Không ngờ trên dưới của Ân gia dường như đều nhận thức hắn, điều này khiến Mạnh Thiên Sở nhớ tới giống như kinh nghiệm truy theo thần tượng thời tiểu học. Lúc ấy hắn thích Lưu Đức Hoa, nên từ sớm đã nhờ cha đưa đến phi trường chờ đón thần tượng. Những tình tiết hắn không nhớ, chỉ nhớ được tài từ này kích động nói không ngờ ở đại lục mà có nhiều người biết và thích mình thế. Hiện giờ hắn cũng mang tâm tình kích động như Lưu Đức Hoa khi xưa vậy.
Nhưng mà người này không ngờ tên lại là Kiều Phong. Mạnh Thiên SỞ suýt ói máu, không ngờ vị Kiều đại hiệp tung hoành sa trường và chung tình tình trường để cho A Tử cả đời chỉ yêu có một thế kia, là người vì huynh đệ mà chết cũng không màn, hai sườn cấm hai đao thế kia, cuối cùng vì quốc gia mà tự vận thế kia lại có vóc dáng xấu xa, mắt chột mũi hướng triều thiên thế này, không xứng với tên anh hùng thế nào cả.
Mạnh Thiên Sở lạnh lùng nhìn, không lên tiếng, lúc này hắn chẳng thèm khách khí gì. Lời tục có câu quân vì đao ngăn ta vì cá thịt , hà tất phải hư giả làm gì, muốn giết thì cứ ra tay, cần gì nói lời thừa.
Lão phụ cười cười, phất tay, Kiều Phong định lui, chợt nhớ gì đó liền dừng lại, lão phụ thấy vậy hỏi: "Còn muốn nói gì?"
Kiều Phong lui hai bước, đến trước lão phụ, trước hết e dè nhìn Mạnh Thiên Sở, bị lão phụ nhắc: "Mạnh sư gia không phải người ngoài, có gì cứ nói."
Mạnh Thiên Sở nghe thế hơi bất ngờ, bản thân trở thành người của Ân gia khi nào vậy.
Kiều Phong nghe thế lập tức khiêm tốn nhìn lão phụ và Mạnh Thiên Sở cười, sau đó nói: "Kỳ thật không có chuyện gì, chỉ là muốn hỏi Mỗ mỗ còn có điều gì dặn dò tiểu nhân nữa không?"
Lão phụ nhìn y nện nhẹ quài trượng, y lập tức sợ sệt: "Xác thật là có một chuyện, chỉ e rằng ảnh hưởng tâm tình của mỗ mỗ, do đó.... thật là cái gì cũng không qua được mắt người."
Mỗ mỗ? Lão phụ này tối đa hơn Kiều phong mười tuổi, cần gì phải gọi cho già thế nhỉ?
Lão phụ tức giận: "Biết giấu không được còn không nói, nói xong ta còn dẫn Mạnh sư gia đi có chuyện, ở đây nhiều muỗi."
Kiều Phong lập tức nói: "Dạ, vừa rồi đại phu nhân cho nha hoàn truyền thoại, nói là... là phu nhân của Mạnh sư gia không muốn đi về cùng."
Mạnh Thiên Sở nghe thế ngẩn ra, sốc cổ áo Kiều Phong, hai con mắt trừng lớn như muốn ăn sống lão vậy.
Kiều Phong không hề sợ, chỉ dùng tay đẩy nhẹ hắn ra, giống như thuận tay đẩy vậy, nhưng thực tế khiến Mạnh Thiến Sở cảm thấy như bị xe đụng vào, bản thân hoàn toàn vô lực.
Lão phụ nói: "Tiểu phong, không được vô lễ với sư gia, còn không mau xin lỗi."
Kiều Phong nghe thế vội khom người, Mạnh Thiên Sở dùng tay ngăn, lạnh lùng nói: "Không cần đâu, ngươi vừa rồi nói Ôn Nhu nhà ta không muốn về cùng ta là ý gì? Ta nếu đã đến, chúng ta hãy nói thẳng ra mọi thứ, Mạnh Thiên Sở ta đắc tội gì với Ân gia mà các ngươi ba lần bốn lược đến làm phiền nha ta, đánh ngục tốt, bắt phạm nhân, sau đó còn lẻn vào nhà uy hiếp phu nhân ta? Các ngươi dù sao cũng phải cho ta lý do mới được, cứ không lạnh không nóng hao phí thời gian như vậy ta thấy không cần thiết, không có ý tứ gì."
Lão phụ nghe thế hậm hực nện long đầu quài trượng xuống đất, vang lên một tiếng lớn, làm Mạnh Thiên Sở giật mình, cho rằng lão phụ định quyết đầu với mình, lập tức thủ thế Bạch hạc lượng sí, mắt hiện vẻ lạnh lùng, ai ngờ lão phụ chỉ Kiều Phong tức giận nói: "Vừa rồi Mạnh Thiên Sở nói chuyện đánh thương ngục tốt có đúng hay không?"
Ngay xưng hô cũng biến luôn, không sư gia khách khí gì nữa, xem ra hắn không thể không đánh rồi, dù gì cũng không thể quỳ xuống cầu người ta thả phu nhân mình, dù hắn có muốn thế, người ta cũng chưa chắc chịu.
Kiều Phong lập tức quỳ xuống đất, sợ sệt thưa: "Mỗ mỗ bớt giận, kỳ thật chỉ là đùa với Mạnh sư gia, Mỗ mỗ cũng biết Hạo Nhiên..."
Lão phụ sầm mặt: "Làm gì có lý vậy, dám coi lão bà này không tồn tại, mau gọi Hạo Nhiên và mẹ nó ra cho ta, ta lên phong chờ, lập tức!" Nói xong chuyển thân nhìn Mạnh Thiên Sở, kỳ quái hỏi: "Mạnh sư gia, ngươi làm gì vậy? Đạp phải kiến hay bò cạp vậy?"
Mạnh Thiên SỞ vội thu thế, cười ha hả chữa thẹn: "Con người ta thật có lòng thiện, ngay cả kiến cũng nhường đường chúng qua."
Lão phụ chuyển thân lén cười, vừa đi vừa nói: "Ngươi đứng tấn không tệ, lần sau mỗ mỗ sẽ dạy ngươi luyện mai hoa thung của Ân gia nhà ta, hiện giờ trừ ta và Tố Tố, đại khái ở đây chưa ai đi được hết mai hoa thung."
Kiều Phong lúc này đã gấp rút đứng dậy chạy đi.
Chuyện quái gì vậy? Mạnh Thiên Sở vội bước tới ngăn trước mặt lão phụ, lạnh lùng hỏi: "Bà nếu muốn giết ta thì giải quyết ở đây luôn đi, ta chỉ cầu thà người nhà và thủ hạ của ta thôi, muốn đánh thì Mạnh Thiên Sở ta cũng không phải là đối thủ của bà, do đó chỉ cần tha cho họ, bà muốn làm gì ta cũng được."
Lão phụ không nhìn Mạnh Thiên Sở, chuyển thân bỏ đi, bình hoà nói: "Đi uống trà trước, xem hoa trà của ta cái đã, đẹp lắm."
Bà lão dường như không hề quan tâm đến mấy lời diễn giảng đầy chánh nghĩa của hắn vậy, còn cái gì mà luyện Mai hoa thung, xem hoa trà, ắt là lỗ tai có vấn đề.
Lão phụ dường như không hề biết đến những lời hắn vừa nói, hoặc có thể là giả vờ làm vậy cho hắn xem. Hiện giờ Ôn Nhu còn chưa thấy, không không thể bỏ đi, huống chi hắn vừa rồi quan sát, sơn trại này đúng là tường đồng vách sắt, muốn đi cũng không được. Đánh lén sau lưng bà lão? Thật không phải, chết càng thảm hơn, đành đi một bước tính một bước vậy.
Chẳng mấy chốc, họ đã đến một khu vườn có biển là "Mai viên". Tiến vào trong, Mạnh Thiên Sở thấy đây là một vườn hoa to, đủ sắc cả, điềm tĩnh và đẹp vô cùng.
Đi thêm chút nữa, chợt thấy hai nữ tử có bộ dạng nha hoàn, thanh tú lanh lẹ nhún mình chúc phúc lão phụ, chào luôn cả hắn: "Sư gia hảo" sau đó đến đỡ lão phụ đi.
Mạnh Thiên Sở hoài nghi những người này cũng xuyên việt giống mình, chỉ đại khái là hắn đầu thế kỳ , còn họ thế kỷ mới tới, ánh mắt ai cũng nhìn hắn có vẻ nhận thức hết vậy, không lạ lẫm gì. Còn hắn thì giống như kẻ khờ, cười cũng không phải mà không cười cũng không phải, cứ mơ hồ theo sau họ.
Cuối cùng thì cũng đến nơi, quả nhiên là nhà trên, phải leo lên gần hai chục nấc thang, phòng lớn nghe cả tiếng vọng, có ghế thái sư lớn ngồi vừa cả ba người, trên còn treo da hỗ hoàn chỉnh, đầu hổ đặt dươi đất khiến người phát sợ. Bên cạnh ghế thái sư đặt rất nhiều ghế, khiến hắn có cảm tưởng Từ Hi thái hậu buông rèm nhiếp chính vậy.
Lão phụ đến một cái ghế cạnh ghế thái sư ngồi, Mạnh Thiên Sở hứng thú quan sát đầu hổ, đột nhiên thấy lão phụ ngồi ở vị trí ấy, tự hỏi chẳng lẽ mụ chẳng phải là chủ nhân của ghế thái sư đó, gần bảy chục rồi còn có bà già nào già hơn nữa hay sao?
Lão phụ cho nha hoàn rót trà và người hầu lui ra đóng cửa lại, dặn không cho phép thì không cho ai vào.
Mạnh Thiên Sở dù gì cũng đã tuyệt vọng, bản thân không thể bay hay đánh lại người ta, để cho người ta mặc tình sắp xếp, hiện giờ điều duy nhất chỉ cần gặp được Ôn Nhu, đổi cho nàng về, hắn chết cũng chả sao.
Trong phòng còn lại hai người, Mạnh Thiên Sở nghĩ không biết lão bà này luyện công phu gì mà đánh nhau còn đóng cửa lại không cho người ta xem.
Đang lúc nghĩ đông nghĩ tây, chợt đá lửa bật lên trong phòng, đèn dầu cháy sáng, Mạnh Thiên Sở thấy lão phụ cách mình không tới ba tấc, ánh đèn chiếu vào mặt bà ta khiến hắn giật cả mình, thầm nghĩ bà này sao tính con nít thế, định nhát ta chết hay sao.
Lão phụ nâng cao đèn, nói nhỏ: "Mạnh gia, theo lão thân." Nói xong đi trước, hắn đành theo sau.
Hai người đến ghế thái sư, lão phụ ngồi lên, bảo hắn đến ngồi kế, hắn làm theo, cái ghế lớn vậy mà, còn dư chỗ.
Chỉ thấy lão phụ tay nâng đèn, tay đặt lên tay vịn của ghế thái sư, khẽ chuyển động long đầu, cái ghế lập tức từ từ sụp xuống, lão phụ dẫn hắn đứng dậy bước ra, ghế thái sư nâng lên y cũ. Mạnh Thiên Sở không nói gì, chỉ im lặng nhìn theo sau. Hai người đến một phòng dưới đất, lão phụ treo đèn lên, sau đó đốt thêm đèn cho phòng sáng hẳn lên. Bạn đang đọc truyện được tại Y
Mạnh Thiên Sở tử tế quan sát phòng, thấy đây là phòng bác vật, đủ các món cả, trên có treo một ảnh nam tử, trước đó là bàn phật để mười mấy linh vị có bày đầy hoa quả mới, xem ra mỗi ngày đều thay, ắt là bàn thờ tổ của Ân gia. Trong phòng còn có hai giá binh khí, thứ gì cũng có, đúng là thế gia nhà võ. Ở giữa phòng có đặt bồn nước lớn, không biết để làm gì.
Mạnh Thiên Sở đang nhìn kỹ mọi thứ, chợt thấy lão phụ đến cạnh hắn, mặt mày nghiêm trang quỳ sụp xuống, đặt quày trượng kế bên. Hắn vội đỡ bà ta dậy, điều này khiến hắn không ngờ. Nhưng lão phụ xua tay, nói: "Lão thân trước hết xin lỗi ba điều không phải với Mạnh gia."
Mạnh Thiên Sở nói: "Lão nhân gia, bà làm gì thế, có chuyện gì cứ nói, coi chừng ta tổn thọ."
Lão phụ thở dài: "Mạnh gia, ngài dung lão thân nói xong chuyện cái đã."
Mạnh Thiên SỞ thấy bà lão cố chấp, chỉ đành gật đầu.
Lão phụ nói: "Thứ nhất là lão thân quản giáo không nghiêm, để cháu đánh thương ngục tốt trong nha môn của ngài, cái này đã phạm quy củ A^n gia nhà ta, chờ lát nó tới ta sẽ giao cho ngài xử trí, ta tuyệt không có ý kiến. Thứ hai là ta không nên bắt ngài đến nhà ta, lão thân thật không còn cách nào, nhân vì lão thân có chuyện muốn thỉnh ngài giúp, chuyện này không thể nói cho ngươi khác hay, vốn không định dùng cách này mời ngài đến, không ngờ kế hoạch biến hoá nhanh vậy, dẫn đến bước này lão thân không thể đợi lâu, hi vọng ngài tha cho sự hồ đồ của lão thân. Thứ ba, lão thân không nên cố ý giữ nhị phu nhân ở đây để dẫn ngai đến tìm, kinh động đến tinh binh, thật là cái sai của lão thân, mong Mạnh gia tha tội."