Tả Giai Âm cuối cùng cũng mở đôi mắt nặng nề. Nàng ngửi được mùi vị quen thuộc, cố gắng xoay đầu. nàng nhìn thấy con đang ngủ cạnh mình, cạnh con là nam nhân của nàng đang ngủ. Đó là nam nhân cứ mãi gọi tên nàng, người mà nàng yêu, Mạnh Thiên Sở.
Tả Giai Âm cười, nàng nhìn con, thấy mắt và miệng đứa bé rất giống Thiên Sở, mũi và mắt lại giống mình, vô cùng xinh đẹp và hả ái. Đó là con của nàng và Mạnh Thiên Sở. Nghĩ đến đây, nàng cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
Đột nhiên nàng cảm thấy hạ thương đau buốt, nàng không khỏi rên nhẹ. Mạnh Thiên Sở lập tức tỉnh ngay, thấy Tả Giai Âm nhíu mày, vội cúi người sờ trán nàng, không còn lạnh nữa, hơn nữa còn có những giọt mồ hôi nhỏ.
"Giai Âm, nàng tỉnh rồi, có phải là đau lắm không? CHỗ nào đau, cho ta biết đi."
Tả Giai Âm thấy thần tình khẩn trương của Mạnh Thiên Sở, lòng ấm áp vô cùng. Nàng biết, từ râu mọc tua tủa trên vẻ mặt tiều tuỵ của Mạnh Thiên Sở, nàng biết khi mình đau đớn cố gắng hết sức để sinh con ra, Mạnh Thiên Sở ở ngoài cùng đau xót không kém gì, thậm chí còn trải qua sự giày vò thống khổ về tinh thần nữa.
"Thiên Sở, khổ cho chàng nhiều."
Mạnh Thiên Sở thấy Tả Giai Âm cuối cùng đã nói được, cảm động suýt khóc. Hắn như đứa bé vậy, cố sức lắc đầu, bảo: "Ta khổ cái gì đâu, nếu sớm biết sinh con đáng sợ như vậy, ta không để cho nàng sinh đâu."
Tả Giai Âm bảo: "Ngốc à, nữ nhân đều trải qua chuyện này, đừng vì thiếp mà lo lắng, thiếp chẳng phải là không chuyện gì rồi sao?"
Mạnh Thiên Sở hít mũi, cười nói: "T phát hiện ta càng ngày càng giống nữ nhân rồi, cứ lúc vui lúc buồn, tiêu rồi."
Tả Giai Âm cười cười: "Tính tình nam nhân vốn là như vậy, quá thô lỗ thì thành mãng phu, quá kỹ càng lại ra vẻ âm nhu."
Mạnh Thiên Sở biết Tả Giai Âm không thể nói nhiều, nên bảo: "Hiện giờ nàng không thể nói chuyện nhiều, lang trung nói nàng chảy rất nhiều máu, nàng cần phải nghĩ ngơi cho tốt, có biết không?"
Tả Giai Âm gật đầu: "Thiếp biết, khổ cho mọi người rồi, cảm tạ giùm thiếp."
"Ta biết rồi, ta sẽ mà."
Hai người nhìn nhau thâm tình, mãi không muốn rời. Cửa mở ra, vọng vào tiếng của Hạ Phượng Nghi: "Thiên Sở, Giai Âm tỉnh rồi hả? Thiếp dường như nghe hai người nói chuyện."
Mạnh Thiên Sở vén rèm, thấy Hạ Phượng Nghi và Mộ Dung Huýnh Tuyết bước vào, liền gật đầu nói phải.
Hạ Phượng Nghi bảo: "Vậy cho Giai Âm uống thuốc trước, chuyện này không để lỡ được đâu." Mộ Dung Huýnh Thuyết vội ra cửa bảo nha hoàn mang thuốc tới.
Hạ Phượng Nghi lách người vào màn, dụng tay nhẹ vuốt mặt Tả Giai Âm, nói: "Hãy nghĩ cho khoẻ, hiện giờ không được nói nhiều, động vết thương, có biết không?"
Tả Giai Âm gật đầu.
Hạ Phượng Nghi nhìn đứa bé đang ngủ vùi, cười nói: "Thiên Sở, đến lúc đặt tên cho bé rồi."
Mạnh Thiên Sở lúc này mới nhớ ra, nói: "Đúng a, ta không ngờ lại quên chuyện này, đặt tên gì cho phải đây ta?"
Lúc này nha hoàn đang mang thuốc tới.Hạ Phượng Nghi nói: "Thiên Sở, chàng nên hoạt động gân cốt một chút, để thiếp đút thuốc cho Giai Âm cho."
Nói xong tiếp lấy chén thuốc từ tay nha hoàn, Mộ Dung Huýnh Tuyết nói: "Đại phu nhân đã mệt nhiều rồi, để muội làm cho." Nói xong cười tiếp lấy chén từ tay nha hoàn, sau đó ưước đến giường. Nha hoàn vội cẩn thận ẵm em bé lên, như vậy Mộ Dung Huýnh Tuyết dễ hoạt động một chút.
Giai Âm định nói gì đó, Mộ Dung Huýnh Tuyết dịu giọng nói trước: "Tam phu nhân đừng nói gì nữa, Huýnh Tuyết đút thuốc cho, muội có thử một chút không đắng đâu, tỷ cố uống, muội nhờ nha hoàn mang ít nước đường tráng miệng."
Mạnh Thiên Sở và Hạ Phượng Nghi đến cửa hóng gió, vì trong phòng đóng kín cửa rất nóng.
"Phượng Nghi, Ôn Nhu khoẻ không? Thay ta đi trông giùm nàng ấy."
"Đi rồi, đã ngủ từ sớm, chàng yên tâm. Thiếp bảo muội ấy ngủ một giấc trước. Đúng rồi, thiếp và Huýnh Tuyết đi gặp bà vú do Dương thị giới thiệu rồi, không trúng ý lắm, nông thôn mà, cái này không trọng yếu, cái chính là không sạch sẽ."
Mạnh Thiên Sở gật đầu: "Phượng Nghi, thật khổ cho nàng, mọi việc trong nhà đều một tay nàng lo liệu."
Hạ Phượng Nghi cười cười, còn chưa nói gì thì lão Hà đầu cười ha ha tiến vào, chấp tay chào, sau đó thưa: "Luộc ba trăm cái trứng đem phát hết rồi, còn không đủ nữa."
Mạnh Thiên Sở hỏi: Nhanh vậy kia à?"
Lão hà đầu thưa: "Phu nhân bảo tôi phái người đi báo cho lý trưởng ở thôn Ngọc Lan, Tuyết nhi đã gửi đến biếu."
"Đúng là Phượng Nghi chu đáo."
"Lão gia nói đúng, đại phu nhân đến giờ chưa nghỉ được chút nào, uống chút nước nữa. Tứ phu nhân cũng vậy, ha ha."
Hạ Phượng Nghi: "Được rồi, lão Hà đầu ông đi làm việc đi, có chuyện gì đến gặp ta."
Lão Hà đầu cười ha ha chào lui ra, hôm nay người Mạnh gia ai cũng vui, nên dù có cực cũng không sao.
Mạnh Thiên Sở: "Phượng Nghi, nàng đi nghỉ một chút đi, ta đã chợp mắt được chút rồi, có chuyện gì để ta lo."
Hạ Phượng Nghi biết Mạnh Thiên Sở xót cho mình, bèn nhẹ nắm tay hắn: "Không hề gì, hơn nữa chuyện trong nhà chàng cũng không rành, hơn nữa hãy nghỉ cho khoẻ còn ở cạnh con và Giai Âm. Đúng rồi, nói đặt tên cho con mà tới giờ, chàng coi chúng ta kìa, thật là, hi hi... mau nghĩ đi." Hạ Phượng Nghi cười nhìn Mạnh Thiên Sở chờ đón.
Mạnh Thiên Sở cũng cười, xem ra ai cũng cuống lên cả. Hắn nghĩ một hồi, nói: "Án theo bối phận, đến đời này chữ lót xem ra là chữ Văn, Phượng Nghi, nàng xem chữ Cẩn thế nào?"
"Thiếp thấy không tệ, Văn Cẩn, Văn Cẩn, nghe cũng hay. Chúng ta vào hỏi Giai Âm xem sao."
Hai người vào phòng, Mộ Dung Huýnh Tuyết đã bón thuốc và nước đường cho Giai Âm xong, đang lau miệng cho nàng.
Hạ Phượng Nghi đem lời vừa rồi nói ra hỏi ý Tả Giai Âm, Tả Giai Âm cười gật đầu, đại khái là mệt nên sắc mặt tái nhợt.
Sau lưng chợt có tiếng người: "Nam triều tống tuệ lâm lan chi cẩn, phỉ viết huân điêu, thành thử phương huyến. Muội thấy hay lắm."
Mọi người quay lại, thì ra là Ôn Nhu.
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Ý ta vốn là như vậy, mọi người thấy sao?"
Ôn Nhu đến gần, cười nhẹ nói: "Xuất xứ này thiếp thấy hay, quân tử vô cớ ngọc bất li thân, do đó trong tên có chữ Ngọc gắn liền với thân, đó là điềm hay rồi."
Hạ Phượng Nghi bảo: "Để Giai Âm nghỉ ngơi, chúng ta ra ngoài nói chuyện, nha hoàn ở đây trông là được rồi."
Tả Giai Âm đã khép mắt, Mộ Dung Huýnh Tuyết đứng lên, cẩn thận bỏ màn xuống. Nha hoàn hỏi nhỏ: "Em bé sắp tỉnh rồi mà mụ vú chưa tìm được, làm sao đây?"
Mọi người nhìn đứa bé trong lòng nha hoàn, quả nhiên là sắp tỉnh, phải làm sao đây? Đang khó xử, ngoài cửa đã có người lên tiếng, mọi người nhìn lên, nhận ra là Lâm Nhược Phàm, đang cười tươi bước vào, bên cạnh còn có một nữ tử.
Mọi người sợ làm Tả Giai Âm tỉnh giấc, vội ra ngoài, ẵm theo em bé.
Vừa ra cửa, đứa bé trong lòng nha hoàn khóc ré lên. mọi người nghe mà chẳng biết làm sao cho phải. Không ngờ Lâm Nhược Phàm bước tới ẵm, đưa tới nữ tử bên cạnh. Nữ tử này tiếp lấy, chuyển thân vén y phục, rành rẽ cho đứa bé bú. Đứa bé lập tức không khóc nữa, nữ tử quay đầu lại cười, nha hoàn vội mang ghế cho cô ta ngồi.
Mọi người đang kỳ quái, Lâm Nhược Phàm giải thích: "Người hầu chỗ muội đưa trứng về có nói ở đây còn chưa tìm ưược vú em thích hợp, vừa khéo con của tứ phu nhân của tộc trưởng vừa tròn tuổi, phu nhân thấy đứa bé có thể ăn cháo được, liền bảo muội đưa vú em tới bú đỡ, chờ tìm được vú em rồi hẳn hay."
Hạ Phượng Nghi thấy vú em ăn mặc sạch sẽ, tướng mạo đoan chính, sắc mặt hồng hào, ánh mắt sáng trong, xem ra không tệ, vội cảm tạ Lâm Nhược Phàm.
Lâm Nhược Phàm nhìn chằm chằm đứa bé trong lòng nữ nhân kia, đầy vẻ yêu thương giống như nhìn con mình, thỉnh thoảng nhắc
không được để chèn mũi em bé, không được để sặc. Nữ nhân khẽ dạ, kỳ thật người ta là vú em, tự nhiên phải biết chuyện này. Mọi người bên cạnh thấy vậy biết Lâm Nhược Phàm cứ thấy em bé của người khác là nhớ đến con mình, nên cảm thông cho nữ nhân mệnh khổ này.
Mọi người ngồi xuống ghế đá dưới cây, Lâm Nhược Phàm thấy Mạnh Thiên Sở mặt mày tiều tuỵ, liền quan tâm nói: "Mạnh gia, sắc mặt ngài không tốt, nên nghỉ ngơi cho khoẻ."
Mạnh Thiên Sở xua tay: "Không ngại gì, để tối đến ngủ cho ngon. Nưược phàm, ta thấy cô lần này có vẻ sung hơn lần trước, ổn không?"
Lâm Nhược Phàm e thẹn gật đầu: "Dạ tốt, lý trưởng và tộc trưởng đãi tôi rất tốt, các phu nhân cũng vậy, tôi cũng từ chỗ phòng dành cho người hầu sang ở phòng gần tiểu thư Tuyết nhi rồi."
Mạnh Thiên Sở gật gù: "Vậy tốt lắm, tốt lắm."
Lâm Nhược Phàm nói: "Đúng rồi, Trụ tử và mẹ của Tịch Mai ngày tháng này kết hơn rồi, bọn họ nhờ tôi nói lại với ngài, nếu như có rảnh nhất định đến uống rượu mừng. Biết tôi đến đây còn nhờ tôi mang cho Giai Âm tỷ tỷ hai cái chân heo, nói là ăn cho có sữa. Còn mấy chục trứng nữa, tôi đã đưa đến nhà bếp, dù gì cũng chút lòng thành, nông thôn chỉ có vậy mà thôi."
Hạ Phượng Nghi nói: "Không thể nói thế, người ta nhớ đến thì hơn hẳn mọi thứ, khi trở về Nhược Phàm giúp chúng tôi tặng họ chút gấm lụa, nói là dành cho tân nương may y phục, coi như tâm ý của chúng tôi."
Lâm Nhược Phàm dạ. Lúc này đứa bé không bú nữa, nữ nhân kia chỉnh lý y phục xong ẵm nó lên, kẽ vỗ nhẹ sau lưng, trả lại cậu bé. Hạ Phượng Nghi tiếp lấy, thấy khoé miệng con còn dính chút sữa, liền dùng khăn lau nhẹ. Cậu bé nhìn Hạ Phượng Nghi, đột nhiên mếu rồi oà lên khóc.
Nữ nhân kia cười nói hay là để cha ẵm, Hạ Phượng Nghi vội đưa con cho hắn. Hắn tiếp lấy, cậu bé quả nhiên không khóc, khiến ai cũng vui.
Ôn Nhu: "Cái này kỳ à nha, sao Thiên Sở ẵm thì Văn Cẩn không không nữa?"
Mọi người lần đầu nghe gọi tên cậu bé, có vẻ không quen. Phi Yến nói: "Xong rồi, đừng có sau này cứ đòi ngủ với lão gia."
Mọi người bật cười, nhìn Văn Cẩn trong lòng Mạnh Thiên Sở, cái môi nhóc nhóc lên, mắt hé hé nhìn hắn. Mạnh Thiên Sở nhìn con mình, vừa cảm thấy lạ vừa cảm thấy quen, cảm giác rất kỳ lạ.
Hắn bảo: "Văn Cẩn, con là nhóc hay khóc nhè!"
Cậu bé như nghe hiểu vậy, môi nhóc nhóc. Hắn lập tức nói: "À, không nói nữa, là cha không tốt, không khóc nữa, Văn Cẩn ngoan."
Mọi người nhìn hai cha con đến xuất thần, nhất là cậu bé khả ái.
---
Dương thị bận bịu ở Mạnh gia suốt cả ngày, sau đó đi cùng Hạ Phượng Nghi và Mộ Dung Huýnh Tuyết đi tìm vú em. Không ngờ Hạ Phượng Nghi không những chọn kỹ mà còn khắt khe, nếu không vì tiền thưởng Dương thị đã trở mặt rồi. Mụ chưa bao giờ gặp người tìm vú em như vậy, tự hỏi chẳng biết có phải là tìm vú em cho thái tử của hoàng thượng không nữa, thật là phiền. Tìm gặp hai người cũng không vừa ý, sau đó may là người thân của Mạnh gia gì đó tạm thời tìm được một người nên bà ta được nghỉ ngơi một chút, mai còn phải tiếp tục, nếu không cái thân già e rằng phải gãy mất, càng nghĩ bà ta càng thương tâm.
Lưng đau gối mỏi về đến nhà, Dương thị thấy cửa đóng, gõ mãi không ai ra mở, cơn nóng không biết từ đâu bốc lên, hận không tìm được cục đá đập cho vỡ nát. Nguồn:
Trong nhà cuối cùng cũng truyền ra giọng càu nhàu của phụ nữ, lời lẽ tục tằng. Cửa mở, y thị ngước nhìn, sắc mặt biến hẳn, lùi hai ba bước chột dạ sửa lại quần áo, sau đó e dè chào: "Tam nương, bà về rồi."
Dương thị bước tới tát cho nữ tử kia một cái. Nữ tử không dám nói gì, chỉ cố che mặt, mắt đầy lệ.