Vừa rồi nghe lão lang trung nói độc trúng phải là tỳ sương, là thứ Dương Thu Trì không lạ lẫm gì. Lúc nhỏ xem Thủy Hử truyện hắn có biết, Võ Đại Lang vì bị bỏ độc tỳ sương mà chết, không ngờ bản thân hắn suýt chút nữa trở thành Võ Đại Lang. Dương Thu Trì lấy ra một chút rượu để dành làm vật kiểm nghiệm sau này, số còn lại thì đem đổ bỏ.
Xuân dược nếu đã không có vấn đề, như vậy là không phải Mã Độ, vậy thì chuyện này là thế nào? Người đáng hoài nghi thứ hai đương nhiên là Ân Đức, tên tiểu tử này nhất định phát hiện bản thân có sự hoài nghi đối với hắn, nên ra tay hạ sát thủ trước. Không ngờ bản thân cát nhân thiên tướng, len lén đổ rượu đi, Mã Độ tình cờ lại trở thành ân nhân cứu mạng của mình. Xem ra, cần phải tận lực giúp y phá án của Tạ quả phụ, trả cho y món ân tình này.
Trong những người khác, còn ai có hứng thú dùng độc ám sát mình không? Bản thân vừa đến Minh triều có vài ngày, chẳng lẽ cái tên côn đồ họ Lưu bị trừng trị trưa hôm nay hạ thủ? Khả năng không lớn lắm, bỡi vì nếu hắn có bản lĩnh lẻn vào hạ độc, thì trưa hôm qua đã không bị thê thảm như vậy. Hơn nữa, mâu thuẫn của mình với hắn không trầm trọng đến mức cần phải lấy tính mạng, cái thứ lưu manh vô lại này nhất định sẽ không liều mạng vô ích đâu.
Dương Thu Trì gọi người hầu phụ trách châm rượu đến hỏi. Những người này đều là người phụ giúp đám cưới do Tống tri huyện phái đến, xem ra không có vấn đề gì, hơn nữa lại được Long sư gia tự thân phụ trách chỉ huy, người lạ không thể nào đóng vai làm người hầu lẻn vào hạ độc được.
Chẳng lẻ là do người tham gia hôn lễ thừa cơ hạ độc? Chuyện này xem ra phải được thực hiện trước khi bình hợp hoan tửu được đưa vào tân phòng, nhưng toàn bộ rượu và thức ăn trong lần hôn lễ này đều được thống nhất quản lý ở nhà bếp, có người chuyên môn phụ trách. Nhưng, nhà bếp có nhiều người ra vào, sau khi hỏi qua, người phụ trách đó không thể nói được có bao nhiêu người đã vào đó. Dù gì thì đâu ai ngờ có người hạ độc trong tiệc cưới? Bỡi vì tính nhạy cảm chính trị không hề cao a.
Dương Thu Trì nói Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết quay về phòng nghỉ ngơi, để mình hắn và nha hoàn Nguyệt Thiền ở lại lo cũng đủ rồi. Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết thấy Tần Chỉ Tuệ không có biến cố gì nữa, nên hơi yên tâm, gọi bọn nha hoàn và người hầu vào phòng dặn dò họ không được nói chuyện đêm này ra ngoài, nếu có người hỏi, thì nói là nhị phu nhân do ăn đồ khó tiêu bị đau bụng, những chuyện khác đều không cho phép nói, sau đó lại dặn dò nha hòan Nguyệt Thiền chiếu cố cho tốt, rồi mới về phòng ngủ.
Cực nhọc cả hai canh giờ, lúc này mới có thể coi là rảnh rỗi. Dương Thu Trì đã sớm bị nỗi sợ làm tỉnh cả rượu, tiễn Dương mẫu và mọi người đi rồi, hắn bảo nha hoàn Nguyệt Thiền đi ngủ, dù gì thì nhị phu nhân cũng không có chuyện gì rồi. Tuy nhiên, nói thế nào Nguyệt Thiền cũng không chịu, mang một cái ghế đến ngồi bên giường cùng với Dương Thu Trì thủ bên thân Tần Chỉ Tuệ.
Nguyệt Thiền dù sao cũng còn nhỏ tuổi, thủ một hồi thấy Tần Chỉ Tuệ không bị sao, hai mắt bắt đầu díp lại, lúc đầu còn lúc lắc đầu, sau đó là gục xuống bên giường ngủ thiếp đi.
Dương Thu Trì cũng muốn ngủ, nhưng không dám, sợ Tần Chỉ Tuệ có chuyện gì đó mà trong lúc ngủ hắn không hay. Tuy nhiên, cơn buồn ngủ kéo đến không gì chống được, hắn phải ráng véo đùi mình ngăn cơn ngủ, nhưng cũng chỉ được một lúc là mi mắt đã nặng trịt, cơn buồn ngủ lại ập đến. Hắn buộc phải đứng lên, đi qua đi lại trong phòng một lúc, rồi đến bên giường, nhìn thấy hô hấp của Tần Chỉ Tuệ bình ổn theo nhịp thở lên xuống nơi ngực, muốn đưa tai đến lắng nghe nhịp tim của nàng, nhưng lại sợ làm nàng giật mình tỉnh giấc, do đó ngồi xuống bên giường đến số lông mi dài trên hai mắt nàng giải khuây.
Không biết qua được bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng gõ mõ điểm canh, theo số tiếng gõ ấy thì đã đến canh năm rồi.
Có lẽ Tần Chỉ Tuệ bị tiếng gõ mõ ấy khuấy động chuyển mình, xoay người về phía Dương Thu Trì tiếp tục ngủ vùi.
Dương Thu Trì vốn ngồi dựa bên giường đếm số cọng lông mi nhìn nàng ngủ, cái xoay người này vừa khéo kề mặt hai người gần nhau. Lúc ấy, gương mặt trắng trẻo trẻ trung của nàng đã có chút huyết sắc, lông mi khẽ động dường như muốn tỉnh, nhưng lại chưa. Chiếc môi nhỏ như hoa anh đào kề sát miệng Dương Thu Trì. Hắn nhịn không được, chồm người tới hôn sâu vào đôi môi hồng ấy.
Rời khỏi đôi môi xinh, Dương Thu Trì phát hiện Tần Chỉ Tuệ đang giương đôi mắt đen lay láy nhìn mình, thì ra là nàng đã bị nụ hôn ấy đánh thức, liền hơi ngượng hỏi: "Chỉ Tuệ, nàng ngủ có ngon không?"
Tần Chỉ Tuệ không hồi đáp, mím mím môi dường như tưởng lại vành môi ấm áp vừa rồi của Dương Thu Trì, hai má nàng theo đó cũng ửng hồng lên.
"Nàng thấy thế nào? Bụng còn đau không?" Dương Thu Trì nằm trên giường, nhẹ nhàng hỏi.
Tần Chỉ Tuệ khẽ lắc đầu, nhìn chằm chằm Dương Thu Trì, không biết vì sao mà ánh mắt to đen ấy lại ứa đầy lệ.
Rốt cuộc là có phải nàng ấy hạ độc hay không? Trong lòng Dương Thu Trì còn có chút nghi ngờ này, chần chừ một chút rồi hỏi: "Chỉ Tuệ, nàng nói Nhược Lan là ai? Nàng ấy và ta có thù hả?" Lòng hắn thầm nghĩ, nếu như đúng là Tần Chỉ Tuệ hạ độc, trong chuyện này tất phải có nguyên do. Nàng là một tiểu cô nương bình thường, nếu muốn cùng mình động quy ư tận, thì tuyệt đối phải có nguyên nhân nào đó, cần phải hỏi cho rõ, nếu không lại trách nhầm người ta.
Sắc mặt Tần Chỉ Tuệ lại tái nhợt, nhăn mày nhăn mặt một chút, rồi khẽ khàng đáp: "Thiếp không khỏe, chuyện này... để sau hẳn nói...., được không?"
Đúng rồi, hiện giờ nàng ra dạng như thế này, mình còn hỏi tới hỏi lui vấn đề này sao được, nếu vậy là bất thông tình lý rồi. Hơn nữa, làm sao Dương Thu Trì có thể tin chuyện một nữ hài xinh đẹp nhu mì như thế này gả cho mình chỉ vì mục đích là đến lấy tính mạng của bản thân? Nghĩ thế nên hắn gật đầu, ngồi sát vào giường, nhìn tân nương: "Chỉ Tuệ, nàng nhắm mắt lại đi, ngủ thêm một chút, ta canh cho nàng."
"Dạ...!" Tần Chỉ Tuệ nhắm mắt, ngủ một chút nữa, từ từ mở mắt dậy gọi khẽ: "Phu quân...!"
"Chỉ Tuệ, có ta đây." Dương Thu Trì ứng tiếng, thấy bộ dạng xinh đẹp yêu kiều của nàng, nhịn không được to gan chồm tới hôn liên tiếp mấy cái như cá chuồn giởn nước lên bờ môi ướt mọng của nàng. Hắn rõ ràng là cảm giác được Tần Chỉ Tuệ lùi lại tránh, nhưng thân thể hư nhược nên có tránh thế nào cũng không xong.
Tần Chỉ Tuệ đỏ hồng mặt, chần chờ một chút, nói: "Chàng lên giường đi."
Dương Thu Trì nghe thế, đầu kêu ông một cái, máu huyết toàn thân bốc lên, miệng khô khốc nuốt nước miếng khan một cái: "Ta lên à?"
Tần Chỉ Tuệ gật gật đầi: "Không cần cởi quần áo... trời sắp sáng rồi."
Dương Thu Trì quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy quả nhiên đêm ngoài trời đã nhàn nhạt. Hắn quay lại, thấy nha hoàn Nguyệt Thiền gục đầu lên giường ngủ, bèn vỗ vỗ cô bé dậy: "Tỉnh tỉnh, dậy đi, ra giường của ngươi ngủ."
Nguyệt Thiền đang ngủ say, mơ mơ hồ hồ cất người dật, quệt nước dãy chảy ra trên miệng, ngơ ngẩn nhìn hai người, hơi tỉnh lại hỏi: "Nhị phu nhân, người không sao chứ?"
Dương Thu Trì giành nói: "Nhị phu nhân của ngươi không sao rồi, có ta chiếu cố ở đây, trời sắp sáng rồi, ngươi ra ngoài ngủ chút nữa, trời sáng rồi cần ngươi chiếu cố nữa đó."
"Dạ..., dạ được thiếu gia." Nguyệt Thiền dụi dụi mắt, đứng dậy lão đảo đi ra gian ngoài ngủ.
Chờ Nguyệt Thiền ra ngoài đóng cửa động phòng lại, Dương Thu Trì cúi người hôn nhẹ Tần Chỉ Tuệ một lúc nữa, rồi nhẹ nhàng hỏi: "Vậy ta lên ... ngủ nghe?"
Tần Chỉ Tuệ gật gật đầu, đáp: "Đừng cởi y phục, thân thể thiếp còn không khỏe..."
Dương Thu Trì đáp ứng, thương yêu vuốt ve tóc của nàng, cởi giày để nguyên quần áo nằm cạnh Tần Chỉ Tuệ, ôm nhẹ người nàng.
Tần Chỉ Tuệ ngoan ngoãn co người rúc vào lòng Dương Thu Trì, luồng hương dịu nhẹ trên thân thể thiếu nữ khiến hắn vừa hít vào lòng là đã tâm viên ý mãn, muốn giật ngựa gò cương ngay. Tuy nhiên, hắn biết Tần Chỉ Tuệ vừa mới được cứu về từ bờ vực tử vong, thân thể vô cùng yếu ớt, hiện giờ không phải là lúc mặn nồng. Do đó, hắn chỉ ôm bờ eo thon của nàng, ngửi mùi thơm và mùi thuốc trung y trên cơ thể nàng, cảm thấy dậy lên một thứ tình cảm dịu dàng, như thế này thì cũng đã đủ lắm rồi!
Mệt mỏi cả đêm, tuy ôm người ngọc trong lòng, thế mà chẳng làm gì được. Dương Thu Trì cùng Tần Chỉ Tuệ nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ ngon lành.