Nạp Thiếp Ký II

chương 56: tiếng pháo

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dương Thu Trì căn bản không nghĩ xa như vậy, thấy nàng khóc ròng như vậy mà không biết phát sinh sự tình gì, cũng không biết an ủi ra sao.

Tiểu Nhị là nha hoàn bồi giá theo Trầm Tuyết Phỉ, theo Trầm Tuyết Phỉ nhiều năm, biết tâm tư của nàng, vội bước lên kề tai nói nhỏ: "Nương nương, bạch y nữ sát đó khi dạy võ công cho người có thu người làm đồ đệ không?"

"Không có a..., đúng! Đúng đúng!" Trầm Tuyết Phỉ mừng rỡ, ngước mắt đầy lệ lê nhìn tiểu nhị, lại vui vẻ nói với Dương Thu Trì: "Không có, đúng ra, người chỉ bảo ta gọi tỷ tỷ, không thu ta làm đồ đệ. Do đó, ta và chàng không phải là quan hệ sư và điệt nữa rồi! Đúng không? Hi hi hi!"

Dương Thu Trì thấy nàng lúc thì khóc lúc thì cười thì ra là vì chuyện này, buồn cười nói: "Đúng a, cho dù nàng ấy là vợ ta, nhưng nàng ấy cũng không chính thức thu nàng làm đồ đệ. Nàng không thể xem là học trò của nàng ấy được, do đó chúng ta ngang vai vế, nếu nàng thích thì cứ gọi ta là Thu Trì ca."

"Dạ...! Thu Trì ca!" Trầm Tuyết Phỉ hoa lê đọng nước mưa, ngọt ngào gọi.

Dương Thu Trì lập tức như có điện xẹt qua người, vội nói: "Đêm đã khuya rồi, nàng ngủ đi!"

Trầm Tuyết Phỉ nghe thế lập tức túm lấy tay của hắn: "Không! Muội không cho huynh đi! Thu Trì ca... muội sợ!"

"Không phải là có tiểu hắc ở cùng nàng rồi sao?"

"Không! Muội cứ muốn huynh ở cùng muội!" Trầm Tuyết Phỉ nũng nịu vòi vĩnh, nhưng lại cảm thấy có phần khó xử cho hắn, vội nói: "Hay là huynh chờ muội ngủ xong rồi hẳn đi, được không?"

Dương Thu Trì thấy đôi mắt đáng thương của nàng nhìn mình, lòng mềm ra định đồng ý, nhưng cái bẫy ôn nhu hắn có thể chống được hay không không biết, nhưng đừng thử lúc nào hay lúc nấy, bèn mượn cớ: "Được thì được, nhưng mà nếu có người biết ta đêm khuya ở trong tẩm cung của nàng, thì..."

"Vậy huynh mang muội đi! Chúng ta chạy khỏi vương phủ thôi! À..., muội theo huynh đi tìm tỷ tỷ vợ huynh!"

"Hả?" Dương Thu Trì nhất thời không kịp phản ứng đối với quyết định của nàng.

"Lần trước huynh không nói với muội là tại sao muội không chạy khỏi chỗ lạnh lùng này rồi hay sao? Cha muội và ca ca muội đã chết, muội không có gì phải lo lắng nữa."

Dương Thu Trì lúc đó khuyên nàng như vậy, nhưng hiện giờ hắn đã cảm giác Trầm Tuyết Phỉ đã động chân tình với mình, điều này không khỏi khiến hắn phải nghĩ lại. Hắn không muốn làm tổn thương con tim của Trầm Tuyết Phỉ lúc này, vì thân thế của nàng đã quá bi thảm rồi.

Trầm Tuyết Phỉ thấy mặt Dương Thu Trì lộ tâm tình bất định, tựa hồ như có chút gì đó do dự, cũng đoán được ý nghĩ trong lòng hắn, vội nói: "Muội biết võ công, không trở thành nổi vướng bận của huynh đâu. Sau này tìm được vợ huynh rồi, muội... muội cũng sẽ không để tỷ ấy khó xử. Tỷ ấy là ân nhân cứu mạng, nếu tỷ ấy muốn đuổi muội, như vậy muội... muội sẽ li khai. Nếu tỷ ấy dễ dàng chấp nhận, muội... muội cứ làm muội muội của huynh, dù gì... muội... muội cũng chỉ muốn đi theo bên người huynh. Như thế tâm lý của muội ổn hơn. Đúng rồi, huynh vừa rồi nói không phải đã đáp ứng muội, định giúp muội trị bệnh hay sao? Muội không theo huynh, huynh làm sao trị bệnh cho muội? Lời của huynh nói ra không chịu giữ hả?"

Dương Thu Trì đáp: "Ta nói ra đương nhiên phải giữ lời, yên tâm, ta sẽ giúp nàng trị lành bệnh. Chỉ là, vợ của ta ở đâu ta còn chưa biết, thiên hạ rộng lớn thế này đi tìm ở đâu bây giờ? Hơn nữa, bên ngoài binh hoang mã loạn, chúng ta có thể đi về đâu chứ? Lỡ khi gặp phải Trương tặc quân, võ công của chúng ta không bằng vợ ta..., a không, còn chưa biết là có đúng hay không, dù sao cũng không băng bạch y nữ sát, chúng ta không có bản lãnh thoát khỏi vòng vây thiên quân vạn mã, như vậy chẳng phải là chết hết chín phần rồi sao?"

Nhãn thần của Trầm Tuyết Phỉ tối lại, từ từ bỏ cánh tay Dương Thu Trì ra: "Huynh đi đi, ... muội không sao rồi."

Dương Thu Trì đưa tay kéo tay nàng, nàng hất mạnh ra, quay đầu đi chỗ khác lạnh lùng nói: "Huynh sao còn chưa đi? Huynh không phải là sợ người khác thấy được đi báo vương gia, chém đầu huynh sao? Muội dù sao cũng là phi tử của vương gia đó!"

"Tuyết phỉ! Nghe ta nói này, ta không phải là có ý đó...."

"Vậy huynh có ý gì? Huynh nếu như đã không thích muội, không muốn ở cạnh bên muội, lại chạy đến đây chọc muội làm gì? Muốn đem muội làm trò cười à? Xem muội cầu huynh... thì huynh mới... vui lòng sao? Hay là tưởng...." Nói đến đây, lời nàng đã nghẹn lại, không tiếp tục được nữa.

Dương Thu Trì đưa tay từ phía sau ôm đôi vai ngọc của nàng, định kéo nàng vào lòng. Trầm Tuyết Phỉ lắc lư người định thoát ra.

"Tuyết Phỉ, nghe ta nói này!" Dương Thu Trì đưa một tay ra ôm giữ nàng, hạ giọng nói: "Nàng là một cô nương tốt, tâm địa thiện lương, nhàn tĩnh đoan trang, là nam nhân ai mà không thích. Ta sao lại không thích cùng nàng ở chung một chỗ chứ?"

Nghe lời này, Trầm Tuyết Phỉ không còn giãy ra nữa, nghẹn ngào nói: "Thế sao vừa rồi huynh..."

"Ta là có sao nói vậy, hiện giờ ở bên ngoài binh hoang mã loạn, có tiền cũng không mua được cái ăn, chúng ta tự nhiên chạy ra khỏi thành nguy hiểm lắm. Ta và biểu đệ chạy nạn tới Vũ Xương dọc đường đã hiểu sâu sắc điều này, thật đó. Rất may là Vũ Xương còn có Sở vương, số lượng Minh quân cũng không ít. Chúng ta tạm thời ở lại vương phủ trước, ít nhất hiện giờ nơi đây an toàn."

"Huynh không sợ Sở vương và người khác biết hay sao?"

Dương Thu Trì hạ giọng: "Kỳ thật ta không sợ, Sở vương hai năm nay không bước đến tẩm cung của nàng, cũng không có ai quản nàng. Chúng ta cẩn thận một chút thì người khác sẽ không biết đâu. Cho dù có biết thì làm thế nào? Giỏi lắm thì chúng ta bỏ đi là xong! Bằng vào bản lãnh của hai ta, không xông ra khỏi thiên quân vạn mã nhưng vẫn mở đường máu chạy khỏi mấy trăm hộ vệ bảo vệ vương phủ nhỏ nhoi này vẫn được chứ?"

"Thu Trì!" Trầm Tuyết Phỉ dựa hẳn vào lòng hắn, "Vậy... vậy chàng hôm nay đừng đi nữa nhé?"

Nghe lời thiếu nữ e ấp và đáng thương lưu giữ, cộng thêm thiếu nữ này xinh đẹp như vậy, chỉ mặc trong người có cái áo lót như vậy, chỉ cần một động tác là ngọc thể phơi bày trước mắt hắn.... Tim Dương Thu Trì đập loạn, hắn không dám đối ánh mắt như lửa của Trầm Tuyết Phỉ, cúi thấp đầu, không ngờ nhìn thấy gò ngực trấn ngần của Trầm Tuyết Phỉ và rảnh ngực cực sâu, càng làm cho cổ nóng ran.

Hắn gian nan nuốt nước bọt, vừa định lên tiếng, chợt nghe tiếng nổ liên hồi, toàn bộ đất trời đều chấn động!

Trầm Tuyết Phỉ kêu lên cả kinh, nhào hẳn vào lòng Dương Thu Trì, ôm chặt hắn: "Cái gì vậy...?"

Tiểu Nhị hoảng sợ giật nãy ngừơi, vô thức trốn sau lưng Dương Thu Trì, tiểu hắc cẩu thì không vội không vàng, cảnh giác ngẩn đầu nhìn tứ xứ.

"Không biết! Dường như, dường như là tiếng pháo...!"

Lại có một loạt tiếng nổ lớn liên tiếp , loại anh thanh này không phải là tiếng sấm, nhân vì ngoài cửa sổ căn bản không thấy chớp. Ngoại trừ tiếng pháo ra, hắn không thể nghĩ ra được tiếng động gì khác.

"Pháo thanh? Vì sao lại có tiếng pháo?" Trầm Tuyết Phỉ ngẩn đầu nhìn Dương Thu Trì, hai người dường như đồng thời nghĩ ra một vấn đề: Trương tặc quân đã tiến công Vũ Xương rồi?

Dương Thu Trì nói khẽ: "Tuyết Phỉ, nàng hãy nhanh chóng mặc quần áo vào, tình huống dường như không ổn!" Nói xong hắn buông nàng ra, bước đến cửa sổ, mở ra nhìn, thấy một góc trời đỏ rực, nhiễm hồng của nửa trời không, tự hồ như nơi đó đã bốc hỏa. Hắn dỏng tai nghe, phân biệt phương hướng khác, liền nghe một loạt tiếng nổ lớn, chấn đến giấy cửa sổ kêu sàn sạt.

Trầm Tuyết Phỉ được Tiểu Nhị phục dịch mặc áo quần vào, bước nhanh đến cạnh Dương Thu Trì, khẩn trương giữ chặt cánh tay của hắn: "Là Trương tặc quân phải không?"

"Không rõ, nhưng đích xác là rất giống tiếng pháo, từ Bắc thành truyền tới."

"Bắc thành? Trương tặc quân không phải là ở Hoàng châu phía nam hay sao? Sao lại xuất hiện ở phía bắc?"

"Đúng a, do đó ta cũng cảm giác kỳ quái. Ta và Biểu đệ từ Hoàng châu chạy tới, cách hiện giờ không quá nửa tháng, sao Trương tặc quân đã xuất hiện ở phía bắc rồi? Chẳng lẽ không phải là quân của Trương Hiến Trung, mà là Lý Tự Thành đánh tới rồi hay sao?"

Dương Thu Trì hỏi câu này chẳng khác gì hỏi kẻ mù, vì Trầm Tuyết Phỉ nhất mực sống trong vương phủ, hai năm nay chưa được phép ra khỏi cửa, trừ khi mỗi ngày có người hầu đem cơm từ nội thiện phòng đến rồi thỉnh thoảng nói chuyện vài lời. Không ai để ý đến các nàng, bên ngoài rốt cuộc phát sinh điều gì, các nàng hầu như không hề biết.

Hai người đang lo ngại, thì ở xa có tiếng gọi truyền tới: "Biểu ca... biểu ca huynh ở đâu?"

Là tiếng gọi của Quách Tuyết Liên. Cô nàng hôm nay bị rút đi tuần về, Dương Thu Trì phải tìm Trầm Tuyết Phỉ, do đó để nàng ở lại yến tiệc hôn lễ đảm nhiệm cảnh giới.

Dương Thu Trừ vội gọi: "Tuyết Liên! Chúng ta ở đây!"

Nhờ có âm thanh, Quách Tuyết Liên cuối cùng tìm được tẩm cung của họ, thần sắc hoảng hốt: "Biểu ca! Không xong rồi...., Trương tặc quân... Trương tặc quân công thành rồi!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio