Nạp Thiếp Ký I

chương 468: xối nước

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ông chủ Long Vượng thấy Dương Đạp Sơn tuy mới mười sáu mười bảy tuổi nhưng thân thể đã chắc chắn, đặc biệt là nghe thuyền lão đại nói là hắn có võ công, một mình có thể đánh ngã năm sáu người khác, cho nên triệt để thay đổi cách nhìn đối với hắn.

Lộ trình từ phủ Tây An đến phủ Khánh Dương không gần, lại thường có giặc cướp quấy nhiễu và dân đói đến cướp lương thực. Đội xe của họ toàn là có người làm thân cường lực tráng, nhưng không có mấy người biết võ công. Có anh chàng này xem ra có thêm mấy phần bảo hiểm.

Long Vượng cao hứng tiếp thụ hắn, cũng án theo quy củ của thuyền lão đại trả tiền công gấp đôi, bao ăn ở, mỗi tháng văn.

Sáng sớm ngày hôm sau chuẩn bị xuất phát, Long Vương mang theo một vị thiếu phụ khoảng hai mươi tuổi người xinh đẹp bội phần, giới thiệu là thiếp chưa cưới của mình, tên gọi là Điền cô nương.

Trước khi khởi hành, Long Vượng bày một tiệc rượu thết đãi mọi người, đặc biệt là rót mời Dương Đạp Sơn. Dương Đạp Sơn rất giống cha, mạnh rượu, đã quen lén mẹ cùng cha nhâm nhi rượu ngon rồi, cho nên giờ uống loại rượu nhạt này chẳng hề hấn gì cả. Mọi người thấy hắn nhỏ tuổi mà nghề cao, đều đua nhau chuốc làm quen, mới đầu là còn chén nhỏ, sau đổi sang chén lớn, cuối cùng đơn giản dùng cả vò uống để xuất phát.

Dương Đạp Sơn nâng cao vò rượu, uống một ngụm, khà một cái bảo: "Chà! Không tệ, rượu ngon, hôm nay uống chút rượu so với uống nước lả thoải mái hơn nhiều." Xong ngửa cổ lên uống ừng ực một lúc hết nửa hồ lô, khiến cho Điền cô nươn ngồi gần đó thích chí cười khì khì.

Uống vào nửa hồ lô rượu này, Dương Đạp Sơn cảm thấy lổ chân lông trong người nở hết ra, thoải mái cùng cực, nhịn không được bước về phía xa ngựa, vừa ngửa cổ vừa hát:

"Ngẩn đầu nhìn mây trên trời

Muốn tình của tỷ lệ xuống ngực

Hai mắt tĩnh lặng nhìn tỷ đi

Không biết bao giờ mới gặp lại."

Điền cô nương lấy quạt tròn che trán, ồ lên một cái hỏi: "Ngươi cũng biết hát sơn ca à?"

Dương Đạp Sơn hơi kỳ quái, đúng a, sao ta lại biết hát sơn ca nhỉ? Học với ai vậy kìa? Hơn nữa bài sơn ca này dường như là tràn đầy thương cảm, vì sao vậy cà? Thật là nghĩ không ra.

Điền cô nương cười nói: "Hay, nghe ngươi ca, có phải là tình tỷ tỷ của ngươi không thèm ngươi nữa hả, nghe mà người ta chua sót trong lòng đây nè."

Dương Đạp Sơn cười hắc hắc, suy nghĩ một hồi, vẫn chưa rõ vì sao mình biết hát sơn ca, và có thể là bài sơn ca này liên quan đến thân thế của hắn, phải từ đây mà tìm ra manh mối gì mới được. Hắn nghĩ trước hết cần phải tra rõ bài sơn ca này ở địa phương nào, và có thể Điền cô nương biết. Hắn hỏi: "chị chủ à, chị có thể nghe ra bài ca này của tôi ở vùng nào không?"

Vào thời Minh, không có điện ảnh không có radio không có quảng cáo, cho nên chỉ cách nhau trăm dặm là ngôn ngữ không giống nhau rồi, nên Điền cô nương đương nhiên là không biết. Nàng ta ngẫm nghĩ một chút, đáp: "Khúc điệu này ta chưa hề nghe qua, nhưng mà rất dễ nghe, ngươi xướng thêm hai bài ta nghe thử,được không? Nhưng mà đừng có hát nghe thương tâm như vậy, khiến người ta buồn quá."

"Được a!" Dương Đạp Sơn tuy hơi thất vọng, nhưng hơi rượu bốc lên nên nhanh chóng quên nó ngay, mở miệng xướng ca:

"Cùng trời nhưng ở cách một thôn

Tình tỷ nhanh nhẩu xinh tươi ơi

Trong bách gia tính ở họ nào

Để sau này gọi chẳng lầm người."

Điền cô nương cưới, cái quạt che bên tai, đằng hắng giọng, ưỡn ngực xướng ca:

"Tỷ không biết danh đệ không tin,

Thỉnh đệ đi lật bách gia tính

Cày bừa vụ xuân có họ ta

Trong sách thế gian có tên ta."

Làn điệu của Điền cô nương không giống với Dương Đạp Sơn, nhưng sơn ca chú trong tới ứng biến tức thời, tùy miệng đáp ứng, chỉ cần hợp vài vần hay chủ đề trong đó là được.

Dương Đạp Sơn quay đầu lại cười: "Chị chủ, thì ra chị cũng biết hát sơn ca, thật dễ nghe!"

"Cái đó đương nhiên," Điền cô nương quạt mấy quạt, xong hát tiếp:

"Đầm sâu vạn trượng sâu đến đáy

Dưới đáy đầm sâu có phù sa

Dưới chân của đệ có thê tử

Cùng ta ca xướng vô ích thôi."

Dương Đạp Sơn chề miệng cười, cầm hồ lô lên ực thêm ngụm rượu, đằng hắn lấy giọng rồi thở dài một cái ca:

"Ngồi cũng sầu đứng cũng thấy sầu

Bước đến bờ sông nhìn dòng nước

Dòng nước chảy nhưng có chỗ về

Còn đệ không vợ biết về phương đâu?"

Điền cô nương cười khanh khách, quạt tròn che miệng, lén đưa mắt đánh giá đôi vai rộng của Dương Đạp Sơn, trong mắt lóng lánh ánh xuân tình.

Trên đường cứ xướng cứ ca như thế, nên hắn không biết mệt mỏi là gì. Khi mặt trời xuống núi, bọn họ đến một tập trấn nhỏ, thuê khách sạn vào nghỉ lại.

Bọn người làm đầu đội nắng chang chang đẩy xe, cảm thấy rất khổ nhọc, nên khi đến khách sạn ăn vội ăn vàng, tắm rửa xong đi ngủ hết.

Dương Đạp Sơn thấy bọn họ nằm sóng soài, hơi kỳ quái. Hắn không mệt lắm, thầm nghĩ chắc là liên quan tới việc mình có võ công.

Bọn người làm đều dùng món ăn rất đơn giản, mỗi người một tô gạo lứt lớn, một tô canh cải, bên trong có hai cái trứng. Hơn mười người làm ăn loáng một cái, ngay cả chút vỏ trứng cũng không còn.

Trên đường đi từ trên sông đến đây, Dương Đạp Sơn đã dần quen với lối sống bình dân áo vải thế này. Hắn cũng ăn uống xong bửa cơm, chờ bọn người làm đều ra sau vườn múc nước mát tắm, rồi trở về phòng lớn ngã lưng lên chiếu trải chung ngủ hết, Dương Đạp Sơn bấy giờ mới tự một mình vác một bồn nước lớn, ra sau vườn tắm.

Tuy thái dương đã xuống núi, nhưng ở khe núi này rất nóng, giống như trong nồi xông vậy, không tắm nước mát thân thể nhớp nhúa căn bản không thể ngủ được.

Dương Đạp Sơn cởi sạch áo quân đặt sang một bên, cởi mũi đoản kiểm quẳng trên đống y phục, toàn thân trần trụi, sau đó dùng cái gáo hồ lô múc nước mát xối lên đầu và khắp người. Một luồng hơi mát truyền khắp toàn thân, thật cảm thấy thần thanh khí sảng, thoải mái vô cùng, chú em trai cũng cao hứng thứ dậy gật đầu chào ông anh.

Trong lúc hắn đang ngâm nga hát sơn ca, tám rào rào cao hứng vô cùng, chợt nghe sau người có tiếng cười khì, khiến hắn giật nãy người, quay lại nhìn, thấy cách đó mấy mét có một thiếu phụ đang đứng, trong tay cầm quạt tròn, che miệng nhìn hắn nheo mắt cười, thì ra là Điền cô nương.

Dương Đạp Sơn hoảng lạon che hạ thân, như do che gấp quá, nên cậu em trai vừa rồi bị nước lạnh kích thích vùng lên bị cái gáo hồ lô đập trúng, đau khiến hắn nhảy nhỏm, cố nhịn lắm hắn mới nói được: "Ơ! Cô.... cô chạy ra hậu viện làm cái gì? Cô... cô không thấy người ta đang tắm hay sao?"

"Hi hi, trời nóng, người ta ngủ không được, ra ngoài đi lanh quanh vậy mà. Ngươi tắm ngươi đi, đừng có để ý gì tới người ta là được chứ gì! Hi hi..."

"Cô... cô...., ta.... ta đã tắm xong rồi, muốn mặc ý phục..."

Điền cô nương nhìn thân hình tráng kiện của Dương Đạp Sơn và cái chỗ được cái gáo che đậy đó, bụm miệng cười, "Ngươi mặc đi a, người ta đâu có cản ngươi đâu, hi hi..."

Nhìn dáng vẻ của cô nàng rõ ràng là không muốn li khai.

Hừ! Dương Đạp Sơn bất chấp, cô muốn nhìnthì cứ nhìn đi, dù gì thì hắn cũng không thua thiệt gì, da thịt cơ bắp của hắn xem ra hấp dẫn vô cùng, tốt thì cứ khoe chứ có sao? Dương Đạp Sơn quay người lại, chụp lấy áo quần dưới đất, định mặc vào, chợt nghe Điền cô nương gọi: "Ai! Y phục trên người ngươi dơ hết rồi, đừng mặc nữa, thay cái khác đi, người ta giặt cho."

"Nhưng... không cần đâu, dù sao thì ngày mai cũng đi trên đường bùn đất không, sẽ dơ lại thôi mà!"

"Con người ngươi thiệt là!" Điền cô nương cười nói, "Y phục đều dơ hết, vậy ngươi chẳng lẽ mặc một bộ hoài suốt cả năm? Ngươi chờ đó, người ta đi lấy cho ngươi bộ y phục sạch sẽ! Chờ đó nghe...!" Rồi hắn nghe tiếng bước chân nhanh nhẹn bỏ đi.

Dương Đạp Sơn từ từ quay đầu lại nhìn, Điền cô nương đã đi lấy y phục rồi, và lòng hắn hơi do dự, có nên chờ nàng ta quay lại hay không? Dù sao thì người ta cũng một phen hảo ý, hắn nếu không lĩnh tình thì quá đường đột rồi.

Chính trong lúc do dự, Điền cô nương đã như một luồng gió quay lại, tay cầm một bộ đồ ngắn bằng vải bố thô sạch sẽ khô ráo. Dương Đạp Sơn vội quay người lại, dùng cái gáo che hạ thân y như cũ.

Điền cô nương chạy ra sau lưng hắn, vỗ lên vai hắn: "Cho ngươi nè, thay đi... hi hi, cậu nhóc lớn như vậy rồi mà mắc cỡ như là khuê nữ vậy, hi hi hi."

Dương Đạp Sơn vội đưa trai trái tiếp lấy y phục, lòng nghĩ phải mặc quần trước cho nhanh, cái này mà để ông chủ Long Vượng nhìn thấy được, hay là bọn làm thuê nhìn thấy báo tới tai Long Vương, thì bản thân hắn coi như ăn không được mà bỏ chạy cũng không xong.

Tay trái của hắn cầm y phục, tay phải thì vẫn giữ cái gào che chỗ yếu hại có chú em cứ gật đầu chẳng hiểu biểu hiện ý gì, và với một tay thì làm sao mà mặc quần đây? Dương Đạp Sơn cắn răng, thảy bỏ gáo hồ lô vào trong thùng nước, lật khố ra hoảng loạn mặc vào. Nhưng do hoảng loạn, nên không để ý kỹ, hai cái chân hắn đã xuyên vào cùng một ống quần, tức thời mất đi sự bình hành, sắp sửa té ngã. Điền cô nương cười hì hì đỡ hắn lại, hay nói chính xác hơn là ôm hắn vào lòng.

Dương Đạp Sơn có thể cảm giác gò ngực cao vọi và mềm ấm áp vào sau lưng hắn, càng hoảng hơn, vội rút chân ra, khó khắn lắm mới xỏ được vào ống quân còn lại.

Điền cô nương lúc này mới bỏ tay ra, trong tay vẫn còn cầm cái quạt tròn, nói: "Coi ngươi kìa, hoảng hốt cái gì vậy, sợ người ta ăn thịt à? Vừa rồi tắm nước mát mà sau lưng toàn mồ hôi không vậy?" Nàng ta đưa bàn tay thon, lau qua lau lại cho hắn.

Dương Đạp Sơn cảm giác bàn tay như không có xương của cô nàng họ Điền này vuốt ve lên cổ hắn, khiến cho một cổ nhiệt lưu từ đan điền bốc thẳng lên đỉnh đầu, thầm nghĩ cô làm như vầy là khêu gợi ta đó nghe, bộ đang khảo nghiệm sự chịu đựng của ta đó hả? Coi chừng nghe! Hắn quay người lại, nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của Điền cô nương, càng hoảng loạn hơn.

Chính trong lúc Dương Đạp Sơn hoảng loạn vì sự táo tợn của Điền cô nương, thì có tiếng ngựa hí người hét loạn thành một đoàn vọng tới. Có người quát lớn: "Chúng ta chỉ cần lương thực, ai dám động đậy lão tử giết người đó!"

Không xong, cường tặc đến cướp lương rồi! Dương Đạp Sơn nói: "Cô mau tìm chỗ nấp đi!" Điền cô nương sợ tái xám cả mặt, gật gật đầu, nấp phía sau đống củi lớn.

Dương Đạp Sơn không màn đến việc mặc áo nữa, chụp thanh đoản kiếm để trên đống quần áo của mình, ở trần xông ra tiền viện.

Trong vườn trước khách sạn có hơn mười người làm đang quỳ mọp xuống đất, hai tay ôm đầu, bị bảy tám hán tử che mặt cầm đao chỉa vào người.

Những người làm này chủ yếu là phu khuân vác kiếm cơm, không phải là bảo tiêu, ông chủ cũng không trả tiền liều mạng cho họ, cho nên bọn họ không có nghĩa vụ liều mạng giữ lương, gặp phải giặc cướp đều lấy việc bảo mạng làm đầu.

Long Vượng chỉ là người hùn vốn nhỏ vận lương buôn bán, nếu số lương thực này mà bị cướp đi, thì không những ông ta bị thua thiệt, mà còn phải đền tiền cho những người hùn vốn. Do đó, ông ta tuy sợ, nhưng vẫn quỳ ở dưới đất khổ khổ khẩn cầu.

Giặc cướp không lý gì ông ta, hơn mười tên đang vận chuyển xe ngựa vận lương ra cột vào thân ngựa, định cột xong rồi đánh đi. Đội xe vận lương của bọn Dương Đạp Sơn có khoảng mười chiếc xe, nhất thời không thể cột hết được.

Dương Đạp Sơn giấu đoản kiếm sau người, quát lớn: "Ngừng tay! Ban ngày ban... cái gì đó mà dám cướp bóc hả, không sợ vương pháp sao?"

Một đại hán khôi ngô bước tới, tay cầm quỷ đầu đao, cười lạnh nói: "Dưa hấu lạy lạy dập đầu vỡ ra con sâu thối. Lão tử chém một đao cho mày chết!" Nói xong vung đao ra thế định chém.

Những giặc cướp thường nếu không gặp phải sự đề kháng liều mạng thì thường không làm hại đến tính mệnh của người bị cướp, không phải như những vua cướp trên núi. Do đó tên này chỉ vung đao làm ra vẻ mà thôi, muốn dọa cho Dương Đạp Sơn sợ là xong. Nhưng Dương Đạp Sơn không hiểu điều này, thấy đối phương vung đao lên, chẳng nghĩ ngợi gì hết vụt lóe hàn quang, chém ra một kiếm cắt phăng quỷ đầu đao, tiếp theo đó vung ra một cước đạp mạnh trúng vào bụng dưới của đại hán khôi ngô.

Đại hán ấy hự một tiếng lớn, mềm nhũn gục xuống đất, quỷ đầu đao rớt sang một bên.

Đối phương xuất thủ rồi, lão đại cũng bị đánh gục rồi, không khỏi khiến đám cướp này phải liều mạng. Chúng hét lớn, vung đao kiếm xông đến Dương Đạp Sơn.

Những giặc cướp này không biết võ nghệ gì, chẳng qua là đói quá nên tụ tập lại chặn đường cướp giật thế thôi. Do đó, tuy võ công của Dương Đạp Sơn chưa được kể là cao thủ nhất lưu, nhưng đối phó với đám giặc cỏ này rõ ràng là thoải mái có thừa. Hắn vung đoản kiếm lia lịa, chỉ đông đánh tây, chớp mắt đã hất văng hết đao kiếm của bọn cướp, đánh chúng ngã thành đống dưới đất.

Thấy Dương Đạp sơn đại triển thần uy, đánh ngã hết bọn giặc cướp, những người làm công cũng dũng cảm hẳn lên, đứng dây cướp lấy đao kiếm kềm chế bọn cướp.

Long Vương càng cao hứng hơn, chụp tay Dương Đạp Sơn, cảm kích vô cùng.

Chính vào lúc đó, chợt nghe Điền cô nương reo lên hoan hộ, từ trong phòng sau chạy ra, đến trước mặt Dương Đạp Sơn, cầm tay hắn, nhìn phải nhìn trái: "Ngươi... ngươi không thụ thương chứ, vừa rồi nguy hiểm quá, ngươi sao lại liều mạng như vậy, những thì này mất thì mất đi, người mà có mệnh hệ nào thì biết phải làm sao a?"

Thì ra Điền cô nương sợ Dương Đạp Sơn xảy ra chuyện, nên lấy hết can đảm chạy ra tiền viện nhìn lén. Vừa rồi Dương Đạp Sơn đánh ngã hết bọn cướp, nàng ta đều nhìn thấy hết.

Dương Đạp Sơn thấy nàng ta quan tâm thật lòng, cũng hợi cảm động, cười cười nói: "Những tên giặc cỏ này không chịu nỗi một cú đánh, sao có thể hại đến ta. Ta là bảo tiêu, gặp giặc cỏ mà không ra tay thì còn tính là bảo tiêu của mọi người nữa không?"

Chưởng quỹ và bọn người làm lúc này mới dám lòi mặt ra, giúp mọi người trói bọn cướp lại, rồi phái người đi báo lý chánh trong trấn để cho dân tráng trói giải bọn cướp này đi.

Long Vượng vốn là một nông dân, định làm ăn một chút để kiếm chút tiền, rồi đầu tư nhập cổ phần, cùng người khác hợp thành đội xe vận lương, chuyên môn đi buôn lương thực. Đội xe này là toàn bộ vốn liếng làm ăn của y, suýt chút nữa bị cướp trắng, hiện giờ Dương Đạp Sơn cầm giữ được bọn cướp giữ lại được lương thực của ông ta, khiến ông ta mừng rỡ vô cùng, cứ giữ tay Dương Đạp Sơ lắc lia lắc lịa, cảm kích khôn nguôi.

Điền cô nương cấu cho ông ta một cái: "Đừng có nói những lời vô dụng nữa, người ta giúp ông giữ được lương thực, ông không biết tạ ơn chút gì hay sao a?"

Long Vượng vội nói: "Đúng đúng! Phải như thế phải như thế." Xong móc từ trong người ra một túi tiền, đổ số bạc vụn trong đó ra, lớn lớn nhỏ nhỏ ước khoảng ba bốn lượng, phân ra làm hai, ngẫm nghĩ một chút rồi gạt thêm chút nữa thu lại.

Điền cô nương thấy vậy phiền cả lòng, bước tới giật hết dúi vào tay Dương đạp Sơn, quay đầu trừng mắt lườm Long Vượng: "Ngươi ta liều mạng giúp chúng ta giữ lại được lương thực, hơn mười xe lương đó nha! Đó có thể là toàn bộ gia tài, chút bạc này thế mà còn tiếc, thật là!"

Long Vượng cười khan: "Ta... ta làm vậy là muốn lưu lại chút dùng ở dọc đường mà." Xem ông ta từng tuổi này mà có cô vợ như hoa như ngọc vậy, sợ vợ là phải rồi.

"Lưu lại làm cái gì? Người ta giúp ông giữ được xe lương, tôi thấy ông còn lưu lại làm gì? Dương huynh đệ người ta một mình đối phó với nhiều tặc nhân như vậy, mạng còn không cần đến nữa, cứ nhìn cái lòng như vậy, chúng ta không thể để người ta thiệt thòi."

"Vậy... vậy cũng đúng..." Tuy ông ta nói vậy, nhưng ánh mắt cứ mãi nhìn túi tiền trong tay Dương Đạp Sơn.

Dương Đạp Sơn cười cười, phân bạc ra làm hai trả một nửa lại cho Long Vượng: "Ông chủ, ông trên đường còn chi cho chuyện ăn uống của các huynh đệ, không có tiền làm sao được. Ông thưởng một nửa cho ta là quá đủ rồi, ta còn lấy gấp đôi tiền công nữa chi?"

Long Vuợng vội tiếp lấy, cảm kích nói: "Ai da, Dương huynh đệ, cậu làm vậy... làm vậy là quá tuyệt rồi..."

Dương Đạp Sơn thấy Điền cô nương còn định nói nữa, vội lên tiếng: "Cứ như vậy đi, thêm một chút tôi cũng không nhận. Chúng ta trở về ngủ thôi, ngày mai còn lên đường sớm nữa." Nói xong tiến vào phòng lớn dành cho mọi người, những người làm khác cũng tiến vào phòng này, cởi áo đi ngủ cả.

Điền cô nương tính cách tuy táo tợn, nhưng nửa đêm nửa hôm thế này không dám tiến vào phòng của nam nhân người ta, liền đem cục tức trút lên người Long Vượng, trừng mắt hậm hực nhìn y, xong ỏng ẹo bước vào hậu viện.

Long Vượng hỏi: "Nàng đi đâu vậy?"

Điền cô nương đứng lại, quay qua đáp: "Dương huynh đệ cô khổ một mình, không có ai thương xót, y phục của hắn dơ thành như vậy rồi, hiếm khi nào có người dọc đường xướng ca gọi tôi một tiếng tỷ như vậy, tôi làm tỷ tỷ giúp hắn giặt y phục không được sao?"

"Được, được!" Long Vương cười hề hề đáp, "Chỉ có con vợ nhỏ của ta là biết thương người, hà hà."

Điền cô nương đi rồi, Long Vượng lại kiểm tra kỹ lại xe lương, dặn dò xa phu hậu cần coi chừng tử tế, mới trở về phòng ngủ.

Những ngày này trời nóng, y phục chỉ cần phơi một đêm là khô.

Sáng sớm hôm sau, Điền cô nương đem quần áo giặt sạch đem trả cho Dương Đạp Sơn, Dương Đạp Sơn định đổi y phục trên người trả lại, Điền cô nương cười nói: "Không cần đổi, ngươi cứ mặc là được, đó vốn là thứ ta chuẩn bị tặng cho đệ đệ của ta, hiện giờ tặng ngươi vậy."

"Đệ đệ của cô?"

"Ừ, hắn làm bộ khoái ở Khánh Dương phủ."

"Vậy à, vậy xin đa tạ bà chủ rồi."

"Coi ngươi khách khí chưa kìa! Nếu không hiềm khí, thì sau này gọi ta là tỷ tỷ đi."

"Cái này..." Dương Đạp Sơn hơi do dự, đưa mắt nhìn ông chủ Long Vượng ở bên cạnh.

Long Vượng cười mặt đầy nếp nhăn, len lén nhìn Điền cô nương, do dự một chút mới nói: "Dương huynh đệ, bà nhỏ tối quá đã nói rồi, huynh đệ giúp chúng ta nhiều như thế, đều không biết nên tạ huynh đệ thế nào. Hiện giờ thấy huynh đệ cô thân một mình, không có chỗ ở, bà nhỏ định... định nhận huynh đệ làm... làm một đệ đệ nuôi. Không biết ý cậu thế nào?"

Dương Đạp Sơn trước mắt không có chỗ nào để đi, càng không biết bản thân còn có thân nhân nào hay không. Suốt một tháng nay hắn cô thân một mình phiêu đãng khắp nơi, tư vị quả thật là khó chịu, giờ nghe lời này, vốn ra trong lòng đã định đáp ứng, nhưng liếc thấy thần tình của Long Vượng như vậy, rõ ràng là không vui chút nào.

Điều này là đương nhiên, vì có nam nhân nào thích vợ của mình tỷ tỷ đệ đệ thân mật với nam nhân khác như vậy không. Người đi kẻ lại, biết đâu rồi lửa gần rơm, bản thân ngày nào đó tự nhiên mọc thêm hai cái sừng cũng không có gì lạ lắm.

Dương Đạp Sơn mỉm cười, khom người nói: "Đa tạ ông chủ, đa tạ bà chủ nhỏ, ta không định cư ở chỗ nào, phiêu lưu tứ hải quen rồi, chuyện đó không có gì đáng ngại đâu."

Hắn đã tránh né chuyện nhận em trai nuôi, lại nói bản thân một mình phiêu lưu, hiển nhiên là uyển chuyển cự tuyệt. Long Vượng và Điền cô nương là ai mà không nghe ra được ý này, Long Vượng tức thời cười tươi: "Đúng a, xem Dương huynh đệ thân đầy võ nghệ là biết huynh đệ vốn là hào kiệt hành hiệp giang hồ, tứ hải là nhà, tiêu sái vô cùng, sao giống như chúng ta sinh hoạt cực khổ chứ a."

Điền cô nương sầm mặt lại nhìn trừng Dương Đạp Sơn, quay ngoắc người leo lên xe ngựa, bỏ rèm xe xuống.

Dương Đạp Sơn hơi áy náy, nhưng không biết phải nói như thế nào. Long Vượng gọi mọi người lên đường, đoàn xe ngựa nhắm thẳng Khánh Dương phủ.

Tiếp theo đó dọc đường không xảy ra chuyện gì, chỉ là khi Điền cô nương nhìn thấy Dương Đạp Sơn thì đều mặt lạnh như tiền không nói chuyện, nhưng vẫn thỉnh thỏng lén cho hắn thêm vài cái trứng, bình rượu, hoặc giúp hắn giặt tẩy y phục. Dương Đạp Sơn không nhẫn từ chối hảo ý của nàng ta, nên không hề cự tuyệt.

Rồi cuối cùng họ cũng đến được Khánh Dương phủ.

Khánh Dương phủ năm rồi không thu hoạch được bao nhiêu lương thực, dẫn đến nạn đói, dân đói đi đầy đường. Sau đó triều đình phát lương chẩn tai, thương lái lương thực các nơi vận chuyện một lượng lớn lương thực thực phẩm tới bán, từ từ mới khôi phục nguyên khí. Khi bọn họ tiến vào thành, dân đói chạy nạn đã còn rất ít.

Xe lương nhất mực vận chuyển vào phủ của ông chủ Long Vượng. Ngôi trạch viện này không lớn, nhưng cũng không nhỏ. Lương thực được vận chuyển vào khi lương ở phía sau vườn.

Long Vượng đến đó cười ha hạ nói với Dương Đạp Sơn: "Dương huynh đệ, sau khi nhận lương, nghỉ ngơi hai ngày, chúng ta sẽ trở về Tây An phủ, vận chuyện lương thực tiếp. Huynh đệ một thân võ nghệ, sau này cứ theo đội xe của ta đi, bao ăn ở, mỗi tháng gấp đôi tiền công, bốn trăm văn, thế nào?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio