[Naruto – Đồng nhân] Quang Ám Điên Đảo

chương 19

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Susanoo

Trong óc có hố, não động lại mở, luôn muốn làm chuyện gì, vậy mà cuối cùng đều thành tìm chết QAQ

Đây là một sản vật của quá trình buông thả chính mình, thiết định cặn kẽ sẽ được đưa ra trong truyện, cố gắng cho não động của mình một lời giải thích hợp lí viên mãn, nếu như không làm được… Vậy thì cũng hết cách rồi. Đội nồi chạy đi

CP NaruSasu HashiMada ObiKaka ShiIta TobiIzu

————————

“Hai tên này, tên cầm lưỡi hái tình báo còn chưa rõ, còn tên còn lại…” Obito nhanh chóng nói hết tin tức mình đã biết cho Kakashi, mà thân phận đã bại lộ, cậu cũng không che giấu nữa, thuận tay cởi mặt nạ, trong con mắt Mangekyo bên phải, vòng hoa văn đặc biệt như phản chiếu ra con mắt trái của Kakashi.

Hidan mắt cũng rất tốt, hắn chậc chậc hai tiếng: “Ngươi là Uchiha sao? Mangekyo Sharingan, đồ án trong mắt hai ngươi giống nhau như đúc, chẳng lẽ… Sharingan no Kakashi, con mắt của hắn là của ngươi đúng không?”

“Đúng thì thế nào?” Obito bật lại. “Sao ngươi nói nhảm lắm thế.”

“Ỷ vào tiếp viện tới mà phách lối như vậy, tộc Uchiha quả nhiên toàn kiểu đức hạnh này.”

“Tính tình tộc Uchiha từ trước đến giờ luôn cao ngạo, toàn Konoha chúng ta đều rất rõ ràng, nhưng mà…” Kakashi cau mày. “Ngươi lại biết Uchiha nào mới có thể nói với giọng điệu quen thuộc như vậy?”

Hidan cứng họng.

“Hidan, đừng nói chuyện nhiều quá.” Kakuzu lên tiếng rất đúng lúc.

“Thật là ngượng ngùng, các ngươi nói đã đủ nhiều rồi.” Quả nhiên đúng như Đệ Ngũ suy đoán, trong Akatsuki có một tộc nhân Uchiha khác! Kakashi lấy được tình báo mình muốn, cũng không nói thêm gì khác, nhìn sang Obito. “Cậu nghĩ thế nào?”

Obito đang rất hăng hái: “Kakashi, chúng ta thử một chút xem có thể cùng dùng Susanoo không, tớ muốn dùng thuật này từ lâu rồi, nhưng chỉ có một mắt thì không làm được.”

“Tên ngốc, ai bảo cậu đưa mắt trái cho tớ.” Kakashi không khách khí bật lại đối phương. “Cái Susanoo kia dùng thế nào? Nói trước nhé, tớ cũng không phải người tộc Uchiha các cậu, Mangekyo cũng không phải mở ra là có thể tự biết dùng.”

Obito nói không chần chờ: “Đơn giản lắm, cậu thông minh như vậy, tớ nói là có thể dùng ngay.”

Kakashi: “… Tên ngốc.”

Nếu Naruto ở chỗ này, nó nhất định sẽ nhìn Kakashi oán niệm, thầy Kakashi, thầy không hổ là Jonin dẫn đội của Sasuke, nhìn hai người giống nhau cực luôn!

Còn về Obito, cậu đang trong trạng thái hưng phấn, cũng không ngại bị Kakashi gọi là tên ngốc, chỉ không thèm để ý thuận miệng đáp một câu: “Thời điểm thế này thì đừng có gọi tớ là tên ngốc chứ, Kakashi ngốc.”

Câu “Kakashi ngốc” hết sức thân mật kia vừa ra, vành tai Kakashi đã đỏ hết cả lên, anh không nhịn được lườm Obito mấy cái. “Cậu nói linh tinh gì đấy, Obito!”

Obito thật ra mặt cũng rất mỏng, lúc này đã hơi ửng đỏ rồi, nhưng cậu vẫn kiên trì gọi tiếp: “Kakashi ngốc.”

Kakashi thấy may là mình vẫn đeo mặt nạ.

Hidan cùng Kakuzu đối diện: “…” Các ngươi rốt cuộc là đến đánh nhau hay đến tình tứ vậy? Còn đánh nữa không, không đánh là bọn ta đi luôn đấy!

Hyuga Hinata, Inuzuka Kiba, Aburame Shino áp trận phía sau: “…” Mắt họ đau quá, có thể đi tránh một lát được không?

Kakashi cùng Obito nhìn nhau một chút, mặt đều đỏ lên, cuối cùng rất có ăn ý tập trung lực chú ý lên địch nhân trước mặt, dù muốn làm gì thì trước giải quyết hai tên này rồi nói tiếp.

Mỗi đôi Mangekyo Sharingan của Uchiha đều là độc nhất vô nhị, chỉ có cùng một đôi mới có thể có hoa văn giống nhau. năm trước, Obito đưa con mắt trái của mình cho Kakashi, sau đó nhìn tận mắt Namikaze Minato và Uzumaki Kushina qua đời mà mở Mangekyo, cho đến nay, năng lực của đôi Mangekyo Sharingan có mang nhẫn thuật thời không gian đặc biệt này vẫn chưa từng được phát huy một cách tối đa.

Hôm nay, mắt trái và mắt phải cuối cùng lại tụ tập một chỗ.

Luồng chakra to lớn ngưng tụ thành hình, người chakra khổng lồ màu xanh nhạt nhô lên, Susanoo, đây là thuật kiêm cả công phòng, có thể nói là một trong những thuật mạnh nhất của tộc Uchiha.

Hidan và Kakuzu không địch lại Obito và Kakashi, thua dưới chiêu Susanoo này.

Kakashi cuối cùng cũng không phải người tộc Uchiha, lượng chakra trời sinh lại không nhiều, lần đầu tiên cùng Obito hợp tác sử dụng Susanoo vẫn rất quá sức. Lúc này chiến đấu đã kết thúc, anh thở hổn hển, nhưng vẫn nhìn chằm chằm Obito không thả, cứ như nếu đối phương dám chạy anh liền lập tức đi theo bắt người.

Obito rất rối rắm.

Có chạy không hình như cũng không có ý nghĩa nhỉ? Kakashi có mắt trái của cậu, lúc nào cũng có thể bắt lại cậu!

Cuối cùng cậu chỉ có thể thở dài, hỏi: “Naruto có ổn không?”

Kakashi đáp: “Tán Sasuke nhà cậu tán rất vui.”

Obito rất không hài lòng. Cái quái gì thế này! Thằng nhóc Naruto kia, thế mà cậu còn lo nó về Konoha có ổn không, có thể bị ngược đãi không, kết quả… Cháu về chỉ là để tán Sasuke sao?! Chú vất vả cực nhọc nuôi cháu lớn như vậy chỉ để cháu chạy đi theo Sasuke hả?!

“Tsunade-sama tìm cậu bé hỏi rất nhiều lần, nhưng nó chưa từng nói gì về các cậu.”

Obito xoa trán: “Đứa bé ngốc… Nói cũng không sao, bướng làm cái gì.”

Kakashi nhịn không được mỉm cười với Obito, nói một cách nghiêm túc: “Naruto rất tốt, cậu nuôi nó rất tốt, thầy Minato sẽ rất vui.”

Naruto đơn thuần trực tiếp nhìn một cái là có thể nhìn thấu, nó đi theo Obito chưa từng chịu đau khổ gì, nhưng cũng không phải dạng không biết nỗi đau khổ của nhân gian. Nó nhiệt tình, sáng sủa, lạc quan, hoạt bát, có sự kiên trì và niềm tin của chính mình, rất là ưu tú. Có thể thấy được Obito đã tốn bao nhiêu tâm huyết và tinh lực trên người nó.

Obito oán niệm: “Tớ thật muốn đi mách thầy, cậu không biết lúc nhỏ Naruto nó nghịch cỡ nào đâu.” Kiểu điển hình ba ngày không đánh là có thể dỡ tung cả nhà luôn!

Kakashi đáp lại một câu: “Cậu còn bé cũng là tám lạng nửa cân thôi.”

Hyuga Hinata, Inuzuka Kiba, Aburame Shino đã bị hai người hoàn toàn quên mất: “…” Coi họ như phông nền thì thôi, hai người còn muốn lề là lề mề đến lúc nào? Cứ đứng dưới mưa mãi cũng khó chịu lắm đấy.

“Cái kia, thầy Kakashi, chúng ta phải đi về chứ?” Cuối cùng vẫn là Hyuga Hinata tiến lên hỏi dưới sự ám hiệu của hai đồng đội.

Kakashi hiếm thấy có hơi lúng túng, Obito thì lại lùi về sau mấy bước liền theo phản xạ.

“Lại muốn chạy?” Kakashi nói rất nhẹ, hơi nheo mắt lại.

Obito: “…” Đây chỉ là bản năng thân thể thôi!

“Chakra của tớ đã hao hết rồi, cậu dẫn bọn tớ về Konoha đi.” Kakashi không hề khách khí chút nào.

Obito bị ép phải gật đầu, thương tiếc mình sắp phải tự chui đầu vào lưới, vừa mới chuẩn bị mở Kamui thì đột nhiên sửng sốt. Nước mưa rơi không ngừng nghỉ đã thấm ướt quần áo cậu, trong lòng cậu run lên. “Chúng ta đánh nhau ở căn cứ của Akatsuki lâu như vậy, tại sao chỉ có hai người đi ra?”

Kakashi cau mày.

“Mưa ở nơi này đều có lực cảm giác, nếu thật sự muốn giải quyết chúng ta thì không thể nào không có kẻ khác ra tiếp viện!” Obito nắm lấy Kakashi, nghiến răng. “Tớ trúng kế! Naruto gặp nguy hiểm, tớ liền mang mọi người về Konoha!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio