Bạch Tố Mai cố nén sự thẹn thùng, trước hết đem cây dù đặt nghiêng lên đê bao, sau đó đỡ một cánh tay của Dương Thu Trì choàng qua vai mình, dùng tay giữa chặt, tay còn lại choàng qua eo của hắn đỡ lên.
Trọng lượng nửa người của Dương Thu Trì đều áp lên người Bạch Tố Mai, khiến nàng loạng choạng hai ba bước mới tới ngồi sụp xuống đê. Bạch Tố Mai giúp Dương Thu Trì đưa hai chân ra ngoài, sau đó giương dù, một tay giữ dù, một tay đỡ hắn dựa lần vào khối đá ngoài cửa động đi ra.
Một tay Dương Thu Trì tựa vào vai Bạch Tố Mai, tay còn lại chống lên đá, lần dò từng bước ra ngoài sau động. Thân thể của hắn yếu ớt cực độ, cảm thấy hai chân như muốn sụm xuống, trời đất quay cuồng, nếu như không có Bạch Tố Mai nâng đỡ, chỉ dựa vào đá thì ngay cả đứng hắn cũng không làm nổi, huống gì là bước đi.
Khó khăn lắm mới bước được năm sáu bước, nghe tiếng thở của Bạch Tố Mai ngày càng nặng nhọc, biết nàng là một cô gái yếu đuối, không còn sức lực chịu đựng được nữa, nên hắn bèn bảo: "Được rồi, cứ ở đây thôi." Dương Thu Trì muốn dựa vào vách đá, Bạch Tố Mai nhanh chóng ôm giự hắn bảo: "Không được, vách đá dính nhiều nước mưa lắm, sẽ làm ướt người huynh hết."
Mưa lại trở lớn, nếu không có dù chớp mắt hắn sẽ trở thành con gà nhúng nước ngay, và nước mưa lạnh kiểu này so với người vừa bệnh dậy như hắn nhất định là thứ trí mạng.
Bạch Tố Mai không dám lơ là, một tay giữ dù, một tay giữ eo Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì bảo: "Thật xin lỗi, Bạch cô nương, cô cứ buông ta ra, chắc không sao đâu."
Bạch Tố Mai thử buông hắn ra, nhưng vừa lỏng tay thì hai chân của Dương Thu Trì đã phát run, mềm nhũn ngã xuống, Bạch Tố Mai phải nhanh chóng giữ chặt hắn lại, dùng thân thể chịu, bấy giờ mới tránh khỏi ngồi phệch xuống đất.
Mưa càng lúc càng lớn, dù thì nhỏ, một bên vai của hai người đã ướt hết, nếu như thế này mãi thì thật là phiền. Bạch Tố Mai thầm nghĩ Dương Thu Trì đã bốn lần cứu mạng nàng, nếu như nàng ngay cả chuyện này mà cũng không giúp được ân nhân, thì quả thật là chẳng còn gì để nói nữa.
Bạch Tố Mai lấy hết can đảm, không cho phép hắn cãi, dựa lưng vào vách đá, ôm chặt hắn vào lòng, một tay chịu cây dù, một tay lần vào cỡi dây quần của hắn ra, rồi kéo khố hắn xuống.
Lòng Dương Thu Trì tràn đầy sự cảm kích, lại cảm thấy toàn thân phát nhiệt, không biết là quẫn bách hay là động tâm khiến đầu nóng bừng lên.
Tiếng mưa rơi rất lớn, nên cũng che bớt phần nào đó sự ngượng ngùng.
Một lúc sau, Dương Thu Trì thở phào nhẹ nhõm, đúng là con người ta có ba điều gấp (), trong đó gấp giải quyết chuyện tiêu tiểu này là một, xong rồi thì toàn thân nhẹ nhàng ngay: "Được rồi. Cảm ơn cô."
"Không cần khách khí." Lời nói của Bạch Tố Mai đầy sự thẹn thùng. Nàng lại giúp Dương Thu Trì kéo khố lên, cột dây lưng, rồi đỡ hắn về trong sơn động.
Một bên vai Dương Thu Trì ướt đầm đìa, Bạch Tố mai vuốt nước, bảo: "Dương công tử, tôi giúp huynh thay quần áo, ướt thế này sẽ làm bệnh nặng thêm."
Dương Thu Trì cũng cảm thấy bên vai ướt lạnh đó thật khó chịu, đang sợ bệnh sẽ nặng thêm, giờ nghe lời này của nàng, lòng nghĩ, Bạch cô nương ngay cả đi tiểu tiện cũng giúp mình, giờ giúp thay quần áo thì có làm sao, bèn hơi áy náy nói: "Thật khổ cô rồi, Bạch cô nương."
"Mạng của Tố Mai là do huynh cứu về, Tố Mai tuy là phận nữ lưu, nhưng cũng biết câu một giọt nước ân tình chết xuống suối vàng còn báo a, chút chuyện như thế này có đáng kể gì."
Bạch Tố Mai trước hết bày quần áo để thay ra để sẳn, sau đó giúp Dương Thu Trì cởi y phục ướt ra, rồi nhanh chóng mặc y phục mới vào. Y phục mới này là quần áo mùa đông, rất dày rất ấm, mặc vào lại hợp với người, cho thấy Liễu Nhược Băng là người rất có tâm.
Vừa rồi Bạch Tố Mai giúp Dương Thu Trì thay y phục, động chạm lên thân thể rắn chắc của hắn, ngửi khí tức nam tử trên người hắn, nên con tim nàng rộn nhịp như con nai nhỏ nhảy quanh. Rất may là bóng đêm đã che dấu tất cả, nếu không, Dương Thu Trì nhất định sẽ nhìn thấy gương mặt ngượng đỏ như nước vỏ lựu của nàng.
Sau khi thay y phục xong, Dương Thu Trì chần chờ một lúc, rốt cuộc lấy hết dũng khí nói: "Bạch cô nương, vừa rồi cô dựa lưng vào vách đá đầy nước mưa, y phục ướt hết rồi, cô cũng thay y phục đi thôi, coi chừng cảm lạnh."
Sơn động này rất tối, chỉ có thể nhìn thấy vóc ngoài nhờ nhờ của đối phương, có hắc ám yểm hộ, và trải qua chuyện vừa rồi, gan của Bạch Tố Mai đã to ra, đáp ứng một tiếng, cầm lấy y phục chần chờ một chút rồi xe người ra một chút, xoay lưng lại bắt đầu cởi bỏ quần áo.
Dương Thu Trì tuy chỉ thấy được bóng lưng của nàng, nhưng một cô gái đang thay y phục chỉ cách mình một tầm tay với chính là một thứ khảo nghiệm tinh thần cả đời có một của nam nhân a. Tuy hắn bệnh nặng mới khỏi, thậm chí còn không thể hoạt động tự do, nhưng dục hỏa trong nội tâm nhanh chóng bị đốt cháy, toàn thân phát nhiệt, miệng khô cổ rát.
Động tác thay y phục của Bạch Tố Mai rất nhanh, nhưng khi nàng vừa cởi áo quần lót ra để xuống đất, thì một tia sét sáng lòa chiếu rõ tất cả mọi thứ, đem thân thể trắng như tuyết tuyệt trần của nàng trình hiện từng ly từng tí ra trước mắt Dương Thu Trì.
A! Bạch Tố Mai kêu lên cả kinh, muốn cúi người xuống lượm đồ lót lên, nhưng một tia sét nữa lại nháng lên, khiến cho khúc tuyến mỹ lệ, một bên ngực đầy đặn cao vọi, cùng cái đùi ngọc thon dài bày ra toàn bộ trước mắt Dương Thu Trì, khiến cho dục vọng của hắn bị đốt cháy phừng phừng. Rất tiếc là, thân thể vô lực do bệnh mới hết của hắn chẳng thể biến dục vọng đó thành hành động gì thực sự.
Ầm ầm ầm! Một loạt tiếng sét như nổ ngang đầu, chấn cho huyền nhai rung rinh sắp đổ.
Tiếng sét này đột nhiên vang lên, khiến cho Bạch Tố Mai sợ hãi kêu lên thất thanh, chẳng nghĩ ngợi gì nhảy phốc vào lòng Dương Thu Trì.
Và cũng có lẽ là tiếng sấm đã cấp cho Dương Thu Trì sức lực, hoặc là do bản năng hộ hoa sứ giả của nam nhân, một cánh tay hắn vòng ra ôm chặt nàng.
Tuy hai tay của hắn vô lực, nhưng cái ôm này cũng đã đủ phá vợ chút cẩn trọng cuối cùng của Bạch Tố Mai, gột sạch bao nhiêu e ấp và cố kỵ của nàng, khiến nàng ép chặt vào lòng hắn hơn, gương mặt nóng hừng hực dựa hẳn vào bờ vai hắn, cốt giọng thì thầm: "Thủ Trì!"
Một tiếng gọi khẽ này sao mà chấn động cả ruột gan đến là vậy. Dương Thu Trì cúi đầu xuống, thuận theo gương mặt nàng tìm đến bờ môi.
Theo bản năng, nàng hơi tránh né một chút, chỉ một chút, để rồi bất động, tĩnh lặng chờ, chờ một bước ngoặc mới của cuộc đời.
Hai vành môi áp vào nhau, hôn nhau thật sau, thật đượm. Dương Thu Trì say sưa hút mật từ đôi môi và đầu lưỡi thơm lừng của nàng, khiến cho lửa trong lòng nàng từ từ bừng cháy.
Thân thể trần truồng của Bạch Tố Mai ôn nhu quấn quýt trong lòng Dương Thu Trì.
Hắn từ từ lấy hết sức cất tay, rất cật lực, rất khổ sở. Bàn tay ngọc của Bạch Tố Mai trong bóng tối chợt nắm lấy cổ tay hắn, hộ tống cái ma trảo đang rung rẫy ấy lần tới gò nhũ phong của nàng, rồi không ngừng giúp nó sờ qua soạng lại.
"Ư!" Một tiếng rên mê người cất lên, "Thu Trì!" Bờ môi hồng của nàng rời miệng hắn, khẽ khẽ rên, "Thiếp sợ..."
Miệng của Dương Thu Trì lập tức vươn tới bịt kín đôi môi nhỏ xinh của nàng, ôn nhu nhưng rồi có phần cuồng dã hôn nàng, cho đến khi nàng thở hào hễn, run rẫy toàn thân. Miệng Dương Thu Trì rời khỏi môi nang, hôn lên gương mặt mịn màng của nàng, mút khẽ vành tai nàng, mê loạn nói với nàng: "Giúp ta cởi bỏ y phục, ta muốn nàng..."
"Không! Không!" Bạch Tố Mai đột nhiên cả kinh tỉnh lại, lập tức giữ chặt bàn tay của hắn đang mân mê ngực nàng, "Hiện giờ không được!" Trong lời nói hiện vẻ e thẹn nhưng rất kiện định.
Dương Thu Trì hơi ngẩn người, miệng rồi khỏi vành tai nàng: "Vì sao?"
Bạch Tố Mai phát giác mình làm như vậy có thể khiến Dương Thu Trì thương tâm, nàng áy náy hôn môi hắn, đáp: "Cha của thiếp vừa qua đời, thiếp cần phải thủ hiếu năm."
Nghe nói đến chuyện này, lòng Dương Thu Trì hơi chựng lại, nhưng dù hiện tại cảm thấy như vậy là không thỏa, ngặt một nổi là bàn tay của hắn vẫn còn trên ngực của Bạch Tố Mai, lửa dục đang thiêu đốt và áp chế cả lý trí, nên hắn hỗn hễn bảo: "Tố Mai, hiện giờ gả cho ta, được không? Ta rất muốn nàng...."
Thân thể của Bạch Tố Mai hơi rời khỏi hắn một chút, kiên định nói: "Không, cầu xin chàng, cầu xin chàng mà, thiếp không thể không phải với cha của thiếp, người chỉ mới mất có ba tháng..."
Nghe lời này, lý trí của Dương Thu Trì cuối cùng cũng trở lại đầu óc, trong hắc ám khẽ gật đầu, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi."
Bạch Tố Mai rất sợ Dương Thu Trì vì chuyện này mà khó chịu, cứ để thân thể trần truồng như vậy áp lại hôn hắn, nói: "Nếu chàng thật sự thích thiếp, hãy chờ thiếp ba năm, được không?"
Dương Thu Trì khẽ miết tay lên ngực nàng, cúi đầu hôn sâu nàng một lúc, rồi đáp: "Được, ta chờ nàng ba năm, chờ khi hiếu kỳ của nàng mãn rồi, ta sẽ cưới nàng về, chịu không?"
"Dạ!" Bạch Tố Mai hoan hỉ vô cùng, ôm chặt hắn, nhắm mắt lại lắng nghe niềm hoan lạc khổ tận cam lại, "chàng thật tốt, thiếp cứ mãi chờ đợi đến ngày như thế này."
Tay Dương Thu Trì lần tới vai nàng, khe khẽ sờ nắn: "Ta cũng mong tới ngày đó, từ ngày ở trong phòng liệm, ta đã hôn qua nàng, sờ soạng nàng, và từ đó không thể nào quên được nàng."
"Thiếp cũng vậy, Ân Đức và phụ thân của y gian sát muội muội của thiếp, trong lòng thiếp nhỏ lệ mà không thể tố cáo họ, lúc đó thiếp thật muốn chết, trong lòng đã có chủ ý đó rồi, nhưng thiếp dù có chết cũng không muốn ở cùng một chỗ với họ," Bạch Tố Mai vừa sờ nắn gò ngực rắn chắc của Dương Thu Trì, vừa thỏ thẻ, "Sau đó, chàng giúp nhà thiếp báo cừu, thiếp cảm kích chàng đế tận tâm can, lúc cha của thiếp muốn gả thiếp cho chàng, thiếp... trong lòng thiếp... rất là sung sướng...."
Nói đến đây, lời của Bạch Tố Mai nghẹn lại, không tiếp được nữa.
Dương Thu Trì chậm rãi vuốt ve thân thể nàng, bảo: "Ta vốn cũng rất cao hứng, nhưng sau đó..."
Trong hắc ám, bàn tay thon dài của Bạch Tố Mai bịt miệng Dương Thu Trì: "Ngày hôm đó thiếp có nghe lén hết tất cả, chàng không chịu bỏ vợ, thiếp tuy thất vọng, nhưng do đó biết chàng là người hữu tình hữu ý, lúc đó thiếp cứ nghĩ, nếu như có một ngày ông trời chiếu cố, để cho thiếp làm tiểu thiếp của chàng, chàng nhất định sẽ đối với thiếp giống như đối với Tiểu Tuyết vậy. Đúng không?"
"Đúng vậy, ta sẽ đối với nàng cũng như đối với Tiểu Tuyết vậy, hãy tin ta!" Dương Thu Trì lại hôn nàng lần nữa, đáp với giọng kiên định.
"Dạ!" Bạch Tố Mai mừng rỡ gật đầu.
Dương Thu Trì nói tiếp: "Sau khi chúng ta trở về, ta sẽ thưa chuyện này với mẹ nàng, định hôn sự xong, rời viết thư thưa với mẹ ta và tiểu Tuyết, chờ nàng để tang ba năm xong, thời kỳ đi đày cũng mãn, ta sẽ cưới nàng về nhà."
"Dạ!" Bạch Tố Mai ôm cổ Dương Thu Trì, dâng cho hắn một nụ hôn say đám, "Tố Mai nhất định sẽ chiều chồng dạy con, làm một hiền thê thật tốt cho phu quân đó!"
Chú thích:
(): Nhân hữu tam cấp: Có rất nhiều cách giải thích khác nhau liên quan đến vấn đề này:
- Con người có ba chuyện luôn luôn sốt ruột bồn chồn, muốn làm cho nhanh cho dứt, đó là: nội cấp, tính cấp, tâm cấp. Nội cấp tức là cái gấp phải đi nhà xí. Tính cấp là cái gấp khi vợ mới cưới về, muốn động phòng ngay. Tâm cấp là khi vợ đang ở trong phòng chờ sinh con, người chồng đứng ở ngoài chờ bồn chồn sốt ruột... Cách giải thích này phổ biến và đầy đủ, có lý nhất, có trong cổ thư. Ngoài ra, trong sách Luận Ngữ (thiên Dương hóa) còn có nói đến ba tính xấu khác của con người, đó là "Cuồng" (điên cuồng), "Căng" (Kiêu căng), và "Ngu" (Ngu muội).
- Con người có chuyện cần gấp, đó là Ngạ chi cấp (đói), khát chi cấp (khát), và Thượng xí sở chi cấp (gấp đi nhà xí).
- Một ngày con người ta có việc cần kíp, đó là "niệu cấp (đi tiểu), thỉ cấp (đi tiêu), thí cấp (đánh rấm)"... Nói chung cái này chỉ bao gồm trong phần "cấp" liên quan đến bài tiết, nên có thể kể chung là "nội cấp". - TP chú.