Nạp Thiếp Ký 3

chương 235: chương 235: hương khê u hồn án.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngày xuân năm nay đến rất sớm, mới hưởng xuân mấy ngày thì cây trên đồng đã bắt đầu trổ hoa. Xen giữa màu vàng sáng còn có lẫn những loại hoa không biết tên, tuy chẳng mấy ngày nữa là nông dân sẽ đi nhổ rồi, nhưng lực sống của hoa rất mạnh dù ngắn ngủi nhưng vẫn cố gắng duy trì nòi giống của mình.

Trời còn mông lung, trên những cánh đồng không xa đã có những nông dân lục tục kéo nhau đi làm, tụm năm tụm ba mang theo nông cụ và thức ăn. Bọn trẻ con thì dong trâu thong thả phía sau, nói cười giởn hót, nước bên đường bị những bàn chân thoăn thoắt của chúng bắn lên tung tóe. Rất nhiều cô cậu bé không mang giày, thế mà không cảm thấy lạnh gì, vui đùa rất hớn hở.

Ở gần đồng ruộng đó có một khu nhà vườn đơn độc, được thiết kế rất tinh trí. Chủ nhân của nhà này là người có lòng chơi hoa, tròng rất nhiều cỏ hoa và cây trái, tường hồng ngói biếc tỏ ra rất quý phái. Chỉ có điều đáng tiếc là cổng lớn của tòa trạch viện này đóng kín, trong vườn có một cây lê mọc rất cao, cành nhánh trổ đầy hoa chìa cả ra ngoài. Những đóa hoa trắng rung động trong gió trông rất lạ mắt. Có lẽ do chỉ có tòa nhà này ở đây, nên nôi trội lên hẳn.

Một vài đứa bé cười đùa chẳng mấy chốc đến gần tòa nhà. Người lớn ở xa thấy vậy liền lớn tiếng quát tháo, bảo chúng tránh xa. Bọn nhỏ không nghe, nói xung quanh nhà có nước đọng, nên cỏ mọc xanh ươm, trâu bò cứ thích ăn, còn bọn nhỏ thì cũng nhân cớ đó mà được vui chơi thõa thích.

Những người lớn thấy vậy sốt rượt lên, phân công hai phụ nữ chạy tới dẫn bọn nhóc đi, còn làm ra vẻ sợ sệt quay đầu nhìn bốn phía, rồi bảo: "Tòa nhà vườn này có quỷ, các cháu nếu không muốn chết thì đừng có vào đây quậy phá."

Bọn hài tử sợ nhất là quỷ, vừa nghe người lớn nói có quỷ, liền khiếp đảm nhìn trở lại nhà vườn, trong đó có một đứa lớn tiếng nói: "Mẹ, mẹ lừa người ta, mẹ nói quỷ quái chỉ ra ngoài vào ban đêm, trên lầu kia rõ ràng là có một người đứng mà!"

Bà mẹ và những người lớn nghe thế hoảng hốt tái mặt, đua nhau nhìn lại, làm gì có người? Cửa sổ trên lầu đóng kín, đâu có bóng người nào xuất hiện?

Người lớn vội la rầy bọn nhỏ. Cậu bé đó chỉ lên lâu: "Con thấy thiệt mà, người đó là một tỷ tỷ mặc đồ trắng, đứng sau cửa sổ nhìn chúng con!"

Những người lớn càng sợ hơn, phát vào mông đít của cậu bé đó ba cái. Cậu bé uất ức khóc òa, nhưng người khác liền bước tới ẵm con của mình dẫn trâu bỏ đi.

Thời tiết biến đổi như mặt của đứa trẻ, nói đổi là đổi, vốn đang nắng chói chang chợt mây đen cuồng cuộng, tiếp đó thì nước mưa to như hạt đậu rơi xuống liên miên bất tận.

Những người trên đồng ruộng vội vã thu thập mọi thứ, vẫn áo mưa trở về nhà. Khi có mấy người đi qua tòa trang viện, trên

bầu trời chợt lóe tia lửa điện, chiếu sáng bạch cả nhà cửa cây cối.

Chợt nghe một người ré to, chỉ vào trạch viện, co người té xuống bùn sình, cái cuốc trong tay văng đi xa mà chẳng hay. Mọi người vội thuận theo ánh mắt của người đó mà nhìn, trong tia lửa điện thấy sau cửa sổ trên lầu quả nhiên là có một bạch y nữ tử đang đứng. Nhìn kỹ hơn, nữ tử đó không ngờ lại không có đầu, chỉ có vai đang rung động lắc lư.

Những người ấy sợ đến nổi bò lê bò càng, quẳng đồ đạc tứ tung ôm đầu bỏ chạy.

....

Mạnh Thiên Sở ăn cơm sáng xong nhất mực ở nhà, dọn bàn ra giữa vườn ngồi, nằm dựa đưa hai chân lên ghế, tư thế có thể nói là rất thoải mái. Hôm nay ánh dương quang rất tốt, hắn gần đây ít đến nha môn, có vẻ như thiên hạ đã thái bình vậy. Kỳ thật như vậy rất tuyệt, hắn tự nhiên khoái lạc vì thanh nhà, ở nhà cùng các phu nhân uống rượu đoán quyền, ngày tháng trôi qua êm đềm, đầm ấm.

Phi Yến ôm mềm gối vừa đi vừa ngáp đi ngang qua hắn. Hắn lén đưa chân ra ngán, Phi Yến không chú ý té nhào xuống đất, rất may là té lên gối, chỉ có hai chiếc hài thêu hoa là văng ra đập lên bờ mông tròn của nàng.

Mạnh Thiên Sở thấy tư thế té của Phi Yến rất tức cười, liên ôm bụng suýt té xuống ghế. Hạ Phượng Nghi và Tả Giai Âm nhanh chân chạy ra, Phi Yến còn chưa gượng dậy, hai người thấy vậy nhịn không được cười, nhanh chân chạy đến đỡ cô bé dậy.

Hạ Phượng Nghi cười nói: "Thiếu gia, chàng sắp làm cha rồi mà còn chơi trò con nít thế này, làm Phi Yến té đau rồi sao?"

Phi Yến vừa thẹn vừa tức, lấy gối ném lên đầu Mạnh Thiên Sở, chúng nữ đều ôm bụng cười.

Hai nha hoàn vội chạy tới lấy mền gối trên đầu Mạnh Thiên Sở xuống, nhịn cười thưa: "Tam phu nhân cứ để chuyện nặng nhọc này cho chúng em làm cho."

Phi Yến đỏ mặt lấy ngón tay thon chỉ vào Mạnh Thiên Sở, nói: "Đêm này nếu có người kêu thần gọi quỷ gì đó, người ta cũng sẽ không tha cho đâu." Nói xong chuyển thân vào nhà.

Tả Giai Âm người đã nặng nề, nhưng đi đứng vẫn nhẹ nhàng, thấy Phi Yến chuyển người bỏ đi, bèn vội bước theo kéo cô bé lại cạnh Mạnh Thiên Sở, nói với hắn: "Còn không mau bồi tội Phi Yến muội muội đi."

Mạnh Thiên Sở nhìn nhìn Phi Yến, nhịn cười chấp tay xá xá, xong rồi ôm bụng cười lăn trên ghế.

Phi Yến đỏ mặt trách: "Thiếp thấy chàng ở nhà mãi sinh tật rồi, nói không chừng chẳng mấy ngày có người của nha môn tới gọi, nói là ở đâu đó có người chết cho chàng bận rộn chơi."

Tả Giai Âm và Hạ Phượng Nghi nghe vậy đều phì cười, Mạnh Thiên Sở dùng tay điểm điểm Phi Yến, nói: "Nàng thường chuyện tốt không linh chuyện xấu lại linh, nếu mà đúng như vậy thì ta nhất định mang nàng theo, cho nàng cùng mệt với ta."

....

Nước mưa xuân ở Hàng châu rất nặng, lại xen lẫn tiếng sấm chớp khiến lòng người rúng động. Trời tối rất nhanh, nhiều người chưa ăn cơm xong thì trời tối hẳn rồi, nước mưa cũng bắt đầu lan tràn khắp nơi.

Trong hắc ám, một tia chớp lóe lên, chiếu rõ một chiếc xe ngựa từ từ chạy trong mưa gió. Chẳng mấy chốc, ngôi nhà vườn cô độc kia chợt sáng đèn, trước là dưới lầu, sau tiếp trên lầu, rồi ngay sau đó ở cửa sổ xuất hiện hai bóng người, từ thân hình có thể nhân ra là một nam một nữ, nam hơi thấp, nữ thì nhỏ nhắn xinh xắn.

Nữ nhân lớn tiếng nói: "Ngươi tìm cho ta cái phòng ở cái địa phương gì thế này? Người còn khoác lác nói hoàn cảnh ưu mỹ, cái gì mà thích hợp cho ta ở trên lầu đàn, hiện giờ xem ra đúng là không giả, ta đàn đến điên luôn, nhưng đại khái chẳng có ai nghe, và ngay cả quỷ cũng không thèm đến chỗ này."

Nam tử vội vã nói: "Được rồi, bà cô Tử Lâm à, đều là ta sai có được hay không? Không được giữa đêm hôm nói quỷ này quỷ nọ, nàng tạm thời ở đây đã, ta cũng không biết ta chân trước bước ra thì nàng chân sau bước vào, nàng thấy ta làm gì có đủ thời gian tìm chỗ cho nàng chứ? Nơi này tuy là xa, nhưng lại là tòa trang viện cô độc, nàng muốn làm gì cũng được, chẳng phải là nàng sợ phiền lắm hay sao?"

Nói xong, nam nhân lại ôm nữ tử vào lòng định gần gũi. Nữ tử đẩy bật ra, bước đến cửa sổ mở toang ra, trước mắt trời tối đen chẳng thấy gì, mưa lại lớn, nước mưa túa vào người vào mặt nàng. Nam tử vội bước tới kéo nàng lùi lại, nói: "Trời lạnh như vậy nếu nàng bị cảm rồi sao?" Sau đó đóng cửa sổ lại.

Nữ tử bước đến giường, nam nhân vội bước lại ngồi cạnh, ôm nàng vào lòng, miệng ngọt ngào nào là trái tim nào là bảo bối, tay thì không an phận lần mò khắp nơi. Nữ tử dường như không chịu nổi sự khơi gợi của nam nhân, nhanh chóng nóng cả người, hai người liền lăn lộn trên giường, lúc này một luồng sét chợt lóe lên, đèn trong nhà không ngờ đồng thời tắt hết.

Trời mưa xong, sáng hôm sau thái dương chan hòa, nam tử tỉnh dậy từ trong giấc mộng, dáng vẻ có vẻ mệt mỏi. Trung niên nam tử này tên là Chư Cát Hâm, tuổi khoảng , dù sao cũng không còn vượng thịnh về tinh lực nữa, nên không chịu nỗi sức sống của cô gái hai mươi, sau cơn mưa gió dập vùi quả nhiên chân tay gần như nhấc chẳng nổi. Nguồn:

Y chuyên người nhìn nữ tử vẫn còn ngủ vùi bên cạnh. Nữ tử tên Tử Lâm này chính là cô gái y mới mua từ Hàng Châu về mấy ngày trước. Lúc đó y đến một chốn ăn chơi tìm vui, nữ tử này là con gái của chủ gánh hát. Hai người tuy cách nhau ba chục tuổi, nhưng lang tài nữ mạo, y dùng tiền bạc dẫn dụ đã khiến hai cha con vừa ý, nên đồng ý theo. Y vốn định chơi hai ngày rồi về, nhưng vì cô nàng xinh đẹp mê người này mà ơ một lúc mười ngày. Nếu không vì ở nhà có con cọp cái, e rằng y đã rước luôn về.

Tử Lâm còn ngủ rất say, Chư Cát Hâm nhìn cả buổi, cảm thấy không thể tiếp tục ở thêm, hôm nay phải về nhà một chuyến, không bà vợ cọp cái ở nhà ra uy đến nơi. Y hôm qua mới về đến huyện Nhân Hòa, Tử Lâm đã vội theo ngay, nói là nhớ y. Y biết nàng chẳng phải là nhớ y, mà là y đã lấy nàng ta, con người ta không theo y còn theo ai? Chỉ có điều y không thể mang nàng về nhà, vì sợ vợ hổ ở nhà thịt mất. Cho nên, trong lúc gấp rút, được một bạn làm ăn trợ giúp đã mua tòa trạch viện này. Y tự cho là nơi này xa vắng, nếu không người bán lại bán tòa trang viện đẹp với giá rẻ thế này? Nói đi còn nói lại, ở nơi vắng thế này có cái hay, vì nếu ở trong thành người nhà sẽ biết ngay, lúc đó e rằng y phải gặp xui thôi. Ở chỗ này, tuy không tiện ở qua ngày, những lại rất tiện cho việc ngoại tình, lén lút.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio