiếp thu gia sản của Hác gia, rồi lưu Hạ Bình cùng các nữ hộ vệ ở lại bảo vệ họ. Bản thân hắn thì cùng Tống tri huyện, Tống Vân Nhi và mười lăm nam hộ vệ khác đi đến Ứng Thiên phủ.
Dương Thu Trì sợ tiết lộ tin thêm phiền phức, hơn nữa rất mong nhanh chóng đến gặp Tống Tình, nên giục mọi người lên đường cho mau. Qua ngày hôm sau, mọi người đến được Ứng Thiên phủ.
Tống tri huyện lần trước có đến đây rồi, nên mọi người nhanh chóng tìm đến nhà mẹ của Tống Tình. Đó là một khu nhà vườn nhỏ, tuy không lớn nhưng nhìn rất sạch sẽ chỉnh khiết.
Dương Thu Trì xuống ngựa đến gõ cửa, chẳng mấy chốc sau, một lão phụ nhân bước ra. Hắn hỏi: "Xin hỏi lão phu nhân, Tống Tình cô nương có ở trong nhà không?"
Lão phụ nhân này chính là người hầu của mẹ Tống Tình. Bà ta nhìn Dương Thu Trì, thấy không quen, lại nhìn Tống tri huyện đứng sau hắn, đột nhiên nhớ tới lão quan gia này trước đây không lâu đã từng đến nhà họ Tống bàn chuyện thối hôn nạp thiếp, tức thời mừng rỡ hỏi: "Vị công tử này xin hỏi có phải là..."
"Tôi là Dương Thu Trì, từ Quảng Đức huyện đến đây tìm Tống Tình cô nương."
Lão phụ nhân tức thời vừa kinh vừa mừng, quay đầu vào trong gọi: "Tình Tình, búp bê bùn, Dương công tử đến rồi!"
Dương Thu Trì suốt dọc đường cứ lo lắng là sau khi cẩm y vệ giải trừ sự giam lỏng rồi, Tống Tình sẽ chạy loạn khắp nơi, nhân vì cảm thấy đối không phải với hắn mà không chịu ra tiếp. Hiện giờ nghe lão phụ nhân nói như vậy, hắn biết Tống Tình đang ở trong nhà, khối đá tảng trong lòng như được vứt bỏ đi, vừa cao hứng vừa khẩn trương, từ từ bước vào vườn.
Trong vườn đầy tuyết,ở giữa đã được cào thành một lối đi. Dương Thu Trì vội vã bước lên thềm nhà, vừa vén màn cửa, thì màn đã được kéo ra, một cô gái đang chạy xông ra ngoài, khiến hai người suýt đụng vào nhau, nên vội vã lùi lại nửa bước.
Dương Thu Trì định thần nhìn lại, cô gái này có gương mặt tròn tròn, núm đồng tiền xinh xinh, hai hàm răng trắng đều tăm tắp, chính là Búp bê bùn Tống Tình!
"Tình Tình!" Dương Thu Trì khẽ gọi.
Tống Tình nhận ra Dương Thu Trì, khẽ hô lên một tiếng, rồi như một luồng gió sà vào lòng gã. Hai người ôm chầm lấy nhau một hồi, khi Tống Tình ngẩng đầu lên thì mặt đã đầm đìa lệ: "Thu Trì ca ca, huynh đến rồi, muội chờ huynh đến khổ."
Dương Thu Trì ôm nhẹ Tống Tình, tay khẽ vuốt lên mái tóc dài bóng mượt của nàng: "Tình Tình, nàng cực khổ quá."
Tống Tình cố lắc đầu, vội vàng hỏi: "Thu Trì ca ca, huynh tha thứ cho Tình Tình rồi sao?"
Dương Thu Trì khẽ hôn lên trán nàng: "Nha đầu ngốc, nếu ta không tha thứ cho nàng thì sao lại đi tìm nàng được? Ta lần này đến đây là để cưới nàng đấy!"
Tống Tình mừng rỡ, run giọng hỏi: "Huynh nói có thật không?" Nói rồi ôm chặt lấy gã, chỉ sợ nếu bỏ tay ra thì gã biến mất không còn trông thấy được nữa vậy.
"Sính lễ ta cũng mang tới luôn đây này. Đêm nay chúng ta thành thân!"
Vừa nghe thấy lời này, Tống Tình tức thời đỏ hồng cả mặt, nước mắt không khỏi tự động ứa ra: "Thu trì ca ca, huynh thật là tốt!"
Thì ra ngày ấy sau khi Dương Thu Trì đưa Tống Tình ra ngoài thành thả đi, nàng ngay lập tức đi thẳng về Ứng Thiên phủ, nhân vì không còn chỗ nào để đi nữa, lại biết bản thân phạm phải trọng tội không thể dung tha, sợ đi đến nhà ai cũng hại lây cho người đó. Nàng không muốn làm hại hay làm liên lụy đến một ai, quyết định trở về Ứng thiên phủ ở cùng với mẹ.
Đường trở về Ứng Thiên Phủ rất an toàn, không ai làm khó dễ gì. Nàng nào có biết, phía sau nàng luôn có một đám mật thám cẩm y vệ bám theo, vừa bảo hộ vừa kiêm luôn việc khống chế nàng.
Sau khi trở về Ứng Thiên phủ, Tống Tình phát hiện những người mà Hác gia phái tới khống chế mẹ nàng đã không còn ở đó nữa, không biết là hay tin đã bỏ chạy, hay là bị cẩm y vệ bắt. Nhưng hai mẹ con nàng từ đó bị cẩm y vệ giảm lỏng, chỉ có thể ở trong nhà, cần thứ gì đó đều do bà hầu già đi ra ngoài mua dưới sự giám thị của cẩm y vệ.
Hai mẹ con nàng không hiểu vì sao cẩm y vệ chỉ hạn chế đi ra ngoài, chứ không đến bắt.
Và điều nàng không ngờ đến đó là, sau một đoạn thời gian, toàn bộ cẩm y vệ triệt tiêu. Trước khi đi, bọn họ còn cho nhà nàng biết, đó là triều đình đã miễn tội cho nàng, nhà nàng không còn bị sao nữa.
Tìm lại sự sống trong cái chết, Tống Tình và mẹ rất muốn biết ai đã cứu mình. Điểm này thật ra không khó đoán, vì họ nhanh chóng khẳng định ngay đó là Dương Thu Trì, bởi vì ngoại trừ gã ra chẳng còn ai muốn hay dám giúp hai mẹ con nàng cả.
Ngoài ra, Tống Tình còn từ thái độ cung cung kính kính của Ngưu bách hộ đối với Dương Thu Trì mà đoán được chỉ có Dương Thu Trì mới có cái khả năng cứu giúp đó. Nhưng mà, bản thân nàng phạm phải trọng tội mưu phản, Dương Thu Trì lần này vì muốn cứu nàng, nhất định là không đạt kết quả gì hay, chỉ không biết là gã đã trả giá gì cho việc làm này.
Tuy lúc đầu Tống Tình tiếp cận Dương Thu Trì chỉ vì muốn thám thính tin tức. Nhưng dần dần, nàng bắt đầu thích nam nhân hơi ngông ngốc nhưng lai hay mang đến cho người ta nhiều sự ngạc nhiên bất ngờ này.
Đến lúc sau này khi sự tình đã bại lộ, nàng vốn cho là mình chết chắc rồi, không ngờ Dương Thu Trì lại không màng sống chết mà tự tiện thả cho nàng đi. Điều này khiến nàng vô cùng cảm động, cũng thầm cảm thụ được tình yêu sâu sắc của Dương Thu Trì đối với nàng, đồng thời cũng vực dậy trong lòng nàng nỗi yêu thương đối với gã.
Một khi tình cảm của một nam nhân đối với một nữ nhân đã sâu đậm cho đến mức sẵn sàng tình nguyện chết vì nàng, và nếu nam nhân đó không đáng để được nàng yêu, thì chỉ sợ trên thế gian này không còn nam nhân nào xứng đáng để nàng yêu thương nữa.
Nhưng khi trở về Ứng Thiên phủ rồi, Tống Tình không dám nghĩ gì khác nữa. Nàng và mẹ đều chờ chết, trong lòng có nghĩ sâu sắc đến cỡ nào cũng là thầm sám hối cho hành vi của mình.
Khi nàng biết cả nhà được tha tội, sau khi chết đi sống lại, Tống Tình mới phát hiện hình bóng của Dương Thu Trì đã khắc ghi trong mọi ý nghĩ của nàng. Nàng gấp đến nỗi muốn được bay đến Quảng Đức huyện ngay để đứng trước mặt Dương Thu Trì mà sám hối, muốn giải bày hết mọi nổi cảm kích và sự nhớ nhung da diết với Thu Trì, muốn trở thành người đàn bà của hắn.
Tống Tình đem ý nghĩ của mình bày tỏ với Tống phu nhân mẹ nàng. Tống phu nhân đồng ý gả Tống Tình cho Dương Thu Trì làm tiểu thiếp, nhưng khuyên nàng đừng chạy loạn, vì bà đoán rằng khi Dương Thu Trì nghe tin tức của nhà nàng, nhất định sẽ đến tìm nàng, và hai người biết đâu sẽ bị lỡ cơ hội này.
Tống Tình tán đồng cách nghĩ của mẹ, đồng thời nghĩ đến thân thể của mẹ già vốn rất yếu, sau khi trải qua trận tai nạn này, người bà lại già thêm rất nhiều, không thể yên lòng để bà ở nhà một mình. Vì thế, Tống Tình chỉ còn biết cầu mong ông trời sớm đưa Dương Thu Trì đến cho nàng gặp mặt.
Hôm nay, cuối cùng thì ông trời cũng chiều lòng nàng, cũng mang Thu Trì đến cho nàng, hơn nữa còn khiến hắn tha thứ cho nàng, thử hỏi không khiến nàng vui sướng tột cùng mà tạ ơn trời phật sao được.
Nhưng trong khi Dương Thu Trì và Tống Tình ôm ghịt lấy nhau chàng chàng thiếp thiếp, thì một lão phụ nhân chợt cất giọng hỏi: "Tình nhi, là ai vậy?"
Tống Tình giật mình gạt lệ, vội đáp: "Mẹ, là bá phụ và Dương công tử đến rồi." Nàng lúc này đã nhìn thấy Tống tri huyện cùng mọi người trước hiên nhà, vội đỏ mặt thoát khỏi vòng tay ôm ấp của Dương Thu Trì, hướng về phía Tống tri huyện nói câu vạn phúc, rồi mời họ vào trong nhà.
Dương Thu Trì cùng mọi người tiến vào phòng khách, thấy một lão phụ nhân đang đứng ở đó, đầu tóc bạc phơ, lưng còng chống gậy đang nheo mắt nhìn ngắm đánh giá gã.
Tống Tình nói: "Thu Trì ca ca, đây là mẹ của muội."
Dương Thu Trì vội vã cúi người thi lễ: "Tiểu chất Dương Thu Trì bái kiến bá mẫu."
Tống lão phu nhân nhìn trên nhìn dưới đánh giá Dương Thu Trì một hồi, rồi đưa tay run run ra vịn vào tay gã, hỏi: "Ngươi chính là Thu Trì? Người mà Tình Tình của ... của chúng ta nhất mực trông đợi a!"
Dương Thu Trì vội vã đỡ bà, thưa: "Bá mẫu, Thu Trì đến chậm rồi, khiến cho mọi người chờ cực khổ quá." Vừa nói vừa đỡ bà đến ngồi trên ghế trong phòng khách.
Tống tri huyện đơn giản thuật lại chuyện Dương Thu Trì lập công, rồi triều đình đem công của hắn chuộc tội cho Tống Tình và mọi người. Mẹ của Tống Tình lúc này mới chứng thật sự suy đoán của họ, nên luôn miệng biểu hiện sự cảm tạ đối với Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì thừa cơ hội đó đề xuất ý muốn cưới Tống Tình làm thiếp, về vấn đề này do Tống phu nhân đã thương lượng với Tống Tình, nên bà đương nhiên cao hứng đáp ứng ngay. Tống phu nhân nghĩ, Dương Thu Trì vì con gái Tống Tình của mình mà ngay tính mạng cũng không màng, con gái bà gả về cho gã thì còn có chuyện gì không yên tâm nữa, ở đó mà tính toán so đó cái gì thiếp hay không thiếp, tính toán môn đăng hộ đối làm chi.
Dương Thu Trì nhân lửa nóng nhanh chóng luyện thiết ngay, vội vã dâng sính lễ lên, rồi mời Tống phu nhân ký tên trên văn khế nạp thiếp.
Mọi chuyện đã xong! Tống Tình cuối cùng thành tiểu thiếp của hắn! Dương Thu Trì vô cùng mừng rỡ, mối tình đầu của hắn cuối cùng đã khai hoa kết trái rồi!
Nạp thiếp tuy khác với cưới vợ, không cần trình tự hay nghi thức rắc rối gì, nhưng lễ mừng thì vẫn phải làm cho chu đáo.
Tại Ứng thiên phủ, Dương Thu Trì có quen Mã Độ và Ngưu bách hộ trong cẩm y vệ, ngoài ra còn những người thân thích của Tống gia, do đó nếu chân chính cử hành hôn lễ, thì nhà của Tống phu nhân quả thật quá nhỏ và đơn giản, không tiện cho việc tổ chức yến tiệc như thế này.
Dương Thu Trì vốn muốn đi bao lấy một tửu lâu ở Ứng thiên phủ để làm lễ cưới rình rang giống như thời hiện đại, nhưng nghĩ đến chuyện Lý công công ba lần bốn lượt yêu cầu bản thân không được khoe khoang, do đó thật không tiện cho việc làm phá cách như thế này. Sau khi thương lượng xong, mọi người quyết định làm một yến tiệc đơn giản mời những thân thích bằng hữu gần nhất để đãi đằng. Và đương nhiên động phòng lâm thời của hai người cũng được an bày ở nhà Tống phu nhân.
Sau khi bàn bạc xong xuôi, hôn yến do Tống tri huyện phụ trách lo liệu. Dương Thu Trì dẫn theo các hộ vệ cẩm y vệ đi tìm Mã Độ và Ngưu bách hộ ở thiên hộ sở, ba người gặp mặt đương nhiên cao hứng thập phần. Dương Thu Trì mời hai người tham gia hôn khánh nạp thiếp của mình, hai người đương nhiên mừng rỡ đáp ứng.
Mã Độ xâm xâm muốn gặp mặt tân nương tử của Dương huynh đệ của y ngay, nên mọi người cùng lên ngựa về lại Tống gia.
Trên đường trở về, Dương Thu Trì hỏi Mã Độ về chuyện của Bạch thiên tổng. Mã Độ nói Bạch thiên tổng cùng thuộc hạ và gia quyến thân thuộc liên quan đến vụ mưu phản sẽ bị xử quyết vào ngày mai.
Dương Thu Trì không biết Lý công công có giúp được gì mình không, theo đạo lý thì lão sẽ giúp, và Lý công công này là người tâm phúc của Minh thành tổ, nếu lão thật sự muốn giúp thì nhất định không có vấn đề gì lớn, chỉ có điều sao đến giờ chưa có tin tức gì?
Dương Thu Trì dẫn Mã Độ, Ngưu bách hộ đến nhà của Tống phu nhân, giới thiệu Tống Tình cho họ xong, thì Mã Độ liên khoa trương gã có mắt nhìn người, tìm được một tiểu thiếp vừa đẹp vừa khả ái đến như vậy.
Trong lúc đang hàn huyên, cẩm y vệ phụ trách cảnh giới ngoài vườn đưa hai người tiến vào gặp Dương Thu Trì, nói là người trong cung đến mang cho Dương Thu Trì một phong thư.
Dương Thu Trì thưởng rồi để họ đi xong, mở thử ra xem, thì ra đó là của Lý công công viết. Xem ra vị Lý công công này đã biết gã đến Ứng Thiên phủ rồi! Nhất cử nhất động của mình đều bị người ta khống chế, như vậy cần phải cẩn thận hơn nữa, để tránh xảy ra chuyện không hay.
Dương Thu Trì đọc thư xong, trên mặt lộ nụ cười an ủi, thiêu bức thư đi.
Tống Tình cùng mọi người vội hỏi đã xảy ra chuyện gì, Dương Thu Trì nói có bằng hữu cho hắn biết, vợ và con gái của Bạch thiên tổng đã được giảm từ án chém đầu vào ngày mai thành lưu đày ba ngàn dặm, nô dịch ba năm, rồi ghi hộ tịch ở nơi đó luôn. Bạch thiên tổng tuy không thể miễn trừ cái chết, nhưng đã được cải biến phương thức hành hình từ lăng trì (xẻo từng miếng thịt cho đến chết) thành xử trảm (chém đầu chết ngay). Như vậy, chí ít cũng giảm đi sự thống khổ trước khi chết cho Bạch thiên tổng.
Tuy không thể cứu sống Bạch thiên tổng, nhưng cuối cùng cũng cứu được tính mệnh hai mẹ con Bạch phu nhân, khiến cho Dương Thu Trì cũng cảm thấy có chút an ủi.
Kỳ thật, án chiếu theo pháp luật của Đại Minh, những nữ quyến của người liên quan đến kẻ mang tội mưu phản thì hình phạt lưu đày cũng không thể áp dụng, mà đều bị cấp phát cho công phần làm gia nô. Sở dĩ, Bạch phu nhân và Bạch Tố Mai bị cải phán thành hình phạt lưu đày đã vượt qua khỏi quy định của Đại Minh luật. Chỉ có điều, có thể giữ được tính mệnh cho hai mẹ con họ thì quả thật là vạn hạnh trong bất hạnh rồi.
Biết được tin tức này xong, Mã Độ cùng mọi người đều cảm thấymừng cho hai mẹ con Bạch phu nhân. Mọi người ai cũng đoán đó là kết quả mà Dương Thu Trì nhờ người ta giúp dùm.